Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp miền trung Mỹ quốc năm 2011

Bài viết của một học viên ở Mỹ

[MINH HUỆ 25-10-2011]

Phần 1. Vững tin vào Sư Phụ, bước đi trên con đường Sư Phụ an bài

Ba ngày sau khi con gái tôi được sinh ra, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ bác sỹ nhi khoa. Tôi được biết rằng kết quả sàng lọc trẻ sơ sinh cho thấy con gái tôi bị suy tuyến giáp. Cháu sẽ phải dùng thuốc tuyến giáp trong cả đời mình nếu không cơ thể và não của cháu sẽ ngừng phát triển. Sau đó vị bác sỹ nói với tôi một cách vui vẻ rằng miễn là liều lượng đúng thì con gái tôi sẽ phát triển bình thường. Tôi đã hoàn toàn bị sốc bởi cuộc điện thoại này. Tôi không thể tin được, là một đệ tử Đại Pháp, con tôi lại sinh ra trong tình trạng này.

Tiếp đến chúng tôi phải đưa cháu quay trở lại bệnh viện để tiến hành một cuộc xét nghiệm máu khác để chẩn bệnh. Cháu còn quá nhỏ để có thể lấy máu từ tĩnh mạch vì vậy y tá đã phải trích gót chân của cháu để bóp từng giọt máu. Một đứa trẻ sơ sinh vừa mới tới thế giới này vài ngày trước đây bị các y tá đè xuống giường đã sử dụng tất cả năng lượng của mình để hét lên và vùng vẫy. Phải mất vài phút để lấy đầy ba ống. Buồn bã, đau đớn, rối loạn, giận dữ, bất lực, cảm giác tội lỗi… là một người mẹ tôi đã bị ngập tràn bởi đủ loại cảm xúc. Tôi không biết liệu có phải là do tôi đã không tu luyện tốt mà con gái tôi đã phải chịu đựng như vậy hay đó là một khảo nghiệm được an bài bởi cựu thế lực.

Sau đó, cứ mỗi hai hay ba tháng lại phải tiến hành các xét nghiệm máu này để xác định liều lượng thích hợp của thuốc. Tôi đã không hiểu rõ về Pháp trong việc làm thế nào để giải quyết vấn đề này, vì vậy tôi đã không có đủ can đảm để ngừng thuốc cho cháu. Khi thời gian trôi đi, những người khác trong gia đình tôi đã trở nên quen với việc cho cháu dùng thuốc và họ cảm thấy rằng việc đó chẳng phải là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng tôi vẫn có một suy nghĩ trong tâm mình – đó không phải là một trạng thái đúng đắn đối với con cái của một đệ tử Đại Pháp. Mặc dù tôi không biết phải làm gì lúc đó, tôi rất chắc chắn rằng sớm hay muộn thì cháu sẽ phải ngừng dùng thuốc. Khi còn nhỏ, con gái của tôi đã rất khác với anh trai của cháu. Cháu rất nóng tính, hay khóc, bướng bỉnh và hay chống đối. Cháu hiếm khi lắng nghe những gì chúng tôi nói và việc này khiến chúng tôi rất đau đầu.

Tôi thường phải đưa cháu đến nhà trẻ khi cháu mới được một tuổi rưỡi. Chúng tôi có khoảng một giờ để nghe các bài giảng của Sư Phụ ở trong xe. Có thể cháu không thể hiểu được những lời đó nhưng tôi biết rằng chân ngã của cháu đang được đồng hóa với Pháp. Sau khi bước sang hai tuổi, cháu trở nên dễ tính hơn và học cách lắng nghe. Tôi đã luôn nghĩ rằng những thay đổi đó là bởi cháu đã đến tuổi đó, đến khi tôi bắt đầu chuẩn bị cho bài viết chia sẻ kinh nghiệm này. Sau khi tôi nhớ lại việc cháu lớn lên như thế nào, tôi đã nhận ra rằng Pháp đã thật sự thay đổi cháu và chỉ có Pháp mới có khả năng thay đổi cháu.

Với một sự hiểu biết rõ rằng hơn về Pháp tôi đã nhận ra rằng hẳn phải có hai nguyên nhân mà gây ra tình trạng hiện tại của cháu. Chắc hẳn cháu đã ký kết một số giao ước nào đó với cựu thế hoặc có thể đó là một khảo nghiệm hay can nhiễu nhắm vào đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Nhưng chúng ta không phải lo lắng về lý do chính xác hay thừa nhận sự an bài của cựu thế lực. Bởi vì cháu đã đắc Pháp trong đời này nên con đường của cháu nên tuân theo sự an bài của Sư Phụ.

Khoảng một tháng trước khi cháu bước sang ba tuổi, bác sỹ nhi khoa đã bảo chúng tôi thử ngừng thuốc của cháu trong khoảng một tháng do liều thuốc của cháu luôn thấp nhất trong số các trẻ em bị suy giáp. Tôi nhìn vào mắt cháu và nói với cháu như một tiểu đồng tu: “Lộ Lộ, con là một tiểu đệ tử Đại Pháp, con không bị ốm. Từ nay trở đi chúng ta không phải dùng thuốc nữa. Con phải nghe Sư Phụ và bước đi trên con đường mà Sư Phụ đã an bài. Không ai khác có thể động tới con.” Cháu chớp mắt nhìn tôi một cách nghiêm túc và tôi biết rằng cháu hiểu những điều tôi nói. Trong thời gian đó, tôi đã phát chính niệm nhiều hơn để loại trừ can nhiễu của cựu thế lực trong các không gian khác. Trong tháng Ba năm nay, sau khi ngừng thuốc trong khoảng một tháng, kết quả xét nghiệm máu thật tuyệt vời. Chồng tôi vẫn muốn hỏi bác sỹ nhi khoa xem liệu có vấn đề gì không nếu tuyến giáp của cháu phát triển. Tôi đã nói với anh ấy, “Mọi việc đều ổn, tại sao phải lo đến việc tuyến giáp của con phát triển?

Tôi mới nhận ra rằng có thể con gái tôi không gặp bất cứ vấn đề nào cả và các triệu chứng trên bề mặt chỉ là một giả tướng. Nhưng bởi vì ngay từ đầu tôi đã không phủ nhận sự an bài của cựu thế lực nên cháu đã phải chịu đựng trong ba năm. Khi suy nghĩ về vấn đề này từ một góc độ khác, một lần nữa tôi đã nhận ra rằng mỗi một con người đến thế giới này, tu luyện là mục tiêu duy nhất và cuối cùng của sinh mệnh. Một người thường muốn khống chế hay thay đổi số mệnh của mình là điều không thể.

Phần 2. Chia sẻ về việc chuẩn bị cho biểu diễn Thần Vận

Tiết mục diễn đầu tiên của Thần Vận năm 2011 là “Khi các vị Vương theo Sáng Thế Chủ xuống Trái Đất.” Trong tiết mục này, chúng ta đã theo Sư Phụ đi qua vô số các tầng thiên thể vũ trụ và xuống đến Trái Đất để bắt đầu sự tu luyện thần thánh. Chúng ta làm việc này chỉ với một mục tiêu duy nhất là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Khi tôi nghĩ đến việc bán vé của chúng tôi trong năm nay không được tốt như thế nào và việc đó đã không xứng đáng với ơn cứu độ của Sư Phụ và những hy vọng của chúng sinh đối với những vị Vương của họ, mắt tôi đã ngấn lệ.

Giá vé của buổi biểu diễn Thần Vận năm 2011 tăng lên và có những yêu cầu mới đối với chúng tôi – mở rộng thị phần trong xã hội chủ lưu. Ở đây tôi muốn tóm tắt và chia sẻ một số kinh nghiệm từ quan điểm của cá nhân tôi.

Vượt qua các quan niệm và buông bỏ tự ngã

Ngay đoạn mở đầu trong Luận Ngữ, Sư Phụ đã giảng:

““Phật Pháp” tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới. Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường; nếu không, chân tướng vũ trụ sẽ vĩnh viễn là điều thần thoại của nhân loại, và người thường vĩnh viễn bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên.”

Tôi đã đọc và học thuộc đoạn này rất nhiều lần nhưng trong hầu hết các trường hợp, đặc biệt là khi quảng bá Thần Vận, phản ứng đầu tiên của tôi đối với mọi việc vẫn là lối suy nghĩ của người thường. Vì vậy, tôi luôn mò mẫm trong cái khung do sự ngu muội của mình dựng nên. Sự hiểu biết về xã hội chủ lưu của tôi không đúng. Tôi nghĩ rằng chỉ những người rất giàu có hoặc có địa vị xã hội cao thì mới thuộc xã hội chủ lưu. Vì vậy trong tâm mình tôi đã vạch gia một giới tuyến giữa giới chủ lưu và bản thân mình. Tôi không phải là một người hướng ngoại và không tiếp xúc nhiều với những người đó. Vì vậy tôi cảm thấy khó khăn khi mở lời nói chuyện với những người này tại điểm bán vé của chúng tôi. Tôi muốn giới thiệu với họ về Thần Vận nhưng lại sợ rằng họ sẽ nghĩ tôi đang cố gắng bán cho họ thứ gì đó. Vì vậy tôi đã thiếu tự tin ngay cả trước khi tôi bắt đầu nói chuyện.

Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã bị cản trở bởi chính những quan niệm của riêng mình – tôi chỉ thấy địa vị cao trong xã hội và quần áo đẹp của họ. Trong quan niệm của tôi, những người giàu có thật là quá vĩ đại và quá cao để tôi với tới được và tôi đã coi thường bản thân mình. Trong một lần nói chuyện với một đồng tu, tôi nói với cô ấy rằng tôi không biết phản ứng lại như thế nào khi tôi gặp những người lãnh đạo với cấp bậc cao trong công ty tôi. Cô ấy nói với tôi rằng bất kể cấp bậc của họ trong công ty có cao đến mấy thì họ cũng không thể sánh được với các học viên Đại Pháp. Điều đó rất là đúng. Sự khác biệt giữa chúng ta và họ là sự khác biệt giữa các học viên và người thường. Nếu một người thường không biết được chân tướng và không thể đặt định tốt vị trí của anh ấy/cô ấy cho tương lai thì địa vị xã hội của anh ấy/cô ấy đều không quan trọng và nếu anh ấy/cô ấy giàu có đến mấy thì cũng không là gì cả. Hơn nữa, chúng ta lại là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, chúng ta ở đây để cứu độ họ và có thể họ sẽ là chúng sinh trong thế giới của chúng ta, vậy đáng lẽ tôi nên cảm thấy thân thiết chứ?

Đào sâu thêm nữa, tôi thấy rằng mình vẫn còn quá chấp trước vào danh, lợi và tình cảm. Vì vậy mà tôi đã có một tư tưởng lệch lạc: họ có tiền và địa vị cao trong xã hội nhưng tôi chẳng có gì trong đó cả, thế thì làm sao mà họ lại có thể coi trọng những lời của tôi được? Tôi chỉ nghĩ họ là những người lịch sự nên sẽ không mua vé chậm hơn được. Tư tưởng lệch lạc này cùng với sự tự vệ của bản thân đã cản trở tôi trong việc tiếp cận với mọi người để giới thiệu về Thần Vận cho họ. Sau nhiều năm tu luyện, tôi nghĩ rằng mình đã buông bỏ được chấp trước vào danh và lợi nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng cái được gọi là “buông bỏ” đó của tôi là không vững chắc. Nó giống như kiểu tôi đã buông bỏ khi tôi ở trong rừng hay núi sâu còn khi trở về với môi trường đầy danh, lợi và tình cảm thì tôi vẫn bị dao động. Chúng ta phải theo những quy tắc và nghi thức của xã hội chủ lưu nhưng chúng ta không thể để những biểu hiện tốt đẹp trên bề mặt của người thường cản trở chúng ta cứu độ họ. Vậy cách nào là thích hợp để đáp ứng được đòi hỏi này? Tôi đã được gợi mở bởi bài thơ “Đạo Trung” trongHồng Ngâm của Sư Phụ.

Trong thực tế, từ bề mặt của những thành phần xã hội tôi có thể nói rằng hầu hết mọi người đến đây với một mục tiêu nhất định – họ muốn mở rộng và tăng cường mạng lưới xã hội của mình. Họ thực sự tham gia vào thành phần xã hội vì chính bản thân họ. Nhưng là những đệ tử Đại Pháp, chúng ta tham gia vào xã hội vì họ, chúng ta ở đây để cứu họ. Nếu tôi có quan niệm rằng những người khác nghĩ rằng chúng ta đang cố gắng bán cho họ thứ gì đó thì sau đó chúng ta sẽ truyền tư tưởng này sang tâm trí của những người khác. Khi chúng ta có tâm thuần tịnh, chính niệm mạnh và sự từ bi to lớn để cứu họ, cùng với hình thức phù hợp của xã hội chủ lưu thì tôi tin rằng không có điều gì có thể ngăn cản được chúng ta. “Sư phụ bảo làm ở phần xã hội dòng chính, thì chư vị dùng chính niệm làm ở xã hội dòng chính, vậy nhất định sẽ thành công.” (“Tinh tấn hơn nữa”)

Sau khi đọc đi đọc lại những kinh văn gần đây của Sư Phụ về Thần Vận, tôi cảm thấy rằng giới tuyến mà tôi vạch ra giữa tôi và xã hội dòng chính dần dần đã biến mất. Không chỉ những người giàu có với địa vị cao trong xã hội là khán giả mà chúng ta nhắm tới mà còn gồm cả những người ở tầng trung. Chương trình của chúng ta có đẳng cấp thế giới nhưng giá vé không phải là quá cao. Hầu hết những người có thu nhập ổn định hoàn toàn có khả năng mua vé. Vì vậy chúng ta nên nghĩ ra những cách thức để tiếp cận với những người này. Hầu hết các học viên đều có liên hệ với họ tại nơi làm việc hay trong cuộc sống hàng ngày nên không khó để tìm ra cách. Điều quan trọng là chúng ta không được để những quan niệm của riêng chúng ta ngăn cản chúng ta.

Đặt bản thân sang một bên và phối hợp như một chỉnh thể

Trong quá trình chuẩn bị cho Thần Vận trong vùng chúng tôi vào năm ngoái, tôi phụ trách về vấn đề thực phẩm cho những người biểu diễn và các tình nguyện viên. Bởi vì tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này đồng thời phối hợp công việc không tốt nên đã tạo ra rất nhiều vấn đề và những lời phàn nàn. Ban đầu tôi không bị động tâm bởi việc đó. Tôi cảm thấy rằng mình đã cố gắng hết sức và do sự hạn chế về điều kiện nhà bếp và nhà hát nên đó không phải là tất cả lỗi của tôi. Tuy nhiên nhiều tháng sau buổi biểu diễn, tôi vẫn nghe thấy những lời phàn nàn từ các học viên khác nhau và tôi bắt đầu cảm thấy không công bằng. Tôi tự nghĩ: công việc này quả thực là khó khăn, nó không chỉ khiến người ta phải bận tâm đến đủ thứ, chạy qua chạy lại và trở nên kiệt sức mà lại chẳng được ai hài lòng. Lần sau tốt hơn là mình làm công tác an ninh hay trông xe, ít nhất sẽ không có ai phàn nàn.

Năm ngoái tại Pháp hội Chicago, một học viên đã chia sẻ kinh nghiệm của anh ấy. Để quảng bá Thần Vận đồng thời trợ giúp những thành phố khác trong việc dàn dựng những buổi biểu diễn Thần Vận, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian nhưng không cảm thấy được đánh giá cao. Khi anh ấy bắt đầu nghĩ rằng việc đó không công bằng, anh ấy nhận ra rằng mọi việc anh ấy làm chẳng là gì cả mà là để trợ Sư Chính Pháp, vì vậy chẳng có gì để phàn nàn cả. Khi nghe điều này, tôi đã rơi lệ. Lúc đó tất cả mọi cảm xúc không tốt như phàn nàn, bất công, v.v.. mà đã tích tụ trong tâm tôi kể từ chương trình năm ngoái tất cả đều tan chảy ngay lập tức và biến mất hoàn toàn. Tại sao tôi lại làm công việc này trong thế giới này? Tôi luôn luôn tâm niệm là trợ Sư Chính Pháp nhưng chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu được sức nặng và ý nghĩa của nó. Chúng ta tham gia vào những hạng mục khác nhau, một số có lẽ rất tầm thường hay trông giống như những dự án của người thường. Nhưng chúng ta không thể quên mục tiêu cuối cùng của chúng ta khi làm tất cả những việc này. Mỗi một hạng mục đều có nhiệm vụ khác nhau. Điều đó chỉ giống như chương trình Thần Vận, có một vũ công chính, nhóm vũ công, nghệ sĩ độc tấu, đệm đàn piano, người chỉ huy, và dàn nhạc mà khán giả không thể nhìn thấy được. Mặc dù mỗi người đều có một vai trò khác nhau nhưng họ không thể thực hiện được nếu bất cứ ai trong số họ không thực hiện tốt công việc. Chúng ta quá may mắn khi được tham gia vào hạng mục này của Chính Pháp. Trên bề mặt điều đó trông giống như chúng ta đang nấu, chọn thực phẩm, trông xe hay gác cửa, là ủi các bộ trang phục, v.v.. Nhưng chẳng phải mọi việc mà chúng ta đang làm là trợ Sư Chính Pháp hay sao?

Trong chương trình năm 2011, điều phối viên chính vẫn muốn tôi phụ trách về thực phẩm. Sau đó tôi đã không có bất kỳ lời than phiền nào. Đó là trách nhiệm lớn mà tôi cảm thấy khả năng của mình có hạn. Tuy nhiên, tôi đã quyết định cố gắng hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ. Trong quá trình chuẩn bị, có một số mâu thuẫn về tâm tính giữa các học viên tham gia vào công việc này nhưng tôi liên tục nói với mình rằng tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ, mục tiêu của mình là trợ Sư Chính Pháp. Tất cả các học viên trợ giúp về thực phẩm đều đặt hết tâm mình vào công việc. Mặc dù có một lượng lớn công việc phải làm và mọi người đều kiệt sức nhưng không một ai phàn nàn và tất cả chúng tôi đều đặt bản thân mình sang một bên để phối hợp như một chỉnh thể. Đó là một trải nghiệm thú vị và cả quá trình suốt chương trình Thần Vận đều diễn ra trôi chảy một cách đáng ngạc nhiên.

Mỗi một bước đều là tu luyện

Việc quảng bá chương trình Thần Vận năm 2012 của địa phương chúng tôi vẫn diễn ra liên tục kể từ mùa hè này. Tôi làm công việc liên hệ với các nhà tổ chức sự kiện khác nhau ở địa phương để xin một gian hàng bán vé. Tôi cũng trợ giúp trong việc thay đổi lịch cho các học viên trong những sự kiện này. Tôi cũng làm công việc giống như vậy trong lần quảng bá vào năm ngoái nhưng không cảm thấy căng thẳng vì không có quá nhiều sự kiện. Trong vài tháng qua hầu như cuối tuần nào chúng tôi cũng đều có một vài sự kiện địa phương và đôi khi trong một tuần có mấy sự kiện. Tôi phải dành rất nhiều thời gian liên hệ với các học viên để xác nhận sự thay đổi thời gian biểu của họ. Đôi khi nếu tôi không thấy bất cứ sự phản hồi nào sau vài thư điện tử, tôi sẽ phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Một công việc khác là phải đảm bảo rằng mọi việc đều sẵn sàng cho việc thiết lập quầy bán vé, biểu ngữ, truyền hình, lều trại, bàn, ghế, v.v.. Tôi còn phải xem xem người nào phụ trách cái gì và làm sao để chuyển việc đó sang lần dàn dựng cho sự kiện tiếp theo. Sau một hồi, tôi cảm thấy hoàn toàn bị ngập chìm với những công việc tầm thường này. Mỗi tuần, từ thứ Hai trở đi, tôi bắt đầu lo lắng về sự kiện của cuối tuần tiếp theo và dành quá nhiều thời gian vào thư điện tử và các cuộc gọi điện thoại.

Tôi đã nghĩ tới một cách tốt hơn để nâng cao hiệu quả trong việc gửi ít thư điện tử hơn và gọi ít điện thoại hơn nhằm tiết kiệm thời gian cho mọi người. Nhưng dường như chẳng có kết quả gì. Tôi cũng phàn nàn với các học viên khác rằng tôi ở trong một trạng thái chỉ có làm việc mà không có cơ hội để tu luyện hay đề cao bản thân và điều đó là không đúng.

Sau khi tôi tập trung vào việc học Pháp, tôi nhận ra rằng tất cả những công việc tầm thường này trông giống như những công việc của người thường nhưng tu luyện lại gắn với mỗi bước trong công việc. Tôi đã bỏ qua phần tu luyện trong đó và biến nó thành người thường đang làm công việc Đại Pháp. Hãy lấy việc xin một gian hàng làm ví dụ: đầu tiên tôi thường tìm kiếm thông tin về những sự kiện địa phương trên internet. Nếu có bất kỳ cái nào với giá cả hợp lý, tôi sẽ liên hệ với họ và xin một gian hàng. Sau đó một số học viên đã chỉ ra rằng chúng tôi nên trao đổi vé hay quảng cáo truyền thông với nhà tổ chức để có được một gian hàng miễn phí. Theo cách này, chúng tôi không chỉ có thể tiết kiệm được tiền mà chúng tôi còn có thể cấp cho họ cơ hội để xem buổi biểu diễn. Tôi cũng có suy nghĩ này trước đây nhưng việc này đòi hỏi phải giảng chân tướng và chắc chắn gặp được nhà tổ chức. Tôi cảm thấy rằng mình chẳng có thời gian để làm như vậy đối với mỗi sự kiện. Với chấp trước vào an nhàn, tôi đã không đặt nhiều nỗ lực vào việc đó. Trong khi đó, một số học viên đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại và gặp gỡ các nhà tổ chức để giảng chân tướng một cách sâu sắc và sau đó đã có được một gian hàng miễn phí hay tài trợ bằng hiện vật. So với những học viên này, tôi thấy rằng mình đang làm việc Đại Pháp theo cách thức của người thường mà bỏ qua khía cạnh tu luyện và giảng chân tướng trong công việc.

Khi xếp thời gian biểu cho các học viên trong mỗi sự kiện, tu luyện cũng bao hàm trong đó. Ban đầu khi tôi gửi thư điện tử nói rằng chúng ta sắp có một sự kiện như vậy vào ngày như vậy, hãy cho tôi biết thời gian nào mà các bạn có thể trợ giúp, tôi đã nhận được rất nhiều sự hưởng ứng. Nhưng sau khi tham gia vào một vài sự kiện, gần như tôi không nhận được bất kỳ sự hưởng ứng nào. Mặc dù tôi không nói bất cứ điều gì những tâm tôi có một chút dao động: Tôi đã đặt rất nhiều nỗ lực để chúng ta tham gia vào sự kiện đó, vậy tại sao lại không có một ai muốn trợ giúp? Ngay cả những người có khả năng đã không hưởng ứng, chẳng lẽ họ mong đợi tôi phải gọi cho từng người một hay sao?

Trên thực tế, tôi biết rằng các học viên địa phương của mình đã hỗ trợ đầy đủ tất cả các sự kiện. Một học viên đã nói với tôi cách đây một thời gian dài rằng cô ấy sẽ ở đó để trợ giúp miễn là tôi cho cô ấy biết thời gian, một người khác sẽ xuất hiện bất cứ khi nào có việc khẩn cấp mà cần anh ấy đảm nhiệm, người khác làm việc vào cuối tuần sẽ sớm thu xếp để cô ấy có thể trợ giúp trong việc bán vé, một số người có thể làm việc tại gian hàng suốt 10 giờ đồng hồ mà không nghỉ. Mặc dù thời gian biểu của mọi người đều dày đặc và mỗi người phải làm việc thực sự rất vất vả nhưng không có ai phàn nàn cả. Các học viên hỗ trợ cho nhau và phối hợp rất tốt do đó hiệu quả của các sự kiện cũng rất tốt. Tôi luôn cảm thấy may mắn rằng mình đã được tu luyện trong một môi trường ấm áp và tương trợ như vậy.

Tôi biết đây là cơ hội tu luyện bản thân mình. Tâm tôi đã bị dao động. Tôi cảm thấy rằng sự chăm chỉ của mình đã không được thừa nhận. Tôi đã nghĩ quá nhiều đến bản thân mình. Việc gửi thư điện tử hay gọi điện thoại có vẻ giống như công việc của người thường nhưng tu luyện lại gắn liền trong mỗi bước của công việc đó. Chúng ta là một chỉnh thể. Tâm bất tịnh của bất cứ học viên nào sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến trường năng lượng của toàn bộ chỉnh thể. Tôi sẽ bắt đầu với bản thân mình và với mỗi một bước trong công việc mà không bỏ lỡ bất cứ cơ hội tu luyện nào nữa. Theo cách này, tôi sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào đến tổng thể Chính Pháp.

Trên đây là những trải nghiệm vừa qua của tôi để chia sẻ với các đồng tu. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không đúng. Tôi trân quý cơ hội khi hồi tưởng lại con đường tu luyện của mình và chia sẻ với các bạn đồng tu. Ngôn từ của người thường không thể biểu đạt hết lòng biết ơn của tôi đối với sự từ bi vĩ đại của Sư Phụ. Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
_________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/25/助师正法-不负师恩-248279.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/6/129241.html

Đăng ngày: 11– 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share