Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một học viên Đại Pháp từ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2011]

Tôi đặc biệt chú ý đến thời gian của tôi và tận dụng từng giây phút để học Pháp, tập công, và giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi không cho phép bản thân mình có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ về những điều không liên quan đến Pháp. Tôi cũng học và nhẩm lại Pháp. Tôi học 1-3 bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, học thuộc lòng các bài kinh văn khác, và phát chính niệm trung bình bảy lần một ngày. Tôi đã được làm điều này mỗi ngày trong 12 năm qua và không bao giờ dám buông lơi.

…. Hướng nội với sự oán giận không phải tu luyện. Để giúp tôi xả bỏ được chấp trước về nhân tâm, tôi đã bị thuyên chuyển công tác ba lần trong một năm. Tôi vẫn không giác ngộ cho đến khi Sư Phụ dùng đồng nghiệp của tôi để chỉ trích tôi. Sau đó tôi nhận ra sự chỉ dẫn từ bi của Sư Phụ. Khi họ bắt giữ tôi không thành, tôi đã hướng nội. Tôi không sợ tà ác, nhưng tôi sợ bị “chuyển hóa.” Một khi tôi tìm thấy chấp trước và đã xả bỏ nó, họ chỉ nói chuyện với tôi và không thực hiện các bước tiếp theo. Trong thực tế, tôi đã chuyển hóa được họ.

— Trích từ tác giả

Tôi đã không viết một bài báo chia sẻ kinh nghiệm cho năm kỳ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trên Internet lần trước. Tôi cảm thấy rằng tôi đã tu luyện không tinh tấn như những người khác và những điều đó là bình thường với tôi, không như những bạn học viên đã phản bức hại ở trong tù. Có rất nhiều ví dụ xuất sắc có thể khuyến khích các bạn học viên. Đối với hai Pháp hội trước, tôi được khích lệ viết các trải nghiệm của tôi một lần nữa, nhưng bài không được đăng. Thêm một lần nữa vào năm nay các học viên đã thuyết phục tôi viết, không phải cho bản thân mà để chứng thực Pháp.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1996. Tôi bị bệnh hen suyễn di truyền từ thủa ấu thơ, bệnh viêm dạ dày, và sau đó là viêm gan B. Tôi đã điều trị trong vòng sáu đến bảy năm không có kết quả. Sau khi tập luyện Đại Pháp trong một tháng, tôi đã trải nghiệm một sự thay đổi rất lớn. Tôi ăn ngon miệng trở lại, chứng mất ngủ của tôi đã biến mất, bước đi của tôi nhẹ nhàng, và tất cả mọi bệnh tật đều tan biến. Đại Pháp đã đi sâu vào tâm của tôi. Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi tự nhủ bản thân, ngay cả nếu chỉ còn có một người tu luyện Đại Pháp, người đó sẽ là tôi.

Dành nhiều thời gian học Pháp, tu luyện tâm tính một cách kiên định

Mỗi lần Sư Phụ giảng Pháp, Ngài đều nhấn mạnh tầm quan trọng của học Pháp. Tôi làm theo sự chỉ dẫn của Sư Phụ từng bước trên con đường tu luyện. Tôi đặc biệt chú ý tới thời gian của mình. Bên cạnh công việc và cuộc sống hàng ngày, tôi sử dụng từng giây phút để học Pháp, tập công, và giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi không cho phép bản thân mình bất kỳ thời gian rảnh rỗi để nghĩ về những điều không liên quan đến Pháp. Tôi cũng học hoặc thuộc lòng Pháp. Tôi học từ một đến ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, ghi nhớ các kinh văn khác, và phát chính niệm trung bình bảy lần một ngày. Tôi đã làm những việc này mỗi ngày trong suốt 12 năm qua và không bao giờ dám buông lơi. Sư Phụ đang trông chừng chúng ta, tất cả các chính Thần đang theo dõi chúng ta, và tất cả chúng sinh đang chờ đợi tôi. Tôi tập trung suy nghĩ dựa trên nền tảng của Pháp. Nếu có một niệm không chính, ngay lập tức tôi dùng Pháp chặn nó. Ở nhà tôi làm các việc vặt trong gia đình và không tranh cãi với vợ. Tại sở làm, bên cạnh công việc và giảng chân tướng, tôi không tranh luận với mọi người hay ngồi lê đôi mách. Khi tôi làm việc cùng các bạn đồng tu, tôi chỉ tập trung vào những việc liên quan đến Đại Pháp. Tôi vẫn còn có những khoảnh khắc không dành cho Pháp và sau đó ngay lập tức tôi tức sẽ hướng nội và tìm kiếm chấp trước. Đây là những gì Sư Phụ yêu cầu chúng ta, và tôi sẽ làm điều đó.

Khi ở nhà, tôi làm hết sức mình để giúp vợ. Khi xảy ra mâu thuẫn, tôi sẽ hướng nội. Đôi khi các vật chất xấu có thể mất, nhưng nó sẽ lại xuất hiện một lần nữa. Sau nhiều lần, tôi có thể cảm thấy rõ ràng nó yếu dần đi.

Tuy nhiên, đôi khi nếu tôi chỉ hướng nội hời hợt và không loại bỏ nguyên nhân gốc rễ vấn đề, cuộc xung đột có thể tiến triển lớn hơn. Tôi vẫn còn chấp trước vào sợ bị lợi dụng. Công việc của tôi tại nơi làm việc là làm sạch các nguyên liệu thô bị rơi xuống từ dây chuyền lắp ráp và khối lượng công việc có thể là khá lớn. Đó là một công việc bẩn thỉu và mệt mỏi. Ca trước thường bàn giao lại nhiều việc cho tôi làm và tôi phải làm hai ca một lúc. Tôi nghĩ rằng, vì tôi là một người tu luyện, có thể bằng cách làm nhiều việc hơn, những người khác có thể nhận xét rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và tôi có thể chứng thực Pháp bằng cách này.

Những gì đã xảy ra đã không làm cho người khác biết rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt, bởi vì, trong nhà máy của chúng tôi mọi người đều biết rằng các học viên Pháp Luân Công rất tốt. Tôi vẫn còn có nhiều chấp trước mà tôi chưa từ bỏ. Mỗi lần tôi làm việc, đầu tiên tôi kiểm tra xem ca trước đó đã làm sạch chưa. Khi họ làm không sạch, tôi rất buồn. Quản lý của tôi cũng đã đề cập đến việc này, “Ạnh không nên làm công việc của họ – anh đang làm hỏng họ đấy.” Khi tôi chuyển sang làm phần việc khác, tình hình tiếp tục diễn ra. Tôi đã rất giận dữ và tôi đã viết một lời nhắn nhủ rằng, “Người quản lý thấy rằng công việc dọn dẹp không được thực hiện và đã phạt. Tôi sẽ trả tiền, nhưng tôi hy vọng rằng từ giờ trở đi tất cả mọi người làm việc hết trách nhiệm của mình.” Các đồng nghiệp ở tất cả bốn ca đều nhìn thấy lời nhắc nhở, bao gồm cả đồng nghiệp thay ca vốn là người rất tôn trọng tôi trước đây và đã nói rằng những người tu luyện Pháp Luân Công tu luyện là những người tốt. Cô cũng đã giúp tôi thuyết phục người khác thoái ĐCSTQ. Sau khi cô nhìn thấy lời nhắn nhủ, cô ấy nghĩ rằng tôi đang mang lại khó khăn cho cô ấy và cô ấy đã rất giận dữ. Lời của cô ấy trở nên sắc sảo và cô ấy vẫn không làm việc. Tôi tức giận trong nhiều ngày sau đó khi tôi nhìn thấy nhiều nguyên liệu thô ở xung quanh. Tôi tiết lộ chuyện của cô ấy cho một đồng nghiệp “Vẫn không có ai làm việc cả, tôi sẽ yêu cầu người quản lý xem lại. Tôi phải đối phó với việc này hàng ngày.”

Trước khi tôi nói hết ý mình của mình, cô ấy nói, “Này, anh tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Trước hết, anh làm không tốt chữ Nhẫn. Nếu anh nói với người quản lý, chắc chắn đồng nghiệp của anh sẽ bị phạt, như vậy sẽ không làm tổn thương cô ấy sao? Lòng từ bi của anh ở đâu? Anh nói rằng anh muốn là một người tốt. Cô ấy nghĩ rằng đã đánh giá cao anh trong quá khứ, nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy lời nhắc của anh, cô ấy rất bối rối. Nếu hôm nay anh nói về cô ấy một lần nữa, anh thực sự đang thực rất tệ.” Tôi trả lời ngay lập tức, “Đó là lỗi của tôi.” Ngay lập tức, những việc này đã đè nặng tâm của tôi qua đi. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều và bắt đầu làm việc vui vẻ. Tôi đã hoàn thành mọi việc trong một giờ mà đã có thể mất rất nhiều thời gian trong quá khứ.

Kể từ thời điểm đó, lần nào đồng nghiệp của tôi cũng dọn sạch sẽ cho đến khi nó không còn tì vết. Tôi đã hướng nội trong quá khứ, nhưng với sự oán giận và sự do dự. Tôi đã không tìm thấy nguyên nhân tận gốc vấn đề, mà đó không phải là tu luyện. Để giúp tôi vứt bỏ được cái tâm này, tôi đã được chuyển công tác ba lần trong một năm tại sở làm, và tôi vẫn không giác ngộ cho đến khi Sư Phụ sử dụng người đồng nghiệp để chỉ trích tôi. Sau đó tôi nhận ra sự chỉ dẫn từ bi của Sư Phụ.

Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi chưa một ngày nào ngừng giảng chân tướng ngoại trừ vào ngày thời thời tiết khắc nghiệt khi không ai có thể ra ngoài. Trước khi Cửu Bình đã được phát hành vào năm 2004, chủ yếu tôi nói với những người khác chân tướng về Đại Pháp. Tôi đã không bỏ qua bất cứ ai mà tôi biết. Khi tôi làm ca ngày, tôi sẽ giảng chân tướng cho công nhân nhà máy và công nhân xây dựng bên ngoài nhà máy. Điều kiện làm việc của họ rất nghèo nàn. Tôi mang nước nóng và để cho họ nghỉ ngơi tại nơi làm việc của tôi. Sự khỏe mạnh và vẻ trẻ trung cùng với lòng tốt của tôi đã giúp họ chấp nhận sự thật về Đại Pháp một cách dễ dàng. Khi chúng tôi gặp nhau một lần nữa, nếu tôi không nhận ra họ ngay lập tức, họ sẽ hô lên, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Một số người hỏi xin tôi bùa hộ mệnh Đại Pháp (1) cho các thành viên trong gia đình của họ. Đôi khi, tôi sẽ nói cho hơn 20 người biết được chân tướng trong vòng một tuần và sẽ rất hạnh phúc. Nếu có chỉ có hai người biết chân tướng trong một tuần, tôi sẽ buồn.

Sau khi cửu bình được xuất bản năm 2004, tôi cảm thấy sự thử thách để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ trong cùng một thời gian. Tôi cảm thấy áp lực và không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng đây là những gì Sư Phụ yêu cầu. Không kể khó khăn như thế nào, tôi sẽ làm điều đó. Tôi bắt đầu đọc đi đọc lại cửu bình. Thời gian trôi đi, tôi đã có suy nghĩ minh bạch. Tôi bắt đầu tiến hành với các thành viên trong gia đình của mình.

Khi tôi đọc bài giảng của Sư Phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005]”, anh của tôi đến thăm tôi. Tôi vừa đọc phần này:

“Nói cách khác, toàn bộ người [dân] ở Trung Quốc hiện nay đều dùng văn hoá của tà đảng tư duy. Tất nhiên trong Chính Pháp, nếu tà đảng Trung Cộng không bức hại Pháp Luân Công, thì cũng không hề gì, vì rất nhiều văn hoá và lý niệm với nhận thức không rõ ràng sẽ trong Chính Pháp mà tự nhiên quy chính; về phương diện này cũng không cần người tu luyện phải làm gì cả; còn về tà linh của ác đảng ấy sẽ được ‘chính’ trở lại mà được cứu. Nhưng một khi nó bức hại Pháp Luân Công thì nó đã trở thành linh [thể] tà ác nhất trong khi đệ tử Đại Pháp chứng thực Pháp và khi Đại Pháp Chính Pháp. Như vậy đệ tử Đại Pháp cần nhận rõ nó, và con người thế gian đang đại biểu cho nó cũng phải biểu hiện rõ thái độ, rằng đi theo ác đảng hoặc lựa chọn sinh [mệnh] quang minh vĩnh [hằng]; nhất định phải nhận thức thật thanh tỉnh việc này rồi. Thần đích thị phải thanh tẩy nó khỏi nhân loại; hơn nữa mấy năm qua nó quả thực bức hại một cách cực kỳ tà ác các đệ tử Đại Pháp, can nhiễu Chính Pháp. Vậy còn con người thế gian tại sao phải biểu đạt thái độ? Vì người ta đều nói lời rằng sẽ đi theo nó; khi tuyên thệ gia nhập đảng, đoàn, đội thì người ta đều giơ nắm tay trước đầu nói lời thề rằng sẽ phấn đấu suốt đời vì chủ nghĩa cộng sản tà ác, sẽ dâng hiến cuộc đời cho ác đảng. Tà linh của ác đảng cũng nắm cứng vào điểm này để muốn bức hại người ta đến chết. Tà linh nói rằng ban đầu họ đã làm bảo chứng thế rồi, rằng họ nói họ cấp sinh mệnh cho nó rồi; nó lợi dụng điểm này để bức hại con người. Hơn nữa nhân tố ác đảng đều có tồn tại trong tư tưởng và thân thể của những ai nhận thức nó chưa rõ; vì vậy không nhận thức rõ nó còn có được không? Chính là nhận thức rõ nó rồi thì trừ bỏ nó.”

Anh trai tôi đọc chăm chú phần này và đã nhận thức được vấn đề. Tôi nói với ông ấy: “Bây giờ anh hãy thoái Đảng đi.” Ông ấy đồng ý ngay lập tức và tôi biết Sư Phụ đã giúp đỡ.

Ông ấy là người đầu tiên tôi thuyết phục thoái ĐCSTQ và nó khích lệ tôi rất nhiều. Tiếp theo tôi nói với người anh rể. Tôi chỉ đơn giản nói với ông rằng Đại Pháp dạy người ta làm người tốt, rằng ĐCSTQ đang bức hại người tốt, và tà ác sẽ bị trừng phạt rồi những người gia nhập Đảng và các tổ chức liên đới của nó phải thoái đảng để tự bảo vệ mình. Anh ấy cũng nhanh chóng đồng ý. Chị gái của tôi rất dễ thuyết phục, và chị ấy đã giúp đỡ em dâu của chị ấy và con trai thoái ĐCSTQ, và sau đó mẹ tôi. Lúc đầu, mẹ tôi nghĩ rằng nếu bà thoái đảng, bà sẽ phải tu luyện Pháp Luân Công và không dám thoái. Chị gái tôi đã giúp giải thích mọi việc một cách rõ ràng với bà ấy và mẹ tôi cũng thoái Đảng. Sau đó tôi thuyết phục đồng nghiệp của tôi và những người khác mà tôi biết. Họ đều biết chân tướng về Đại Pháp, nhưng họ không hiểu lý do tại sao họ phải thoái ĐCSTQ. Tôi đã thảo luận với họ một vài lần và dần dần họ đều thoái đảng. Sau một thời gian tất cả mọi người trong nhà máy của tôi biết tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ.

Tôi bắt đầu thuyết phục những người lạ vào tháng 08 năm 2008. Tôi làm việc ca ngày và kết thúc công việc vào khoảng 5 chiều. Sau khi tôi giao ca xong, tôi sẽ thay quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài giảng chân tướng, phát chính niệm lúc 6 giờ chiều, tôi cảm thấy giống như một phần trên dây chuyền lắp ráp và không thể dừng lại trong giây lát. Ngày lại ngày, tôi lặp đi lặp lại một công việc như vậy. Mặc dù thời gian ngặt nghèo, tôi cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Tôi bắt đầu thay ca vào năm 2009, mặc dù nó khó khăn về thời gian, nhưng tôi có thời gian đi ra ngoài vào ban ngày. Ngay sau đó, tôi làm ở một vị trí với một công việc rất nhẹ nhàng. Chỉ mất nửa giờ tôi có thể hoàn thành công việc mà tôi được phân công trong mỗi ca, vì vậy tôi có thể học Pháp. Nó thật sự đúng như “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân) miễn là tôi đã cố gắng hết khả năng, Sư phụ an bài mọi việc thật là tốt đẹp.

Mỗi lần trước khi ra ngoài mỗi lần, tôi đều phát chính niệm. Đối mặt với tất cả các loại chúng sinh, tôi không thể mang bất kỳ suy nghĩ sai lệch nào cả. Sau khi tôi có một cơ hội nói chuyện, tôi sẽ tìm hiểu một chút về người đó rồi chuyển sang chủ đề sang giảng chân tướng. Tôi giữ một tâm thái hòa ái với một nụ cười trên môi. Ngay cả người lạ cũng thích nói chuyện với tôi. Có người đã nói, “Nhìn anh rất tử tế, tôi sẽ lắng nghe anh.” Tôi sẽ để họ theo quá trình suy nghĩ của tôi và không để họ ảnh hưởng đến tôi. Chủ yếu tôi nói về những vấn đề cơ bản của chân tướng, nhưng nếu tâm của tôi không tịnh, cũng là từ ấy có thể vẫn không được người khác chấp nhận. Vì vậy, khi giảng chân tướng, tình trạng của người tu luyện rất quan trọng. Chúng tôi đang cứu mọi người và không tranh luận với họ. Các bạn học viên nói rằng thực sự do Sư Phụ cứu người, chúng ta chỉ cần bước đi và mở miệng của chúng ta. Tôi thực sự tin rằng nó là như vậy.

Giảng chân tướng không thể tách rời khỏi tu luyện tâm tính. Cách đây vài tháng, Phòng 610 địa phương đã cố gắng để thiết lập một trại tẩy não và cố gắng bắt tôi nhưng không thành. Sau đó khi tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đã có một vài sợ hãi và đã thất bại khi thuyết phục bất cứ ai sau khi thử một vài lần. Tôi nhìn thấy một người ở tuổi 60 và đã nói chuyện với ông ấy. Tôi phát hiện ra hai người ở gần đó, và một người gọi điện thoại. Một người đàn ông trẻ đứng ngay đằng sau tôi. Tôi nghĩ có thể ba người đó là mật vụ đang theo dõi tôi, vì vậy tôi chỉ nói chuyện nhỏ với người đàn ông lớn tuổi. Sau nửa giờ, ông ấy rời đi. Tôi theo sau ông ấy và sau đó bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Ông ta ngắt lời tôi và nói, “Tôi đã biết rồi.” Sau đó ông quay lại và bỏ đi. Khi tôi quay lại, tôi thấy một trong những người đó đã thực hiện cuộc gọi điện thoại và đồng nghiệp của anh ta đã ở trên xe buýt. Bạn gái của chàng trai trẻ cũng đến và họ cũng đã lên xe buýt rồi rời đi. Nỗi sợ hãi của tôi đã được phơi ra.

Kể từ khi tôi tìm thấy tâm sợ hãi, tôi đã xả bỏ nó ngay lập tức. Ngày hôm sau tôi ra ngoài nói chuyện với bốn cặp vợ chồng, và tám người trong số họ đã thoái ĐCSTQ. Tôi gặp hai người, một trong hai người đang gọi điện thoại. Tôi đã nói chuyện với một người mà nói rằng trước đây ông đã đọc các tài liệu giảng chân tướng vì vậy tương đối dễ dàng để thuyết phục ông thoái ĐCSTQ. Người đang gọi điện thoại kết thúc cuộc gọi và bước đến. Người mà đã thoái đảng nói với tôi, “Ông ta là một đảng viên. Hãy giúp ông ta thoái đảng.” Tôi bắt đầu nói chuyện với ông ta và ông ta hỏi, “Anh có tu luyện Pháp Luân Công không?” “Có,” tôi trả lời. Ông đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của tôi và bẻ nó ra đằng sau lưng. Ông ta nói, “Tôi đến từ đồn công an. Hãy đi với tôi.” Ông ta đẩy tôi về phía trước vài mét. Tôi bình tĩnh, không hề sợ hãi, và trả lời, “Những người từ các đồn công an cũng cần phải bảo đảm tương lai của họ.” Ông ta cười và nói rằng ông chỉ đùa thôi. Tôi đã giảng chân tướng cho ông, và ông ta đã nhanh chóng đồng ý và ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Mọi việc xảy ra một cách nhanh chóng. Tôi đã tìm thấy chấp trước sợ hãi ngày hôm qua. Tôi đã vứt bỏ nó chưa? Những gì xảy ra hôm nay thực sự là một khảo nghiệm.

Những người mà tôi đã nói chuyện là nông dân, công nhân nhà máy, sinh viên đại học, thư ký văn phòng, giảng viên đại học, sĩ quan quân đội, và công an. Tổng cộng có tất cả hơn 7.000 người. Tôi gặp tất cả các loại người. Dù họ có thể nói thế nào đi chăng nữa tôi sẽ không tranh luận với họ. Tôi không đề cập tới mặt xấu của họ. Tôi không tranh luận với bất cứ ai ở khu vực công cộng. Tôi thường cảm thấy hạnh phúc khi tôi đã làm thật tốt việc giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi luôn nhắc nhở bản thân mình vứt bỏ chấp trước vào hoan hỉ và hiển thị. Chính Sư phụ là người đã làm việc này, làm thế nào tôi có thể cứu người? Sư Phụ yêu cầu chúng tôi làm tốt ba việc. Nó là con đường tu luyện tốt nhất, tu luyện tâm tính trong quá trình giảng chân tướng. Chỉ khi bạn học Pháp tốt bạn mới có thể có được trí huệ và giảng chân tướng hiệu quả cũng như được an toàn.

Phản lại tà ác bằng chính niệm

Tháng 07 năm nay, Phòng 610 địa phương đã cố gắng thiết lập một trại tẩy não và muốn bắt tôi đến đó. Trong khi tôi đang làm việc, quản lý của tôi yêu cầu tôi xuống văn phòng. Trưởng ban an ninh cũng ở đó. Vị trưởng ban an ninh rất vui mừng và nói, “Này, chúng ta hãy đi du lịch nhé. Chúng tôi sẽ lo cho anh đồ ăn, chỗ ở, tiền lương và tiền thưởng của anh sẽ không bị ảnh hưởng.” Tôi nói với ông ta tôi sẽ không đi đâu cả. Ngay lập tức ông ta đổi giọng và nói, “Anh phải đi.” Tôi trả lời, “Lời của ông không được tính.” “Tại sao?” Ông ta hỏi. Tôi nói, “Tôi là người chịu trách nhiệm về bản thân mình.” Họ đã cố gắng bắt tôi và tôi hét lên, “Những người xấu đang bắt cóc người vô tội!” Mọi người tập trung bên ngoài tòa nhà, và đám đông người đang tụ tập, do đó, họ đã để tôi đi. Tôi đi thẳng về nhà và gọi điện báo cho anh tôi biết sự việc.

Ngay sau khi tôi gác máy, Phòng 610 và nhân viên an ninh (tổng cộng khoảng hơn 20 người) xuất hiện và đưa tôi xuống cầu thang. Tôi hét lên trên đường, “Cứu với! Cứu! Tôi bị bắt cóc!” Họ đã đẩy tôi vào xe, nhưng ngay sau đó anh trai tôi đến và hét vào mặt họ, “Các người đang làm gì vậy? Các người đang làm việc phi pháp! “Anh trai tôi đã đẩy bọn họ và kéo tôi ra. Nếu anh trai tôi xuất hiện chậm nửa phút, tôi có thể đã bị bắt đi. Sự an bài của Sư Phụ thật là hoàn hảo.

Có hơn 100 người đã chứng kiến. Một số người khuyên tôi nên gọi cho công an. Một số cũng nói rằng bộ phận an ninh không có quyền bắt giữ người tại nhà. Những người khác nói với tôi về nhà và khóa cửa lại. Không ai đứng về phía cơ quan có thẩm quyền. Đây là nền tảng mà tôi dựa vào trong những năm qua: họ đều biết chân tướng. Hàng xóm và đồng nghiệp của tôi đều biết rõ mọi việc. Tôi cũng tin rằng khi bạn gặp phải một tình huống như vậy, bạn nên giữ chính niệm mạnh, hét lên, và thu hút sự chú ý của người dân ở gần đó. Tà ác sợ bị phơi bày.

Trong hai ngày tiếp theo, tôi tìm gặp các thư ký bộ phận kỷ luật, ủy ban tư pháp và phó giám đốc của nhà máy. Tôi nói với họ rằng bộ phận an ninh đã phạm pháp. Họ đã đột nhập vào nhà dân và cố gắng bắt cóc tôi giữa ban ngày, và tôi có quyền kiện họ. Thư ký cho biết ông sẽ xem xét việc này. Phó giám đốc của nhà máy nói rằng trách nhiệm của bộ phận an ninh là bảo vệ tài sản nhà máy, và họ không có quyền bắt giữ bất cứ ai. Ông cho biết ông sẽ khiển trách họ. Tôi biết rằng phó giám đốc đã khởi xướng toàn bộ sự việc và bây giờ ông ta đang thiếu tự tin.

Ngày 30 tháng 07, người ở phòng an ninh đến một lần nữa và nói rằng, vì tôi đã không đi lần trước, tôi phải đi lần này. Họ yêu cầu tôi hợp tác với họ, hoặc họ sẽ ngừng công việc của tôi. Tôi nói, “Anh biết rằng học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt. Bức hại những người tốt là một tội ác và sẽ bị trừng phạt trong tương lai. Nếu tôi hợp tác với anh, nó sẽ chẳng khác gì trở thành đồng phạm. Anh biết chính sách của ĐCSTQ. Trong tương lai, không ai sẽ chịu trách nhiệm cho anh. Hãy suy nghĩ: ai là người thực sự quan tâm đến hạnh phúc của anh?” Họ đến để đe dọa tôi một lần nữa vào ngày hôm sau, nói rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng cho tôi. Họ được hộ tống bởi công an nhằm đe dọa tôi. Viên công an nói, “Tôi đã xem hồ sơ của anh. Chúng tôi có cách để làm mọi việc cho dù anh có tuân thủ hay không.”

Người công an này chưa từng nghe về chân tướng trước đó, vì vậy tôi kể cho anh ta câu chuyện riêng của mình. Tôi cũng nói với anh ta rằng không có tài liệu pháp lý nào ủng hộ chính sách bức hại Pháp Luân Công và bức hại Pháp Luân Công là một tội ác. Tôi kể với anh ta về việc Pháp Luân Công đang được tu luyện trên toàn thế giới. Tôi đã nói trong hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, anh ta năn nỉ tôi, “Xin hãy giúp tôi ra khỏi đây. Nếu anh không đi, chúng tôi sẽ gặp rắc rối.” Tôi nói với anh ta rằng nếu tôi đồng ý đi với anh ta, tôi sẽ giúp anh ta phạm tội ác và tôi không thể làm điều đó. Họ không có sự lựa chọn nào ngoài việc để tôi về nhà. Sau đó, họ không còn dám cố gắng bắt tôi nữa.

Khi nỗ lực bắt tôi lần đầu của họ không thành, tôi đã hướng nội. Tôi không sợ tà ác, nhưng tôi sợ bị “chuyển hóa.” Một khi tôi thấy chấp trước, tôi sẽ loại bỏ nó. Sau đó, họ chỉ nói chuyện với tôi và không còn dám sử dụng vũ lực. Trên thực tế, tôi đã chuyển hóa họ.

Lời kết

Nếu không có sự chỉ dẫn và chăm sóc của Sư Phụ, tôi không thể có ngày hôm nay. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ không thể diễn tả bằng lời. Tôi muốn cảm ơn các bạn học viên, những người làm việc cho Minh Huệ vì sự cống hiến và lòng tận tụy của họ. Để chúng tôi học các kinh văn mới của Sư Phụ một cách nhanh chóng, cho chúng tôi biết thông tin về Đại Pháp một cách kịp thời. Cảm ơn bạn, các bạn học viên trên khắp thế giới đã chia sẻ kinh nghiệm và khích lệ tôi tinh tấn hơn. Cảm ơn các bạn học viên tại các điểm sản xuất tài liệu vì việc in ấn và gửi tài liệu cho chúng tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm là nắm bắt khoảnh khắc này, làm những gì Sư Phụ yêu cầu, và bước đi tốt trên con đường cuối cùng.

Chú thích:  (1) Bùa hộ mệnh – Tại Trung Quốc, các học viên đôi khi “giảng chân tướng” bằng cách tặng cho mọi người một vật gì đó để mang theo hoặc trân trọng, những bùa này mang một vài lời nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp.
————————–
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/27/明慧法会–师父怎么说-我就怎么做-249395.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/24/130304.html#.T3Z30uUqGc4

Đăng ngày: 11– 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share