Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Tâm Tịnh, một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

[MINH HUỆ 03-12-2011] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi rất may mắn đã được đích thân Sư Phụ cứu. Khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi không biết gì về tu luyện. Trong suốt 15 năm trải nghiệm về tu luyện cá nhân và tu luyện Chính Pháp, nhiều thay đổi lớn đã xảy ra. Tôi không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư Phụ ngay cả khi tôi sử dụng mọi ngôn từ trong thế gian này. Chỉ khi tôi có thể tu luyện tinh tấn, tôi mới có thể làm các việc theo yêu cầu của Sư Phụ và có đủ tiêu chuẩn xứng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.”

Tôi sẽ nhân Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc để chia sẻ nhận thức của cá nhân về tu luyện với Sư Phụ và các bạn đồng tu.

Vứt bỏ quan niệm của người thường và sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà

Kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công, môi trường cho các học viên ở Trung Quốc đại lục khá là khó khăn. Tiến trình Chính Pháp đang tiến về phía trước khi các học viên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, chứng thựcPháp, giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Rất nhiều việc cần phải được thực hiện trong những hoàn cảnh như vậy.

Khi chúng ta làm việc vất vả hơn trong việc giảng chân tướng, càng ngày càng nhiều đệ tử Đại Pháp sẽ bước ra để giảng chân tướng nhằm cứu độ chúng sinh. Sự hạn chế về nguồn tài liệu giảng chân tướng có sẵn là một vấn đề lớn cần được giải quyết ngay. Tôi rất lo lắng khi tôi thấy các bạn học viên rất bận rộn tại điểm sản xuất tài liệu. Mặt khác, tôi nghĩ rằng tôi không thể giúp đỡ họ. Lý do chính là vì tôi đã không thể xả bỏ được nhân tâm. Tôi nghĩ về việc mình sống ở tầng một, gần đường, và về việc chồng tôi thường nói rất to. Vì những lý do này, tôi không dám sản xuất tài liệu. Lý do sâu xa hơn là vì tôi còn sợ hãi. Tuy nhiên, có hai điều xảy ra sau đó khiến tôi suy nghĩ. Điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi khá lớn, và một số học viên đã bị bắt giữ. Đó thực sự là khó khăn để một hoặc hai học viên còn lại vận hành một mình. Tôi không chỉ nên nhận mà cũng nên đóng góp, vì vậy tôi muốn thiết lập điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng của mình

Một lần tôi đã thử mang về nhà một máy in, nhưng chồng tôi đã không cho phép. Tôi nghĩ, “Có khó khăn ở đây. Tại sao mình phải chờ sự cho phép của chồng?” Tôi mang máy in trở lại nhà. Bởi vì nó là một máy in cũ, tôi đã cố gắng trong một thời gian dài để nó hoạt động được. Do tâm sợ hãi, tôi ném một mẩu giấy ăn nhỏ đã thấm mực vào nhà vệ sinh, và kết quả là, nhà vệ sinh đã bị tắc. Khi chồng tôi la lối, tôi đã bị động tâm. Sau đó giọng của ông ấy thậm chí còn lớn hơn. Cuối cùng, tôi đã bình tĩnh và nghĩ rằng, “Chắc chắn rằng tôi sẽ làm việc này. Không ai có thể lay chuyển được tâm của tôi.” Kết quả là, ông ấy ngừng la hét. Sau đó, khi chúng tôi cố gắng thông đường ống, chúng tôi phát hiện ra rằng các đường ống trên tầng hai đã bị tắc. Đó là vì tà ác đã lợi dụng tâm sợ hãi của tôi và can nhiễu tôi bằng cách này.

Sau này tôi hiểu rằng tà ác đã lợi dụng các sơ hở của chấp trước vào sợ hãi và thiếu quyết tâm của tôi. Trên thực tế, khi các đệ tử Đại Pháp muốn làm một việc gì đó, chúng ta cần phải xem xét những nghĩ của chúng ta. Khi nó là phù hợp với Đại Pháp, nó mới có thể được làm được. Lý do duy nhất chúng ta vấp ngã là vì bản thân chúng ta không muốn làm những gì cần phải làm. Đó là vì “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất Chuyển Pháp Luân)

Xả bỏ sợ hãi trong quá trình phối hợp chỉnh thể

Một tháng sau khi tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, một học viên khác bị bắt. Vì việc bắt giữ xảy ra vào một ngày nghỉ, nên thời gian thích hợp nhất để yêu cầu thả học viên đã qua đi. Sau đó, tôi, cùng với các học viên khác và gia đình học viên bị giam giữ quay lại yêu cầu thả người. Chỉ có các thành viên trong gia đình được phép vào trong, có khoảng 20 học viên ở bên ngoài. Rồi 02 hay 03 ngày trôi qua, và chúng tôi vẫn không biết được nơi giam giữ người học viên đó ở đâu. Sau đó tôi đề nghị chúng tôi vào bên trong để yêu cầu thả học viên, nhưng khi các học viên khác bước vào, tôi không dám. Vào khoảnh khắc đó, tôi đã ngộ ra một số việc là tôi không nên chỉ nói suông, mà tôi phải thực sự làm điều ấy. Tôi sẽ không bị chùn bước bởi những ý nghĩ tiêu cực, và tôi nên suy nghĩ nhiều hơn về những người khác. Trong quá trình tu luyện, chúng ta sẽ nhận thấy tâm của chúng ta thay đổi như thế nào. Chúng ta không thể nhìn vào những người khác và tu luyện theo họ, vì vậy tôi đã bước vào tòa nhà để yêu cầu thả các học viên khác.

Hai tháng sau, một học viên khác đã bị kết án hai năm lao động cưỡng bức và một lần nữa bị đưa đến một trại tẩy não. Tôi nghĩ “chúng tôi nên làm gì?” Tôi tập hợp các học viên khác và yêu cầu thả học viên bị giam giữ cùng với các thành viên gia đình của cô ấy. Tôi vẫn còn sợ cái lần tôi được các bạn đồng tu đón ở trại lao động bởi vì bảo vệ đã liên lạc với quan chức chính quyền địa phương lân cận, và họ đã lên kế hoạch chuyển tôi tới chỗ họ để rồi tôi sẽ bị đưa đến một trại tẩy não thay vì trở về nhà. May mắn thay, các học viên khác đã giảng chân tướng, và kết quả là, tôi đã được trở về nhà. Tôi nghĩ, “Nếu tôi quay trở lại để yêu cầu thả học viên, tôi sẽ làm gì nếu những người bảo vệ ấy nhận ra tôi?” Ngay lập tức, tôi phủ nhận suy nghĩ đó. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Việc của các học viên khác cũng là những việc của tôi. Tôi nên yêu cầu thả học viên bị giam giữ mà không thừa nhận cuộc bức hại. Tuy nhiên, khi tôi đang chuẩn bị để yêu cầu thả học viên thì một học viên đã đến và khuyên tôi không đi vì cô đã mơ thấy rằng tôi đã được đưa đến bệnh viện, do đó, cô đã cố gắng thuyết phục tôi không nên đi. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ rằng việc này rất minh bạch, vì vậy tôi đã nói, “Tôi không thừa nhận sự an bài của cựu thế lực, và tôi sẽ đi.” Sau đó tôi đã đi đến 2 địa điểm, bao gồm cả phòng hành chính vùng lân cận và Ủy ban Chính trị-Tư pháp. Mặc dù người ở các phòng đó đã dọa tôi, và lúc ấy tôi đã mất bình tĩnh, cuối cùng tôi có thể bình tĩnh với chính niệm.

Bằng cách thực hiện 2 việc trên, tôi cảm thấy rằng mình đã xả bỏ được chấp trước vào sợ hãi. Tôi đã ngộ được rằng, để làm những hạng mục Đại Pháp, chúng tôi nên tiến về phía trước và làm những hạng mục này theo yêu cầu của Đại Pháp, thay vì chờ đợi cho đến khi chúng ta tu luyện chính mình hay ngộ ra một điểm nhất định nào đó. Sau đó, trong quá trình làm các hạng mục Đại Pháp, chúng ta nên vứt bỏ các chấp trước và đề cao cả tâm tính trình độ giác ngộ. Sau này, nếu có bất cứ điều gì mà chúng tôi cần phải làm cùng nhau, tôi sẽ làm việc ấy với một tâm thái bình tĩnh.

Hưởng lợi từ việc chia sẻ kinh nghiệm trên Minh Huệ

Mặc dù chỉ được hai năm kể từ khi tôi bắt đầu sử dụng trang web Minh Huệ [Hán ngữ], tôi đã được hưởng lợi rất nhiều trong suốt quá trình này. Sư Phụ giảng,

Minh Huệ chủ yếu là nhắm vào tình huống tu luyện chỉnh thể của đệ tử Đại Pháp, đặc biệt là vạch trần tình huống bị bức hại ở Trung Quốc, lấy tình huống tu luyện của các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc làm đối tượng báo cáo chủ yếu.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm“)

Một lần tôi từng đọc một bài viết chia sẻ kinh nghiệm được viết bởi một học viên vừa mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một năm trước. Anh ấy đã viết về mẹ mình đã dùng thuốc trong quá trình tu luyện của bà. Trong khi đọc bài chia sẻ tôi nhận ra rằng tôi có một số vấn đề khi làm việc với một số người về những việc này. Đó là bởi vì tôi không biết Pháp rất là tốt, và tôi đã không hoàn toàn tin tưởng ở Sư Phụ. Bây giờ tôi nhận thức tốt hơn nếu như những vấn đề tương tự xảy ra trong tương lai.

Thỉnh thoảng, tôi không để tâm đến những vấn đề nào đó. Các bài viết trên Minh Huệ đã chỉ ra cho tôi. Khi tôi thường xuyên học Pháp và đọc các bài viết từ Minh Huệ, tôi có những nhận thức mới về việc phơi bày tà ác. Sư Phụ giảng,

Vạch trần cảnh sát tà ác và kẻ xấu, công bố ở xã hội những hành vi ác của họ, cách làm đó là có tác dụng làm những kẻ ác không còn lý tính kia phải kinh hãi vô cùng, đồng thời giảng chân tướng tại địa phương [của tà ác] cũng khiến cho dân chúng thấy rõ và nhận thức một cách trực tiếp được bức hại của tà ác, đồng thời cũng là biện pháp rất tốt để cứu độ dân chúng bị vu khống đầu độc và lừa dối.” (“Vạch trần tà ác cho dân chúng ngay nơi tà ác sinh sống – Lời bình của Sư Phụ“)

Trong quá khứ, khi tôi đọc những bài viết về các bạn học viên phơi bày tà ác, tôi cảm thấy sợ hãi cuộc bức hại. Sau đó, tôi biết rằng nó không phải là tôi, và đó là thực sự là một nhân tố bất hảo đằng sau tôi sợ bị phơi bày và giải thể. Vì vậy tôi liên tục chính lại và củng cố chính niệm của mình. Tôi tiếp tục đọc những bài viết phơi bày những kẻ xấu. Bằng cách đó, tôi cũng đã học được cách phơi bày tà ác. Tôi đã viết xuống trải nghiệm của mình về cuộc bức hại và chia sẻ chúng với các bạn học viên. Tôi cũng đã viết cho họ những trải nghiệm bị bức hại của họ. Sau đó tôi tổng hợp lại, chỉnh sửa, và kiểm tra lại với các học viên. Đôi khi, tôi cảm thấy rằng thời gian làm việc của tôi rất nghặt nghèo, và tôi cảm thấy muốn từ bỏ. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về Sư Phụ, Đại Pháp, và các bạn học viên, tôi hăng hái lại và cố gắng để viết xuống tất cả các sự kiện về cuộc bức hại mà tôi đã biết được từ khi chia sẻ với các bạn học viên để khuyến khích họ phơi bày và giải thể tà ác. Tôi cũng trưởng thành trong quá trình này. Tôi không chỉ viết nhiều bài báo về cuộc bức hại, và tôi cũng đã viết nhiều bài bình luận. Đó là trí huệ mà tôi được Đại Pháp ban tặng.

Chúng tôi có một nhóm học Pháp. Tôi thường chia sẻ với các học viên những gì tôi đã đọc, và tất cả chúng tôi đều đề cao sau khi chia sẻ cùng nhau.

Học Pháp là nền tảng căn bản

Khi tôi nhớ lại toàn bộ quá trình tu luyện của mình trong vòng 15 năm qua, điều tôi đã ngộ ra nhiều nhất là học Pháp thật tốt là điều căn bản và quan trọng nhất.

Khi tôi nhớ lại thời kỳ khốc liệt nhất mà tôi đã bị bức hại, tôi thấy rằng mình đã hoàn toàn dựa vào huyền năng của Đại Pháp để có thể bước qua mà không bị can nhiễu. Sư Phụ đã giảng Pháp về các vấn đề chúng ta gặp phải. Khi tôi nghĩ về Pháp, tôi nhận ra những gì tôi nên làm. Nó minh bạch rằng tôi nên xóa bỏ những lời dối trá mà tà ác đã ngụy tạo ra.

Tuy nhiên, sau đó vì tôi chỉ quan tâm đến số lượng mà không chú ý đến chất lượng học Pháp của mình, tôi đã không thực tu Đại Pháp. Kết quả là, tà ác đã lợi dụng tôi, và tôi đã bị bức hại. Trên thực tế, nó là bởi vì tôi không học Pháp hoặc tu luyện nghiêm túc. Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi tôi đọc bài viết của Sư Phụ “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp” và “Thế nào là đệ tử Đại Pháp.” Rất là may mắn để trở thành đệ tử Đại Pháp ngày nay. Sư Phụ đã dẫn đường cho chúng ta. Tuy nhiên, tôi đã đi bộ hay dừng lại, và thậm chí thỉnh thoảng đi ngược đường. Tôi đôi khi đã bị lạc lối trong lợi ích của xã hội người thường hiện nay và không muốn bước đi, không muốn vứt bỏ những quan niệm người thường.

Trong một lần học Pháp gần đây, tôi đã hướng nội theo yêu cầu của Sư Phụ. Tôi nhận ra rằng mình luôn luôn sử dụng Đại Pháp như một cái cớ, và dường như là tôi rất tinh tấn. Tuy nhiên, tôi rất hay mất bình tĩnh khi tôi gặp một số việc không hài lòng thay vì hướng nội. Sư Phụ đã giảng,

Tư tưởng chư vị miễn là phù hợp với sinh mệnh loại hình nào, thì nó lập tức khởi tác dụng, ấy vậy mà chư vị không biết được tư tưởng ấy của chư vị có nguồn xuất ra từ đâu, chư vị còn cho rằng đó là tự mình muốn làm thế. Kỳ thực chỉ là vì chấp trước của chư vị dẫn đến việc nó khởi tác dụng, từ đó tăng cường chấp trước của chư vị.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011“)

Đó là bởi vì tôi tu luyện bản thân không tốt và theo đuổi các chấp trước cá nhân và những quan niệm cá nhân của mình mà để cho phần ác lợi dụng tôi.

Điều quan trọng nhất hiện nay là cứu độ chúng sinh. Tôi đã làm không tốt. Đôi khi tôi giảng chân tướng và những người khác không nghe, tôi đã từ bỏ. Tôi cần phải tu luyện bản thân tốt. Mặt khác, tôi nên tìm những thiếu sót của tôi trong khi giảng chân tướng. Tôi thật sự muốn cứu chúng sinh, và không chỉ thực hiện một cách hình thức. Tôi thực sự nên cứu nhiều người hơn theo yêu cầu của Sư Phụ. Tôi nên học Pháp và tu luyện bản thân thật tốt để hoàn thành sứ mệnh của mình.

Đây là sự hiểu biết cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điều không đúng.

Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.
—————————
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/3/明慧法会–学会付出-249512.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/21/130253.html
Đăng ngày 8-4-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share