Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-12-2011] Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính từ bi! Xin chào các bạn học viên!

Lại đã đến thời gian chúng ta tổ chức Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet. Nhìn lại quá trình tu luyện của mình, tôi đã vững tin rằng miễn là chúng ta làm tốt ba việc và theo con đường được Sư Phụ an bài, chúng ta chắc chắn sẽ đạt được những gì Sư Phụ mong muốn.

1. Đề cao tâm tính trong khi giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh

Mặc dù tôi đắc Pháp tương đối sớm, trước năm 1997, nhưng tôi không học Pháp tinh tấn và kết quả là không có ý tưởng rõ ràng về tu luyện thực sự là gì. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, hiểu biết nông cạn của tôi về Pháp đã đưa đến việc tôi bị bắt giữ nhiều lần và cuối cùng dẫn đến việc tôi bị trệch hướng khỏi Pháp. Trong khi bị giam giữ, tôi đã viết một số bản cam kết từ bỏ tín tâm của mình và gần như tự hủy hoại bản thân.

Sau khi tôi được thả vào cuối năm 2005, Sư Phụ đã an bài các học viên khác đến để thức tỉnh tôi. Thông qua việc chia sẻ những nhận thức với họ và đọc các bài viết trên Minh Huệ [Hán ngữ] mỗi ngày, cuối cùng tôi đã nhận ra sai lầm của mình và trở lại tu luyện. Tôi lần lượt đọc từng bài giảng của Sư Phụ và bắt đầu có một số nhận thức mới về ý nghĩa và bản chất của chứng thực Pháp. Tôi nhận ra bất cứ điều gì tôi đã làm trong quá khứ dưới cái tên chứng thực Pháp chỉ được thực hiện với mục đích ích kỷ của bản thân. Tôi đã có một tâm tranh đấu và hiển thị mạnh mẽ, và tôi không muốn bị tụt hậu trong tiến trình Chính Pháp. Tuy nhiên, tu luyện Chính Pháp thực sự đòi hỏi lòng vị tha của tất cả các học viên. Chăm chỉ học Pháp cho phép tôi thấy rõ ràng sứ mệnh lịch sử đã ban cho tôi, và tôi đã quyết tâm để cứu nhiều chúng sinh hơn.

Lần đầu tiên tôi đã nói chuyện với một người hoàn toàn lạ về Pháp Luân Công với sự bảo hộ và gia trì của Sư Phụ. Một ngày nọ, tôi đã đi đến một phòng khám để làm một số việc và thấy một người đi đến bị nấc liên tục. Ông ấy nói với bác sĩ rằng ông đã đi nhiều bệnh viện nhưng không có bác sĩ nào có thể chữa trị cho ông ấy được. Ông nhìn một cách tuyệt vọng để cầu cứu, và tôi biết ngay rằng Sư Phụ đã đưa ông ấy đến đây, một người có một mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp, đến với tôi. Vì vậy, tôi quyết định chờ ông ở ngay bên ngoài phòng khám và cầu xin Sư Phụ trong tâm gia trì chính niệm để tôi có thể nói cho ông ấy chân tướng của cuộc bức hại. Chưa đầy một phút, người đàn ông này bước về phía tôi. Tôi chặn ông ấy lại và nói,“Tôi muốn nói cho ông một cách để chữa bệnh của ông.” Ông ấy rất vui và hồi hộp để tìm hiểu đó là phương pháp nào. Khi tôi nói với ông thành tâm niệmPháp Luân Đại Pháp là Tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là Tốt”, ông nghi ngờ hiệu quả của phương pháp này. Tôi tiếp tục, “Tôi không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ ông và tất cả những gì tôi muốn là để giúp ông. Miễn là ông thành tâm niệm, ông chắc chắn sẽ khỏi bệnh.” Tôi chia sẻ một vài trải nghiệm của bản thân về việc được chữa khỏi bệnh. Ông ấy đã cảm động và cứ cảm ơn tôi mãi.

Sau sự việc nói trên, nó đã trở thành tự nhiên với tôi khi nói chuyện với bất cứ người nào tôi gặp về Pháp Luân Công. Một lần khi tôi đã trò chuyện với hành khách khác về cách niệm“Pháp Luân Đại Pháp là Tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là Tốt” có thể mang lại may mắn như thế nào thì tôi thấy một phụ nữ trẻ cũng ở trên tàu. Cô ấy đang chăm chú xem một bộ phim và tôi nhắc nhở bản thân mình không bỏ qua cô, một người có một mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp. Ngay sau đó, cô tắt máy tính của mình và nói với tôi: “Đi tàu đường dài sẽ vất vả hơn nhiều nếu ở đó không có giường ngủ.” Tôi nói, “Trước đây tôi có trải nghiệm về tình trạng quá tải trên tàu. Năm 1989 khi phong trào dân chủ sinh viên đang diễn ra, hội sinh viên trường tôi đã tổ chức một chuyến đi đến Bắc Kinh và tôi đã đi cùng. Sau đó, chúng tôi đã nhận thức được rằng Đảng Cộng sản lên kế hoạch để nổ súng vào sinh viên vì vậy chúng tôi đi cùng nhau đến ga xe lửa và chúng tôi đã thấy vô số người.” Cô ấy rất quan tâm đến chủ đề ấy và tôi nói với cô ấy nhiều chuyện: từ cuộc đàn áp đẫm máu sinh viên cho đến chế độ độc tài chuyên chế của ĐCSTQ để đàn áp Pháp Luân Công. Khi tôi đưa ra chủ đề thoái các tổ chức của ĐCSTQ, cô ấy đã đồng ý thoái mà không hề do dự. Tôi cảm thấy rất mừng cho cô ấy và vô cùng biết ơn Sư Phụ. Tôi biết mỗi bước tôi đã làm sẽ là không thể nếu không có sự bảo hộ của Sư Phụ.

Nhiều lần tôi cảm thấy lười biếng và không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Sau đó, tôi nhận ra rằng nếu tôi không mở miệng nói với chúng sinh chân tướng của Pháp Luân Công, những sinh mệnh bị lạc trong cõi mê có thể bị đào thải. Rốt cuộc, Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2010”

“Mà chúng sinh cần được cứu độ ở thế gian cũng không hề đơn giản, một sinh mệnh thông thường cũng không xứng được Đại Pháp của vũ trụ và đệ tử Đại Pháp đến cứu độ. Con người thế gian hiện nay đa số là các sinh mệnh trên thiên thượng nay hạ xuống làm người, đằng sau có liên hệ với quần thể sinh mệnh rất rộng lớn.”

Một lần khác khi tôi bắt một chuyến tàu, tôi tình cờ gặp một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên. Lúc đầu, tôi cảm thấy không thích nói chuyện với họ bất cứ điều gì, nhưng sớm nhận ra rằng chọn lựa để giảng chân tướng thì không được từ bi hay trách nhiệm lắm. Tôi đã cố gắng để bắt chuyện với họ. Trước sự ngạc nhiên của tôi, người đàn ông làm ầm lên và nói một số điều thực sự tồi tệ khi tôi đặt vấn đề. Ngay lập tức tôi bắt đầu phát chính niệm và giọng của ông ta dịu trong chốc lát. Ông thừa nhận rằng ĐCSTQ thực sự là một chế độ tham nhũng và còn nói rằng ông đã không nộp đảng phí nhiều năm. Nhìn thấy sự thay đổi của ông ấy, tôi tiếp tục nói chuyện với ông về Đại Pháp và ông không còn tranh cãi về những gì tôi nói. Tôi tiếp tục phát chính niệm và cả hai chúng tôi vẫn im lặng một thời gian.

Đến một điểm dừng trước khi tôi đến nơi ga cuối, một thiện niệm xuất ra từ tâm và tôi quyết định cứu ông ấy. Tôi mỉm cười với ông, “Tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp cho ông. Tôi giúp ông thoát khỏi ĐCSTQ được chứ?” Ngay lập tức ông gật đầu như thể ông đã đợi tôi đưa ra việc này. Tôi nói với người phụ nữ, “Tôi cũng giúp bà thoái đảng nhé?” Bà cũng đồng ý ngay lập tức.

Tôi đã liên tục đề cao tâm tính của mình trong những năm qua. Trong những nỗ lực của tôi để nói chuyện trực tiếp với nhiều người, tôi đã gặp rất nhiều loại người. Một số đã bị lừa rất sâu sắc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ và rất khắc nghiệt đối với tôi, trong khi những người khác thì lạnh lùng và thờ ơ. Có những người rất cố chấp và chỉ tin vào khoa học hiện đại. Thỉnh thoảng tôi rất vui khi nhiều người đã đón nhận những nỗ lực của tôi và bày tỏ lòng cảm ơn của họ. Dần dần tôi không còn động tâm bởi thái độ của mọi người đối với tôi. Rốt cuộc, chúng ta đang hoàn thành thệ nguyện lịch sử, đó là bởi vì họ đang bị lừa dối và họ cần đệ tử Đại Pháp để cứu độ. Như vậy, làm thế nào tôi có thể bị dao động bởi thái độ của họ? Dần dần, khả năng của tôi rộng mở và tâm tranh đấu của tôi biến mất. Tôi không còn cảm thấy hận thù hay bị chi phối và chỉ có lòng bao dung và từ bi.

2. Cứu độ những người xung quanh

Với tôi, không bao giờ khó khăn để nói chuyện với người lạ về cuộc bức hại. Tuy nhiên, tôi gặp rắc rối khi đưa vấn đề này với gia đình và đồng nghiệp của tôi. Việc liên tục bị bắt và bị giam cầm tại trại lao động cưỡng bức từ năm 2000 đến cuối năm 2005 đã gây ra nỗi thống khổ to lớn về tinh thần cho cha mẹ tôi và cũng là một vấn đề về sức khỏe của họ. Họ đều sung sướng khi tôi được thả và đã làm tất cả mọi thứ để chăm sóc tôi thật tốt. Tuy nhiên, tình yêu của họ cho tôi hóa ra lại là một trở ngại về cái tình mà tôi không thể vượt qua. Để tránh làm tổn thương cái tình của cha mẹ mình, tôi không dám nói với họ tôi vẫn đang học Pháp. Họ vẫn còn có rất nhiều hiểu lầm về Đại Pháp vì những lời dối trá của ĐCSTQ. Ngay cả mẹ tôi đã từng là một học viên, đã từ bỏ tu luyện dưới áp lực. Càng học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng với người lạ nhiều hơn, dần dần tôi loại bỏ được nhiều quan niệm người thường. Ở nhà, tôi đã cố gắng hết mình để làm việc nhà và để ý đến nhu cầu của họ. Trong quá khứ tôi chỉ chú ý đến tu luyện của mình và không quan tâm gì về môi trường xung quanh. Giờ đây bố mẹ tôi nhận thấy sự thay đổi của tôi, họ mặc nhiên chấp nhận một thực tế là tôi vẫn tu luyện. Khi tôi học Pháp công khai tại nhà, họ coi như đã không nhìn thấy. Kể từ khi tôi vứt bỏ được tâm sợ hãi bắt đầu đọc các kinh sách Đại Pháp, họ không còn bận tâm nữa. Nó thực sự được Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc”: “Tôi nói rằng trên thực tế hết thảy những gì phát sinh tại xã hội người thường, hiện nay, đều là do tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành.”

Sư phụ cũng giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị.” (Bài giảng thứ sáu)

Như vậy, tôi nên từ bi hơn với những người xung quanh mình. Tôi bắt đầu với tất cả các thành viên trong gia đình, mẹ đã giúp tôi trong quá trình này. Lần đầu tiên khi mẹ tôi đưa ra vấn đề thoái các tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản, chị cả của tôi giận dữ và bắt đầu hét lên với bà. Tôi khuyến khích mẹ không nên từ bỏ, và một vài ngày sau đó, mẹ tôi có thể dễ dàng thuyết phục chị gái tôi thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới trên điện thoại. Trong khi đó, chồng của chị gái tôi và con gái cũng đồng ý làm tam thoái.

Năm ngoái, một khối u cỡ bằng một quả trứng phát triển trên cổ của tôi và một tháng sau nó vẫn tồn tại. Tôi tiếp tục hướng nội và thấy rằng tôi có xu hướng thường xuyên chạm vào cổ của mình, ý rằng tôi không thực sự vứt bỏ chấp trước về việc cố gắng để loại bỏ khối u. Trong khoảng thời gian đó, tôi bận sao chép các cuốn kinh sách Đại Pháp. Tôi đã đọc tin trên Minh Huệ, rằng phòng 610 có kế hoạch tổ chức một cuộc họp ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc nhằm âm mưu thực hiện các cuộc tấn công đệ tử Đại Pháp nhiều hơn. Vì vậy, vào đầu mỗi giờ tôi phát chính niệm nhắm mục tiêu vào Vũ Hán. Giữa những nỗ lực, tôi tiếp tục sao chép các kinh sách Đại Pháp. Trước khi tôi nhận ra, thì khối u trên cổ của tôi đã biến mất. Một vài ngày sau đó hoa ưu đàm nở trên dây phơi quần áo của tôi. Khi tôi nói điều ấy với gia đình tôi về trải nghiệm của tôi và chỉ cho họ thấy những bông hoa, chị cả của tôi vô cùng xúc động và chị ấy hỏi, “Vậy sự xuất hiện của Hoa ưu đàm nở có nghĩa là Đức Phật đã đến để cứu em?” Tôi trả lời,“Không. Điều đó khích lệ em chỉ cho chị và cứu tất cả mọi người.” Chị tôi vui vẻ bày tỏ sự quan tâm của mình trong việc học các bài công Pháp. Bây giờ, khoảng mười hai thành viên gia đình của tôi đã đến để tìm hiểu sự vĩ đại của Đại Pháp và thoái Đảng.

Nói chuyện với đồng nghiệp của tôi cũng là một trở ngại lớn. Tôi bị mất công việc đầu tiên do bị bắt giam trái phép và anh rể đã giúp tôi tìm một vị trí trong công ty của anh. Đồng nghiệp mới của tôi đã không biết rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi giữ một bí mật suốt hơn một năm vì sợ mang lại bất kỳ rắc rối nào với anh rể tôi. Tôi lo ngại rằng gia đình tôi sẽ lo lắng một lần nữa tôi bị mất việc mới.

Tuy nhiên, Sư Phụ an bài cẩn thận mọi việc và đưa những người có tiền duyên đến với tôi. Một ngày nọ, một đồng nghiệp nữ than phiền với tôi về cuộc sống khốn khó của mình. Chồng cô đã bị tàn tật và không thể tự chăm sóc bản thân. Cô thường hay mắng cô con gái để giảm bớt căng thẳng, và cảm thấy hối hận sau đó. Sau khi nghe cô ấy, tôi đã nói mà không hề suy nghĩ, “Chị sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi chị đọc cuốn sách này, tôi sẽ đưa cho chị.” Ngày thứ hai cô gọi cho tôi và nói, “Tôi có thể đến nhà chị không? Tôi đã đánh con gái của tôi sau khi tôi không thể kiềm chế bản thân mình.” Tôi mời cô ấy đến thăm tôi. Sau khi cô đến, tôi lấy Chuyển Pháp Luân và nói với cô ấy, “Đây là một kho báu thật sự. Chị phải đọc hết quyển sách này trong một lần. Sau đó, chị có thể đọc nó nhiều lần nữa. Chị đọc càng nhiều, chị sẽ càng không muốn đặt sách xuống.”

Chị ấy hơi ngạc nhiên một chút và hỏi, “Đây có phải là Pháp Luân Công?” Tôi nói, “Dù ĐCSTQ nói gì đi chăng nữa, chị không muốn tìm con đường chân chính để có hạnh phúc hay sao?” Chị ấy gật đầu và rời đi cùng cuốn sách. Chỉ như vậy chị đã bước vào cửa tu luyện và trở nên rất tinh tấn. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau và chị ấy cũng có thể để giúp đỡ người khác bước vào tu luyện.

Tôi khởi đầu giảng chân tướng cho đồng nghiệp mới của tôi rất tốt. Với trí huệ được Sư Phụ ban tặng, tôi đã nói chuyện với nhiều loại người bằng nhiều cách khác nhau. Những người biết được chân tướng của cuộc đàn áp tất cả họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi. Ngoài hai mươi tư người trong nhóm của tôi, chỉ có sáu người không đồng ý thoái Đảng. Trong số những người đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, sáu người cũng bắt đầu đọc các kinh sách Đại Pháp. Năm nay một đồng nghiệp đã bị một khối u tuyến giáp và tôi đề nghị cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt” trước khi phẫu thuật. Cô tin những gì tôi nói với cô ấy và thoái đảng. Cuộc phẫu thuật của cô ấy đã diễn ra rất thuận lợi. Một lần khối u của cô ấy đã được chẩn đoán là u ác tính, rồi khối u hóa ra là lành tính. Cô cũng có thể phục hồi một cách nhanh chóng. Đây là một phép màu xảy ra sau khi cô thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt”.

Tôi vô cùng mang ơn Sư Phụ vì tất cả mọi thứ mà Ngài đã làm cho chúng ta và tất cả chúng sinh! Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/7/明慧法会–学会实修证实法-249473.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/23/130290.html#.T3ChzG-SL4Y

Đăng ngày: 9 – 4 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share