Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Tây phương tại Đức

[MINH HUỆ 02-12-2023]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Trong những năm qua, tôi đã tham gia vào nhiều hạng mục và đảm nhiệm những vị trí khác nhau. Tôi đã có nhiều trải nghiệm, và thông qua việc tiếp thụ những bài học giáo huấn đó, tôi nhận ra chúng đều có điểm tương đồng. Giờ đây, tôi có được nhận thức rõ ràng hơn về quy luật cũng như những chấp trước căn bản của tôi đằng sau chúng.

Hoàn thành trách nhiệm của bản thân

Tôi tham gia hỗ trợ hạng mục Shen Yun và Gan Jing World, và đảm nhiệm vai trò thành viên của Phật Học Hội. Tôi cảm thấy yêu cầu đối với mình ngày càng cao. Có lúc, tôi cảm thấy đây là một trọng trách nặng nề không sao kiểm soát và dự tính nổi. Nhưng có khi, hết thảy lại đều trôi chảy và giống như thuận theo một lời hiệu triệu. Tôi không có nhiều thời gian rảnh nhưng công việc cho phép tôi có thể bố trí thời gian một cách linh hoạt, khiến tôi có thể tích cực tham gia các hạng mục khác nhau và hoàn thành công việc. Nhưng tình huống hiện nay lại phát sinh biến hóa, đặt ra yêu cầu mới đối với tôi. Lịch sử tựa hồ như đang tái diễn, cho tôi cơ hội lý giải sâu sắc hơn, làm việc cần làm với tâm thuần tịnh hơn thay vì bị dẫn động hoặc ô nhiễm bởi những quan niệm người thường.

Nói một chút về trước đây, vào năm 2017, khi đó ý thức về trách nhiệm quá lớn khiến tôi vô cùng lo lắng. Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với công việc kế toán và các công việc tổ chức hậu trường cho chuyến lưu diễn tại Đức của Shen Yun. Đồng thời, tôi còn muốn chăm sóc các con của hai đồng tu đang đi lưu diễn cùng Shen Yun. Vì vậy, hầu hết thời gian tôi ở một Thành phố khác.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi làm quảng cáo trực tuyến và quá trình này phát sinh nhiều việc ngoài dự kiến khiến tôi vô cùng lo lắng về dòng tiền lưu động của chúng tôi. Đồng thời, tôi được thông báo rằng không có nhân lực để phát tờ rơi quảng bá Shen Yun, ngoài ra tôi còn cần làm công việc trong người thường.

Một tối nọ, tôi có một giấc mơ, trong mơ tôi có thể đối đãi với những khó khăn tài chính theo hai cách: một là bình tĩnh thả lỏng nhưng không thờ ơ, và hai là tương đối khẩn trương, trong mộng thân thể rõ ràng cảm thấy đau đớn, nhưng phương thức này tôi đã quen rồi nên phần nào có cảm giác gần gũi. Tôi liên tục chuyển đổi giữa hai góc nhìn này trong giấc mơ và có thể cảm nhận rõ sự khác biệt trên thân thể của mình trong từng tình huống.

Đột nhiên, tôi tỉnh giấc và gần như hét lên vì đau. Tôi cảm giác như cổ mình sắp lìa khỏi thân. Tôi không thể ngồi dậy và cánh tay cũng chỉ có thể giơ cao ngang ngực. Tôi bèn phát chính niệm và cầu xin Sư phụ. Tuy nhiên, cơn đau vẫn không biến mất. Lúc đó tôi không ở nhà mà đang chăm sóc con của hai đồng tu đi theo đoàn lưu diễn. Tôi cố gắng và rồi cũng vào được nhà tắm, bởi tôi nghĩ rằng nước ấm có thể làm dịu bớt cơn đau. Sau khi tắm xong, tôi cố gắng ngồi xuống phát chính niệm lần nữa, nhưng đau đến mức không thể chịu nổi. Tôi không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, cũng luôn tự nhủ mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi đợi đến 5 giờ sáng mới gọi điện thoại cho một đồng tu là bác sỹ. Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, cô ấy chẩn đoán từ xa cho tôi rằng tôi bị sái cổ cấp tính, giống như bị trẹo thắt lưng nhưng đây là ở đốt sống cổ. Phương pháp điều trị là tránh căng thẳng, nghỉ ngơi nhiều hơn, và chú ý giữ ấm.

Rõ ràng, tôi đã học được bài học về việc buông tâm xuống.

Sư phụ giảng:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Vì lý do thể chất, tôi buộc mình phải buông bỏ mọi thứ và hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ. Điều tiếp theo tôi cần làm là xác định các việc ưu tiên. Đầu tiên là chăm sóc bọn trẻ chu đáo, và tôi đã tìm được một đồng tu giúp tôi giải quyết việc này. Hôm đó tôi không thể đi phát tờ rơi quảng bá Shen Yun như dự kiến, nhưng một đồng tu khác đã chủ động đi phát thay tôi. Tôi cũng báo cho các đồng nghiệp rằng có thể tôi sẽ không làm việc trong hai ngày, các việc cần làm tôi sẽ giải quyết sau.

Tất cả những gì còn lại là đảm bảo dòng tiền để quảng cáo trực tuyến cho Shen Yun. Các đồng tu cùng nhau quyết định vay tiền và khoản vay này nhanh chóng được trả hết. Mọi chuyện đều được thu xếp ổn thỏa. Sau đó, trong tình trạng cong lưng và vẹo cổ, tôi đi bộ với tốc độ như ốc sên đến hiệu thuốc gần nhất để mua mấy túi chườm nóng và một chai nước nóng để chườm lưng. Cơn đau vẫn rất dữ dội, nhưng tâm trí tôi đã thản đãng hơn nhiều.

Ngày hôm sau đã là thứ Sáu và tôi lái xe đưa hai đứa trẻ về nhà để vợ tôi chăm sóc. Việc đi dạo trong rừng đã giúp tôi thoải mái hơn. Mãi đến bây giờ, khi viết những điều này, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã an bài tốt mọi việc.

Có lẽ tôi đã quá đắc ý khi thấy bản thân khỏe lên nhanh chóng, nên khi tôi quay lại Fankfurt vào ngày hôm sau, tôi bị đau răng dữ dội và một bên má tôi sưng lên. Rõ ràng là tôi đã không buông bỏ hết thảy hay xem nhẹ mọi việc. Lần nữa, tôi phải tìm người chăm sóc bọn trẻ, nhanh chóng hoàn thành công việc quan trọng nhất và tìm một đồng tu là nha sỹ chữa khỏi răng cho tôi để trong thời gian sớm nhất tôi có thể tham gia công việc của Shen Yun.

Trong toàn bộ quá trình này, tôi thường cảm nhận rằng nếu không thể tổ chức Shen Yun thành công, hoàn toàn là do trạng thái của tôi gây ra. Tôi luôn có những suy nghĩ này một cách vô thức nhưng lại không nghĩ tới việc trừ bỏ chúng. Tinh thần trách nhiệm thúc đẩy tôi luôn chủ động để tránh mắc sai lầm.

Chính tín của tôi chưa đủ sâu sắc và mạnh mẽ, tâm sợ hãi của tôi quá nặng, sợ rằng một khi “buông bỏ” sẽ gây ra ảnh hưởng phụ diện. Một năm sau, vào năm 2018, điều tương tự lại xảy ra, ngoại trừ lần này là triệu chứng ho gà khiến tôi mất ngủ hàng tuần và đôi khi khiến tôi bị mất tiếng. Mùa biểu diễn Shen Yun tiếp theo, tôi lại có hiện tượng tim đập nhanh và chóng mặt.

Cuối cùng tôi nhận ra hai điều:

1. Mọi nỗ lực, kiên trì, nhẫn nại, đảm nhận và gánh vác trách nhiệm của tôi đều nhằm mong nhận được hồng ân của Sư phụ. Tôi có quan niệm rằng tất cả chúng sinh nên nhận được sự cứu độ từ bi vô điều kiện, nhưng tôi phải nỗ lực hết mình vì điều đó. Cho đến hôm nay, tôi vẫn cảm thấy loại quan niệm này xuất hiện thường xuyên và chi phối hành vi của mình.

2. Không phải là tôi đã viên dung hết thảy, mà là Đại Pháp đã viên dung hết thảy. Tôi không cần phải đơn phương độc mã sử dụng phương cách của con người, động tay động chân để làm với tâm trạng nặng nề, mặt mày ủ rũ và đầy lo lắng.

Trân quý hoàn cảnh tu luyện

Ngoài tâm trạng nặng nề và mặt mày ủ rũ, cách làm việc trong hạng mục cũng khiến tôi chất chứa oán hận quá sâu, tôi thường phàn nàn về lý do tại sao những người khác không gánh vác một phần trách nhiệm và không thường xuyên tham gia hỗ trợ hạng mục. Đôi khi, các đồng tu tạo cho tôi ấn tượng rằng họ coi hạng mục hoặc nhóm đồng tu như một kiểu gia đình. Ngoài tâm oán hận xen lẫn với tâm kiêu ngạo và đố kỵ, tôi còn khó lý giải một số đồng tu. Tôi chủ yếu đánh giá các đồng tu dựa trên kết quả công việc mà quên rằng họ cũng đang trong quá trình tu luyện và vượt quan. Đôi khi họ cần thời gian hoặc cần sự cảm thông bởi họ cũng có những trở ngại của riêng mình. Tôi chưa thực sự giúp đỡ họ.

Một ảnh hưởng phụ nguy hiểm khác là tôi đã không trân trọng thời gian học Pháp nhóm, luyện công và chia sẻ mà luôn nóng lòng chuyển sang phần được gọi là quan trọng của cuộc họp, tức là công việc Đại Pháp cụ thể. Niềm vui tu luyện thuở đầu đã được thay thế bằng sự cay đắng và nặng nề.

Vậy làm thế nào để cải thiện trạng thái nặng nề, mặt mày ủ dột đây? Đôi khi người ta chỉ chú ý đến cây mà không thấy cả khu rừng. Kỳ thực Shen Yun ở ngay trước mặt tôi, không ngừng khải ngộ cho tôi. Shen Yun cứu độ chúng sinh thông qua vũ đạo, lời ca và âm nhạc, và tất cả các chương trình đều có kết thúc có hậu. Tôi tin rằng tất cả các nghệ sĩ chỉ có thể truyền tải thông điệp hân hoan, vui vẻ khi họ khắc sâu điều đó trong tâm và thực sự hòa mình trong đó. Vẻ thiện lương, thuần chân, luôn nghĩ cho người khác phát ra từ nội tâm thực sự bao hàm một sức mạnh cự đại. Các vở kịch múa của Shen Yun thường kể những câu chuyện về việc giúp đỡ người khác. Chúng ta cũng biết đây là đặc tính của vũ trụ mới, Sư phụ dạy chúng ta phải nghĩ cho người khác trước.

Kỳ thực, tôi từ lâu đã biết điều này, nhưng có thể còn chưa đủ dụng tâm. Tháng 5 năm 2000, khoảng một tháng sau khi tôi đắc Pháp, tôi muốn trợ giúp một đồng tu trong trường đại học nâng cao nhận thức và thu thập chữ ký nhằm chấm dứt cuộc bức hại. Hồi đó, tôi có chứng nói lắp và rất sợ phải nói trước đám đông.

Vậy mà khi đó tôi đã có thể đột phá chính mình, lúc bước vào giảng đường, tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi đột nhiên đứng trước bục giảng, còn các đồng tu đứng sang một bên. Tôi nhắc nhở bản thân: “Mình nên nghĩ đến người khác, chứ không nghĩ đến nỗi sợ hãi của bản thân. Mọi người đang bị bức hại, và mình phải giúp đỡ họ”.

Vì vậy, tôi bắt đầu giải thích những gì chúng tôi muốn nói và đọc đơn thỉnh nguyện. Sau đó, chúng tôi phát đơn thỉnh nguyện trong giảng đường, khi nhận lại bản danh sách chữ ký, tôi nhận ra rằng mình vừa có bài phát biểu trước giảng đường chật kín người mà không hề nói lắp, và đã thuyết phục được mọi người ký tên thỉnh nguyện. Đầu gối tôi run rẩy, tôi đột nhiên cảm thấy choáng váng, nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận rằng một rào cản khổng lồ đã bị phá vỡ! Tôi nhận ra rằng khi tôi làm việc gì đó vì người khác, tôi không còn bị chấp trước vào tự ngã can nhiễu và có thể làm tốt việc đó. Sư phụ luôn an bài tốt nhất cho tôi, cho phép tôi lý giải Đại Pháp sâu sắc hơn, nhưng tôi hiếm khi nhận ra điều này. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!

Từ nay trở đi, để cải thiện công việc hạng mục và hoàn cảnh tu luyện, tôi sẽ mở lòng lắng nghe ý kiến của các đồng tu, quan tâm đến nhu cầu của họ. Tôi cũng không sợ sẽ lãng phí thời gian khi làm như vậy. Tôi tự nhủ: dù trong hoàn cảnh nào, mình cũng luôn vui vẻ, giữ tâm trạng tốt, sẵn sàng nhẫn chịu thống khổ cự đại, phải có nghị lực và sự kiên trì để đối mặt với những khó khăn lớn. Với quyết tâm này, tôi tin rằng cuối cùng tất cả chúng ta sẽ làm tròn trách nhiệm và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Sau khi các kinh văn của Sư phụ “Tránh xa hiểm ác” và “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc” được công bố, tâm tôi lại bị kích động và sự oán hận của tôi lại nổi lên. Tôi không sẵn sàng trước những áp lực và yêu cầu to lớn đối với hạng mục. Tôi cũng cảm thấy mất cân bằng và không liễu giải được các học viên khác. Chúng vốn là những chấp trước cố hữu, nhưng giờ đây lại biểu hiện ra dưới những dạng thức khác.

Đồng thời, công việc của tôi cũng phát sinh thay đổi. Tôi không còn có thu nhập tốt như trước và phải tìm cách khác để đảm bảo điều này. Đó chính là lúc tôi sắp rơi vào bẫy và muốn dàn xếp mọi thứ bằng cách của người thường. Ở tầng diện con người, điều này dường như không thể đạt được, tức là vừa muốn tích cực tham gia vào các hạng mục Đại Pháp, lại vừa muốn đảm bảo thu nhập cần thiết. Tôi nhận ra rằng tôi đã được trao cơ hội để chứng thực những thể ngộ của mình trong vài năm tu luyện vừa qua, cũng là cơ hội để tôi làm tốt hơn. Bởi vì tình trạng hiện giờ của tôi có rất nhiều chi tiết gần như tương đồng với một số khảo nghiệm lớn xảy ra cách đây đã lâu.

Sư phụ giảng:

“Nhưng khi bị bức hại, chư vị xử lý không tốt, khiến ma nạn biểu hiện điên cuồng hơn. Khi không vượt qua được bèn bắt đầu oán hận Đại Pháp, thậm chí còn oán hận Sư phụ. Đó là bản thân chư vị có vấn đề, chứ Sư phụ không nợ chư vị.” (Tránh xa hiểm ác)

Loại thái độ oán hận này còn có biểu hiện thế nào? Là không nguyện ý. Khi gặp điều gì đó không vừa ý mình, tôi sẽ không thể hiện ra cảm xúc mà giấu nó đi. Điều này khiến tôi tâm phiền ý loạn, và tất nhiên khiến tôi không thể suy xét một cách rõ ràng, cũng không thể dũng mãnh tinh tấn. Khi tôi đạt được thản nhiên đối diện, nỗ lực buông bỏ chính là lúc tôi có trí huệ để biết cách biến mình thành một mảnh ghép sao cho khớp với những mảnh ghép khác. Bởi vậy tốt nhất là tôi nên đi tìm mảnh ghép phù hợp, và tìm được ra vị trí chính xác trong mảnh ghép chính là tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Cho nên tôi bảo chư vị – những ai không chân [chính] tu luyện, trong tu luyện không vượt quan được còn sinh tâm oán hận ấy – tu luyện là tu bản thân chư vị.” (Tránh xa hiểm ác)

Điều này làm tôi nhớ đến một đặc điểm trong văn hóa Đức mà tôi thường nhận thấy ở bản thân và nhiều đồng tu khác trong các hạng mục hoặc trong các buổi chia sẻ, đó là chúng ta thường chú trọng làm tốt một việc mà bỏ qua việc bản thân việc đó có đúng hay không. Nghĩa là, một việc nào đó có thể không trọng yếu, không cần thiết hoặc sai trái, nhưng chúng ta vẫn nhất quyết làm và hoàn thành nó.

Vậy nên, với các hạng mục, thường có những cuộc thảo luận kéo dài về những gì đáng lẽ phải làm tốt hơn và những gì đã làm sai. Nhưng điều chúng ta thực sự nên tập trung vào là việc làm điều đúng đắn. Điều này thường khó khăn vì chúng ta xác thực có những lập luận và sự kiện chắc chắn, có cơ sở trước mặt để chứng minh rằng mình đúng. Tất nhiên, nhân tố quyết định là việc tu luyện của chính chúng ta, trong đặc tính văn hóa “làm việc cho tốt”, chúng ta phải nỗ lực buông bỏ và toàn tâm toàn ý hợp tác với đối phương, như vậy sẽ đạt được mục tiêu nhanh hơn.

Tôi còn ngộ ra rằng tôi quá chấp trước vào kết quả của hạng mục mà không tập trung vào tu luyện của bản thân. Shen Yun cho chúng ta thấy cách đặt hạng mục vào vị trí trọng yếu nhất, và tu luyện là nền tảng của mọi việc, chỉ có như vậy hạng mục mới có thể thành công.

Tôn kính Sư phụ, nghiêm túc đối đãi với tu luyện là nền tảng của mọi việc. Nếu không kính Sư kính Pháp thì sẽ có nguy cơ bị đào thải. Tôi đã nỗ lực triệt để tịnh hóa trường không gian của tự thân, buông bỏ những chấp trước và quan niệm của mình, và Đại Pháp đã gia trì và khích lệ tôi rất nhiều.

Dưới đây xin đơn cử vài ví dụ. Gần đây, tôi lại không thể ngủ ngon vào ban đêm và buổi sáng tôi thức dậy với cảm giác lo lắng tột độ, thậm chí hoảng sợ vô cớ. Không có lý do bên ngoài nào có thể giải thích được điều đó dù chỉ một chút. Về mặt sinh hóa, toàn bộ cơ thể dường như chỉ được cấu tạo từ các nội tiết tố gây ra do căng thẳng. Đôi khi, tôi thức dậy trong trạng thái như thể ngày hôm đó trường học sắp tổ chức kỳ thi cuối kỳ mà không báo trước và không có thời gian để ôn tập. Trong trạng thái này, việc học Pháp hay luyện công đều khó tập trung. Hiện tượng đó diễn ra trong vài ngày. Trước đây, thỉnh thoảng tôi đã trải nghiệm điều này. Nhưng lần này, tôi không còn ý chí để chống lại nó. Khi tôi buông lỏng tâm trí một chút, tôi chợt nhận ra mình đã luôn nhầm lẫn cho rằng những suy nghĩ này là của bản thân. Đây chẳng phải chính là nghiệp tư tưởng mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân hay sao? Tại sao những điều này luôn khuấy động tâm tôi? Những niệm đầu này dần lắng xuống và đầu óc tôi đã thanh tỉnh trở lại.

Tôi nghĩ có phải đây là trạng thái sợ công việc hay không? Không phải, không phải như vậy, mà là sợ thất bại. Tôi sợ phạm sai lầm, sợ bị phê bình khi phạm lỗi, sợ làm những người tôi coi trọng sẽ thất vọng. Tôi luôn cho rằng bản thân không có tâm hư vinh, tôi không có vấn đề về tâm danh. Nhưng nếu hiện giờ tôi buộc phải từ bỏ các việc chứng thực Đại Pháp mà đi làm công việc để có thu nhập, hoặc phải từ bỏ một số nhiệm vụ nhất định, tôi sẽ đối diện như thế nào? Tôi sẽ lại chiến đấu một lần nữa để tránh nỗi sợ hãi đáng xấu hổ như vậy, hay cứ để thuận theo tự nhiên, thản nhiên đối diện?

Quá trình nhận thức vẫn đang tiếp diễn. Nhưng khi càng hiểu rõ hơn, tôi càng nhận thức sâu sắc về kết cấu tư duy cùng khuôn mẫu hành vi của con người trong nội tâm mình. Tôi phải thừa nhận rằng những khuôn mẫu hành vi như thế từng có ảnh hưởng tích cực trong quá khứ, chúng thúc đẩy tôi hoàn thành một số việc chứng thực Pháp nào đó. Nhưng cơ điểm phải là thuần tịnh, nói đúng ra đây cũng là một quá trình trợ giúp tôi đồng hóa với Pháp.

Nói về tiêu chuẩn, tôi cảm thấy vô cùng bất mãn và oán hận, vậy tiêu chuẩn của tôi là sai lầm. Bởi vì duy hộ danh dự bản thân, trong hạng mục tôi thường ưu tiên cân nhắc ý kiến của đại đa số, hoặc là tôi vô cùng coi trọng ý kiến của đồng tu nào đó. Nếu như tôi lúc đó có dũng khí tự tin vào những nhận thức được khải thị từ trong Pháp, tức là nếu tôi đi theo nội tâm mình hơn, thì phương thức làm việc sẽ khác đi, kết quả cuối cùng có lẽ sẽ không sai biệt nhiều, thậm chí còn rất tốt, bởi vì tôi đã ôm giữ một chủng tâm thuần tịnh mà làm. Bởi vì Pháp và chúng ta là đồng tại, cũng viên dung hết thảy.

Thiên mục của tôi thường không nhìn thấy bất kỳ điều gì tại không gian khác, nhưng sau một lần học Pháp nhóm, đột nhiên trong trí não tôi xuất hiện một đóa hoa. Hết thảy xung quanh đều tối đen, như thể giông tố sắp xảy ra. Đóa hoa còn chưa hé mở, nhưng nụ hoa như vầng dương sáng lấp lánh ánh quang. Nụ hoa còn có một lớp vỏ bên ngoài màu đen, bảo vệ cho đóa hoa khỏi bị bên ngoài làm phương hại, nhưng ở một phương diện khác nó lại ngăn cản cánh hoa hé nở. Tôi đột nhiên minh bạch: đó chính là tôi!

Cảnh tượng này đã cho tôi tín tâm rất lớn, khiến tôi tin tưởng rằng chỉ cần chiểu theo lý giải của bản thân mà làm thì sẽ không có vấn đề. Tôi không cần luôn hoài nghi bản thân là có theo hoặc phù hợp với phương thức làm việc của người Đức hay không. Có Pháp ở đây, và tôi hòa tan trong đó. Tôi hoàn toàn có thể để nó khai nở một cách dễ dàng. Trong quá trình đó, có thể sẽ có một chút nghiệp lực phản ánh xuất lai, khiến tôi khó chịu, nhưng điều đó là tất yếu.

Tôi vô cùng biết ơn trước trững trải nghiệm tu luyện trong những tháng ngày qua. Mặc dù có nhiều sóng gió, tôi đã có thể nhận ra những chấp trước vẫn đang quấn lấy tôi, cách để tôi dần buông bỏ chúng và làm thế nào để tôi có thể hoàn thành trách nhiệm của mình.

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tâm đắc thể hội trình bày tại Pháp hội Đức năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/12/2/468855.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/5/213210.html

Đăng ngày 06-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share