Bài viết của Mai Hinh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-03-2023] Con trai tôi bị sinh non. Khi lên ba, cháu vẫn chưa biết nói. Lên tiểu học, cháu thường xuyên bị các bạn cùng lớp bắt nạt. Sau khi tôi bị bắt giam vì kiên định đức tin của mình, cháu đã được đưa vào trường nội trú. Nhờ phước lành của Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân truyền thống của Trung Quốc, cháu đã lớn lên trở thành một thanh niên xuất sắc ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

Con trai tôi bị sinh non một tháng rưỡi và chỉ nặng già hai cân rưỡi một chút. Đến đầy tháng, cháu vẫn chưa mở được mắt, môi thì luôn tím tái. Khi được một tuổi rưỡi, cháu bị chẩn đoán nhầm là bị lồng ruột và phải phẫu thuật. Kể từ đó, tháng nào cháu cũng sốt và ho, vợ chồng tôi thường phải thức đêm trong bệnh viện để trông cháu.

Lên ba tuổi rồi mà con trai tôi vẫn chưa biết nói. Mọi người bàn tán sau lưng tôi rằng con trai tôi chậm phát triển. Khi cháu đến trường, mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn. Cháu nhỏ bé và yếu ớt hơn các bạn cùng tuổi nên hay bị chúng bắt nạt.

Năm 1999, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chỉ sau một thời gian ngắn tôi đã được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi đã bảo con trai cùng bước vào tu luyện với tôi. Cháu nói cháu sẽ luyện công khi tới kỳ nghỉ hè. Sau đó, vào kỳ nghỉ hè cháu đã cùng luyện công với tôi, nhưng mới luyện được vài hôm thì Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Việc luyện các bài công pháp nơi công cộng không còn được phép nữa. Lúc đó cháu 11 tuổi.

Chúng tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và luyện năm bài công pháp tại nhà. Kể từ đó cháu không còn bị sốt hay ho nữa. Trong kỳ nghỉ một tuần vào tháng 10 năm 2000, tôi cùng con trai đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp cho khách du lịch trên quảng trường Thiên An Môn. Sau đó, tôi bị giam giữ phi pháp trong trại lao động. Còn con trai tôi được chồng tôi gửi vào trường nội trú vì không có ai chăm sóc cho cháu.

Mấy năm sau, sau khi ra tù trở về, tôi ngạc nhiên khi cậu con trai vốn gầy gò ngày nào giờ đã trưởng thành, cao hơn tôi cả cái đầu. Cháu kể với tôi rằng có lần trường học của cháu yêu cầu học sinh ký vào một biểu ngữ phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã từ chối làm điều đó và còn nói với mấy bạn cùng bàn đừng ký vào đó.

Lên trung học, cháu đã cao hơn một mét tám, vừa học giỏi lại vừa tốt bụng. Cháu chân thành và luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Giáo viên và các bạn cùng lớp đều quý mến cháu. Các bạn gái trong lớp nghĩ rằng cháu là mẫu người chồng lý tưởng và đáng mơ ước.

Cháu đã đỗ vào một trường đại học danh tiếng và nhận bằng Thạc sỹ Tài chính. Sau khi tốt nghiệp, cháu làm việc cho một công ty lớn. Sau giờ làm việc cháu tiếp tục tự học và đã vượt qua kỳ thi tư pháp quốc gia ngay trong lần thi đầu tiên. Các đồng nghiệp của tôi đều nói: “Con trai của chị thật xuất sắc, ngay cả khi không có mẹ ở bên trong nhiều năm mà cháu vẫn học giỏi thế.” Tôi nói với họ rằng cháu luôn được Đại Pháp quản, điều này còn tốt hơn nhiều so với sự dạy bảo của tôi.

Trong một giấc mơ, tôi thấy Sư phụ dắt tay tôi và con trai tôi cùng lên thiên đường.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/7/457457.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/4/14/208070.html

Đăng ngày 21-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share