Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Singapore

[MINH HUỆ 06-09-2023] Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995, hàng loạt các vấn đề sức khỏe như đau bụng kinh nguyệt và đau vai gáy đã được chữa khỏi. Thậm chí chứng ho khan bất chợt của tôi cũng biến mất. Là một bác sỹ Trung Y, tôi biết để hoàn toàn chữa khỏi những chứng bệnh này thì khó khăn như thế nào. Tôi cảm thán trước uy lực thần kỳ của Đại Pháp đã cho phép tôi tận hưởng một sức khỏe tuyệt vời.

Trong quá trình tu luyện, tôi thỉnh thoảng trải qua những lần nghiệp bệnh. Mỗi khi điều này xảy ra, tôi đều xem nó như giả tướng được an bài bởi cựu thế lực. Tôi tiếp tục ra ngoài để nói với người dân về Pháp Luân Đại Pháp. Các triệu chứng của tôi đều biến mất trong vòng một hoặc hai ngày. Có lần, vai trái của tôi trở nên đau và cứng đờ. Tình trạng này hay xảy ra với những người trong khoảng độ tuổi 50 và được gọi là “viêm quanh khớp vai thể đông”. Vai và các khớp cánh tay của một người cùng bị đông cứng lại và cổ tay không thể cử động về phía sau. Tôi gặp khó khăn khi thay quần áo. Cứ mỗi khi tôi vô tình chạm trúng một dây thần kinh, cánh tay tôi lại trở nên tê liệt và tôi không thể cử động được. Tôi phát chính niệm và tiếp tục kéo va ly của mình qua các con phố, cũng như dán biểu ngữ giảng chân tướng. Các triệu chứng của tôi nhanh chóng biến mất.

Đôi khi, những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi, cho phép tôi hiểu được tình huống và vượt qua ma nạn. Có lần, đầu gối bên trái của tôi bắt đầu bị đau và rất khó co lại. Tuy nhiên, sếp tôi yêu cầu tôi quỳ xuống và dọn sàn nhà, không chỉ một mà là hai lần. Ngay khi tôi cảm thấy bất bình, tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ rằng tôi phải hoàn trả nợ nghiệp của mình. Cắn răng chịu đau đớn, tôi quỳ xuống và dọn sàn nhà. Đầu gối của tôi đã hồi phục một cách thần kỳ vào ngày hôm sau và tôi đã có thể co duỗi nó một cách thoải mái.

Trong hơn 20 năm, tôi đã vượt qua hết thảy những giả tướng nghiệp bệnh của cựu thế lực một cách nhanh chóng và suôn sẻ. Tôi không để nó ảnh hưởng đến quá trình tu luyện hay công việc trong khi chứng thực Pháp. Mỗi ngày tôi đều giảng chân tướng và khuyến khích người dân tại khu Phố Tàu của Singapore hoặc tại các điểm du lịch thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Trong thời gian bùng nổ của đại dịch COVID-19, Singapore đã đóng cửa biên giới đối với du khách quốc tế. Ở Singapore chỉ có một vài người dân Trung Quốc. Năm ngoái, khi tôi tiếp tục các hoạt động giảng chân tướng như thường lệ thì gót chân phải của tôi bắt đầu đau. Cơn đau này bộc phát ra một cách bất thường. Gót chân tôi đã ngừng đau khi tôi ra ngoài vào buổi sáng để giảng chân tướng. Tuy nhiên, sau khi lên một chuyến tàu điện ngầm để về nhà, chân tôi lại đau ngay khi tôi đặt nó xuống và bước đi. Tôi bước đi khập khiễng ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm. Tuy nhiên, cơn đau đã biến mất sau khi tôi đi bộ được một lúc.

Chồng tôi cũng là một đồng tu. Ông ấy nói: “Khi chúng ta già đi thì xương cốt cũng bị thiếu canxi, cho nên phải uống thêm sữa.” Tôi làm theo lời khuyên của ông ấy nhưng gót chân tôi vẫn đau. Không lâu sau, phần eo của tôi bị đau và hai bàn chân tôi bị tê liệt. Đôi lúc, cả thân thể tôi cũng không cử động được. Tôi bắt đầu hoảng sợ và không nghĩ ra được giải pháp nào.

Giống như Sư phụ đã mô tả trong Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp:

“Nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí; thân thể chẳng thoái mái, tâm cũng chẳng thoải mái.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Đủ mọi loại suy nghĩ khó chịu đều khởi lên, bao gồm các tâm chấp trước người thường và những lời than phiền. “Đã lâu như thế rồi, tại sao mình chưa khỏi hết nghiệp bệnh này kia chứ?” Mỗi khi những nỗ lực giảng chân tướng của tôi gặp chướng ngại, tôi lại thầm oán than: “Những người Trung Quốc này không thể nhận ra điều gì tốt cho họ. Chân mình thì đau mà họ lại từ chối thoái ĐCSTQ để được đảm bảo an toàn, thậm chí còn cố gắng đuổi mình đi.” “Lỡ như mình đang bị một căn bệnh nghiêm trọng nào đó khiến mình nằm liệt giường và ảnh hưởng đến công việc thì sao?” “Gia đình mình sẽ phản ứng sao đây?” Những nỗi lo lắng của tôi lại tăng lên.

Tôi cũng nghĩ đến những học viên địa phương đang bị ảnh hưởng bởi tình trạng sức khỏe. “Chân người này bị bệnh nên họ không còn sức lực để ra ngoài và giảng chân tướng nữa.” “Nghiệp bệnh của học viên này khiến họ nằm liệt giường và phải phụ thuộc vào những người chăm sóc.” “Học viên này đi khám bác sỹ và làm phẫu thuật.” “Vài học viên thậm chí đã qua đời vì nghiệp bệnh”. Mỗi khi nhìn thấy ai đó gặp vấn đề ở chân, tôi đều sợ hãi.

May thay, quá trình tu luyện lâu dài và việc học thuộc Pháp đã gây dựng một cơ sở vững chắc cho đức tin của tôi. Tôi biết mình phải vững bước và không được đầu hàng. Tôi bắt đầu tìm kiếm những điểm mà tôi cần cải thiện. Tôi nhận ra các tâm chấp trước người thường của mình, như là lo lắng, oán hận, bất bình, nghi ngờ, cao hứng và tranh đấu. Những tâm chấp trước này đã liên tục khởi lên trong suốt quá trình hướng nội tìm của tôi và tôi đã lần lượt loại bỏ chúng.

Vào tháng 3 năm nay, ĐCSTQ kết thúc chính sách “Zero-COVID” và số lượng du khách Trung Quốc đến thăm Singapore bắt đầu tăng lên. Tôi tiếp tục công việc giảng chân tướng ở điểm du lịch Merlion. Sau khi gói gọn hết tài liệu chân tướng, tôi rời khỏi nhà vào lúc 8 giờ sáng, mặc kệ gót chân tôi có đau như thế nào. Nó ngừng đau ngay khi tôi đặt chân đến điểm du lịch và tôi có thể đi xung quanh để giảng chân tướng cho người dân. Tuy nhiên, khi đến lúc phải về nhà thì gót chân tôi lại đau. Tôi bước chậm lại và cố gắng đi bộ một cách bình thường. Tôi không muốn thu hút sự chú ý hay quan trọng hóa vấn đề, không muốn bất kỳ ai có ấn tượng tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi âm thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Điểm du lịch thường có một nhiếp ảnh gia trung niên hay túc trực ở đó, chuyên chụp ảnh cho khách du lịch Trung Quốc. Một hôm, đột nhiên ông ấy nở một nụ cười và nói với tôi: “Buổi tối thì sẽ có nhiều khách du lịch Trung Quốc hơn. Nếu không có người Trung Quốc thì chị không nên tới, chỉ nên tới đây khi có người Trung Quốc thôi.” Tôi biết Sư phụ đang mượn lời người này để truyền tải thông điệp cho tôi. Tôi phải tập trung giảng chân tướng cho những người Trung Quốc và cho những du khách đến vào buổi chiều. Tôi quyết định đến địa điểm đó vào tối hôm đó. Khi tôi quay trở lại, tôi thấy có nhiều du khách Trung Quốc và biết rằng việc của mình chưa hoàn thành.

Tôi bắt đầu đến điểm du lịch vào cả sáng và tối để giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc. Tôi tập trung vào công việc và ngừng để ý đến gót chân của mình. Một vài ngày sau, tôi nhận ra cột sống của mình đã thẳng hơn khi ngồi đả tọa. Phần bụng của tôi cũng không nhô ra nữa. Tôi nhận ra người tu luyện ngoài việc nuôi dưỡng một nhân cách đứng đắn còn phải ngồi thẳng lưng.

Trong khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi phát hiện ra một quan niệm chôn giấu bên trong tiềm thức của mình. “Mình đã 60 tuổi rồi. Sinh lão bệnh tử là chuyện tất nhiên chiểu theo quy luật của vũ trụ.” Tuy nhiên, các học viên Đại Pháp là trực tiếp nằm dưới sự chăm sóc của Sư phụ, không phải những sinh mệnh tầng thấp kia. Chính suy nghĩ về việc lão hóa của tôi đã bị lợi dụng bởi cựu thế lực và những sinh mệnh tà ác khác, khiến cho sinh mệnh tôi lâm vào nguy hiểm. Tôi ngay lập tức bài trừ quan niệm này và phát chính niệm để thanh lý can nhiễu.

Trong suốt khảo nghiệm này, tôi đã học cách nhìn nhận sự việc bằng chính niệm. Tôi học cách biết ơn từng ma nạn đã cho phép tôi đề cao tầng, vậy nên tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc trong tâm. Nhìn nhận sự việc một cách lý trí đã cho phép tôi trưởng thành, xóa tan mọi oán hận và buông bỏ quan niệm của mình. Giờ đây, tôi đã thấu hiểu những khó khăn của các đồng tu liên tiếp gặp ma nạn. Quá trình vượt qua ma nạn này đã cho tôi thấy thệ ước tiền sử của mình, đó là giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc ở các điểm du lịch, giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi phải tiếp tục hoàn thành thệ ước bất chấp mọi khó khăn. Năm nay, tôi đã giúp hơn 2.000 du khách Trung Quốc thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Kinh văn mới của Sư phụ “Tránh xa hiểm ác” đã giúp tôi càng thêm nhận thức được cái “bệnh” mà tôi trải qua và sự can nhiễu từ cựu thế lực cũng là kết quả của nghiệp lực mà tôi tạo ra trong những tiền kiếp của mình. Mặc dù kinh qua rất nhiều thăng trầm trong suốt 20 năm giảng chân tướng và từng bị bỏ tù sáu lần, tôi vô cùng biết ơn ân đức và sự bảo hộ liên tục của Sư phụ đã cho phép tôi hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/6/464929.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/16/211344.html

Đăng ngày 18-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share