Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2007] Sư phụ nói, ”Đại Giác tâm cánh minh, Đắc Pháp, thế gian hành. Diêu diêu số thiên tải, Duyên đáo, Pháp kỷ thành.” (“Duyên” trong Hồng Ngâm) Sư phụ viết bài thơ này ngày 27 tháng tám 1994, trong khi Ông truyền Pháp tại thành phố Diên Cát, tỉnh Cát Lâm. Mỗi lần tôi học bài thơ này, tôi không tránh khỏi hồi tưởng lại thời mà tôi tham gia các khoá dạy Pháp Luân Công của Sư phụ tại Diên Cát. Mỗi lần tôi đi lại con đường kỷ niệm này, tôi luôn hối tiếc sự thiếu ngộ tính của tôi, mà làm cho tôi ghi chép xuống điều này nọ trong buổi giảng của Sư phụ thay vì chăm chú nghe. Sau này, tôi học Pháp và tu luyện tinh tấn lên. Sau khi kinh qua các khảo nghiệm và ma nạn, tôi dần dần nâng cao Tâm Tính và ngộ tính. Khi tôi trở nên càng ngày càng trưởng thành hơn trong sự tu luyện, kỷ niệm những buổi giảng của Sư phụ tại Diên Cát trở nên tất cả càng quí báu hơn.

Khi tôi đọc các bài “Chứng kiến của lịch sử”, nước mắt tôi chảy dài trên mặt vì tôi có thể nhớ lại các nội dung và vì nó mang tôi trở lại với kỷ niệm những buổi giảng của Sư phụ mà tôi được tham gia tại Diên Cát. Tôi cảm thấy đã đến lúc cần chia sẻ kinh nghiệm của tôi với các bạn đồng tu, như vậy họ sẽ trân quí hơn cái duyên của chúng ta với Pháp. Các bạn đồng tu sẽ được khuyến khích để tinh tấn hơn và tôi lại một lần nữa được chứng thực Pháp. Từ khi còn nhỏ tôi rất có tính tranh đấu. Tôi luôn muốn xuất sắc hơn người khác trong tất cả những gì tôi chọn làm, vì sự hài lòng của tôi đến từ những lời khen tụng của người khác. Kết quả của tính tranh đấu của tôi là tôi có một sức khoẻ rất kém. Một số các bệnh nặng nhất của tôi là đau bao tử, thiếu máu và bị chuột rút khi có kinh nguyệt. Nếu tôi không dùng cơm đúng giờ, tôi sẽ bị đau ở bao tử. Tôi cũng bị áp huyết thấp. Ngồi chồm hổm hoặc nước nóng sẽ làm tôi bị xây xẩm mặt mày. Trong 20 năm, tôi phải dùng thuốc trừ cơn đau hoặc thuốc gây tê và nằm nghỉ trọn một ngày ngay ngày đầu thời gian có kinh để tránh bị chuột rút trầm trọng. Tôi cố thử nhiều cách có thể có, nhưng không có cách nào trị dứt bệnh này cho tôi. Cuối cùng tôi bỏ hết hy vọng.

Ngay khi tôi sắp từ bỏ, tôi nghe nói rằng Sư phụ của Pháp Luân Công đã dạy Pháp Luân Công tại Đại Liên trong một vài ngày. Đã quá trễ để đăng ký, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ đăng ký cho kỳ tới. Sau một tháng, tôi nghe nói rằng Sư phụ sẽ truyền Pháp tại Diên Cát bắt đầu ngày 20 tháng tám 1994. Tôi không ngần ngừ chút nào. Giống như có một sức mạnh đã buộc tôi đi. Tôi cương quyết đi đăng ký cho khoá dạy ngay. Sau này tôi hiểu rằng đó là nhờ cái duyên của tôi với Pháp Luân Công.

Ngày đầu của khoá học, tôi đi đến nhà cha mẹ tôi để đón họ đi. Nhưng cha tôi không chịu quyết định đi. Khi đã gần đến giờ, tôi tuyên bố, “Con phải đi đến lớp học, vậy ba má cũng phải đi.” Cha tôi đáp, “Vậy thì chúng ta đi.” Chúng tôi lấy một chiếc tắc xi và bị kẹt xe. Chỉ còn 30 phút là xe lửa của chúng tôi chạy. Nếu chúng tôi không đến đó đúng giờ, chúng tôi sẽ hụt xe lửa. Lại nữa chúng tôi còn phải mua vé! Chúng tôi kêu người lái xe lấy một con đường khác và chạy nhanh đến ga xe lửa. Chúng tôi đứng vào hàng để mua vé xe lửa, nhưng khi chúng tôi cuối cùng đến trước quầy bán vé, thì được biết là không phải quầy này. Chúng tôi đi vào hàng khác. Khi chúng tôi cuối cùng đến được trước người bán vé, chúng tôi lại được bảo là nhầm quầy. Khi chúng tôi cuối cùng mua được vé xe lửa đến lần thứ ba, thì chỉ còn 10 phút trước khi xe lửa chạy. Thật không thể tưởng tượng. Tôi không biết làm sao mà cả ba chúng tôi lên được xe lửa kịp giờ. Xe lửa khởi hành ngay khi chúng tôi vừa bước vào bên trong. Chúng tôi cuối cùng đến Diên Cát sáng hôm sau.

Đây là lần đầu tiên tôi đến thành phố này. Tôi không biết đường đi. Tôi lo lắng không biết làm sao đi đến đó. Nhưng khi chúng tôi vừa bước ra khỏi ga xe lửa, thì tôi nhìn thấy có người trưng một tấm bảng ghi rằng “Pháp Luân Công”. Đó là một đồng tu lâu đang đến đón các đồng tu mới đến bằng xe lửa. Tôi quá sức vui mừng. Sư phụ đã nghĩ cho các học viên mới. Chúng tôi được dẫn đến một dãy phòng ngủ của sinh viên tại Đại học Y khoa Diên Cát. Chúng tôi ăn cơm trong phòng ăn của sinh viên. Phòng ngủ và phòng ăn tốn mười đồng mỗi ngày cho mỗi người. Thật là quá ít, ít hơn số tiền tiêu mà chúng tôi dự trù. Tối hôm đó chúng tôi đến Vận Động Trường Diên Cát để nghe Sư phụ dạy Pháp. Đó lại là ngày đầu kỳ kinh nguyệt của tôi. Tôi tự hỏi, “Tôi có bị chuột rút không? Sư phụ Lý có chữa trị chứng chuột rút kinh nguyệt của tôi không?” Tôi không cảm thấy bị đau nơi bụng dưới trong ngày đầu khoá dạy, nhưng tôi vẫn còn lo cho ngày hôm sau. Một vài ngày qua đi, nhưng tôi vẫn không cảm thấy đau gì cả. Tôi cuối cùng cảm thấy hết lo. Cái bệnh chuột rút hằng tháng mà đã làm khổ tôi hơn 20 năm đã hoàn toàn bị trừ dứt chỉ trong hai giờ buổi học đầu. Các bệnh khác dần dần cũng biến mất trong một thời gian ngắn.

Khi tôi đăng ký cho khoá học, tôi mang cái tư tưởng được trị lành bệnh. Tôi mang theo một tập vở để ghi chép về trị bệnh bằng khí công. Trong lớp học, Sư phụ kêu chúng tôi buông bỏ cái tư tưởng về trị bệnh vì một người tu sẽ chỉ đạt được mà không mong cầu. Các học viên lâu cũng nói với chúng tôi như vậy. Tôi không biết làm sao. Nếu tôi không ghi chép, tôi sẽ không nhớ gì cả. Tôi muốn ghi chép, nhưng tôi nhớ Sư phụ nói lo ghi chép sẽ làm chúng tôi không chú ý được. Tôi bị tán loạn. Một phút tôi muốn ghi chép và sau đó phút sau lại đổi ý. Nó thật làm tôi loãng sự chú ý để nghe bài giảng Pháp. Nhưng tôi nhớ Sư phụ dạy chúng tôi trở nên người tốt hơn và nhấn mạnh về sự tu luyện tâm tính của chúng tôi vì tâm tính của chúng ta cao đến đâu Công cao tới đó. Phần nói về ‘trở nên một người tốt hơn’ là phù hợp với tư tưởng mà tôi có trong đầu tôi. Thời gian qua mau khi chúng tôi nghe Sư phụ dạy Pháp, học tập các bài công pháp và trao đổi các kinh nghiệm tu luyện. Tôi dần nghĩ bớt đi về việc chữa bệnh của tôi.

Đến ngày thứ ba của khoá dạy, một người đàn bà ngồi bên cạnh tôi. Bà nói bà là chủ một khách sạn. Khách sạn của bà trong mấy ngày qua đông đầy khách và khách của bà nói với bà là họ đến để tham gia khoá dạy Pháp Luân Công. Nhiều người như vậy đi đến từ khắp nơi Trung Quốc để tham gia khoá dạy Pháp Luân Công, vì vậy bà biết chắc Pháp Luân Công phải tốt lắm. Bà đi đến khoá học vì tò mò. Khi tôi đi trên đường hoặc khi tôi tập Pháp Luân Công với các bạn học viên, tôi nghe nói có người đến từ Quảng Châu, Thẩm Dương, Trường Xuân, Cáp Nhĩ Tân và cả từ xa như tỉnh Tân Cương. Một số học viên đã tham gia khoá học Pháp Luân Công của Sư phụ trong nhiều thành phố khác nhau. Đó là khi cuối cùng hiển nhiên trong tôi hiểu rằng các khoá học Pháp Luân Công không phải là khoá học khí công thông thường và Sư phụ không phải là một người thầy khí công thông thường. Nếu không, các lớp dạy của Sư phụ sẽ không thu hút nhiều người như vậy! Tôi rất hãnh diện sự chọn lựa của tôi. Tôi khoe với cha mẹ tôi, “Nếu con không nhất quyết đi, thì chúng ta đã mất cơ hội này.”

Nhân viên khoá học đã tổ chức cho chúng tôi có thể tập công trên sân trường của Đại học Y khoa Diên Cát lúc 4:30 sáng. Trong ngày, chúng tôi học Pháp (lúc bấy giờ chúng tôi chỉ có quyển Pháp Luân Công) và trao đổi kinh nghiệm tu luyện. Buổi chiều sau bữa cơm chiều, Sư phụ dạy Pháp trong khoảng hai giờ. Ghế ngồi của tôi xa bục giảng. Lúc đầu, tôi không thể nhìn thấy Sư phụ rõ ràng. Sau này Sư phụ trị bệnh cho chúng tôi. Trước khi Sư phụ kêu chúng tôi dậm chân trên đất, Ông đi quanh sân vận động. Lần này tôi có thể nhìn thấy Sư phụ thật rõ. Sư phụ cao lớn khoẻ mạnh. Sư phụ có một sắc mặt tươi hồng hào. Ông xem rất cao lớn và đẹp người và bước đi thật tuyệt đẹp. Sư phụ luôn mỉm cười và cho mọi người một cảm giác thân thiện. Những ai mà không biết tuổi thật của Sư phụ sẽ lầm ông là một người trẻ khoảng 30 tuổi. (Lúc bấy giờ Sư phụ 43 tuổi). Sư phụ không có dùng giấy tờ gì hoặc ghi chú gì khi Ông dạy Pháp, nhưng Ông có một giòng tư tưởng thật là sáng suốt. Sư phụ dùng một lời văn đơn sơ và giản dị. Ông có một giọng nói lớn và rõ. Sư phụ luôn nói thẳng, trực tiếp và không đưa đẩy. Sư phụ có lúc cũng nói đùa vui khi Ông dạy Pháp.

Sau mỗi buổi học, có nhiều học viên chờ đợi bên ngoài mong được gặp Sư phụ và bắt tay Ông. Một số học viên chỉ là hạnh phúc được nhìn thấy Sư phụ, nhưng có người muốn được năng lượng từ Ông. Họ muốn gặp Sư phụ với nhiều mục đích khác nhau. Sư phụ đối diện với một nhóm chúng sinh đủ loại tâm tính. Để cứu độ chúng tôi, Sư phụ luôn kiên nhẫn làm vui lòng các yêu cầu của họ, và luôn mỉm cười. Ông vô cùng bận rộn, mệt mỏi và rất ít ngủ. Cho dù tôi không có được một ngộ tính tốt lúc bấy giờ, tôi cũng có một sự hiểu biết tốt về vấn đề này và không đi theo làm phiền Sư phụ.

Đến cuối tháng tám, khi tôi tập Pháp Luân Công sáng sớm, tôi nhìn thấy một vật tròn màu vàng trước mắt tôi khi tôi đứng dậy trong thế tập bài số bốn. Nó giống như mặt trời đang lên. Tôi mở mắt để xem cho kỹ, nhưng không có mặt trời trên bầu trời. Trời vẫn còn tối đen. Tôi lại nhắm mắt lại thì lại thấy mặt trời mọc. Tôi mở mắt và nhắm mắt nhiều lần trước khi hiểu được rằng Thiên Mục của tôi có lẽ đã được mở. Nhưng tôi không chắc chắn lắm. Khi tôi nói với các học viên lâu năm trong ngày hôm đó, họ xác nhận là tôi quả đã nhìn thấy một vật từ một không gian khác. Sau này tôi nhìn thấy nơi tập công chung của Pháp Luân Công trên sân trường được bao bọc bằng một ánh sáng màu đỏ. Bây giờ tôi nghĩ lại, Sư phụ đã quá từ bi để hướng dẫn cho một học viên với ngộ tính kém như tôi. Tôi không thể có lý do gì mà không có một đức tin kiên định nơi Sư phụ và Pháp.

Trong buổi dạy cuối tại Diên Cát, Sư phụ giải đáp các câu hỏi của học viên. Đến phần Vấn Đáp thì tôi nhớ tốt hơn. Một câu hỏi là, “Tại sao các thầy của Sư phụ tất cả đều quì tại nơi đây và các hoa sen cũng như thiên tướng thiên binh đều ở cùng khắp chỗ này?”

Sư phụ nói, ”Không có ai trong họ là thầy của tôi. Tất cả các bậc bên trên đều đối xử với tôi cách như vậy, chỉ là chư vị là người thường không biết về điều này. Chư vị nghĩ họ là Phật và Đạo, và họ là thầy của tôi, nhưng có rất nhiều cấp bực còn cao hơn nữa. Đừng nghĩ bất kỳ ai mà chư vị thấy là thầy của tôi. Trong khi tôi dạy Pháp, có rất nhiều trời thần hộ pháp ở khắp nơi.” (“Dạy Pháp và trả lời câu hỏi tại Diên Cát” trong Pháp giảng Chuyển Pháp LuânPháp Luân Đại Pháp Diễn Giải)

Tôi rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được những điều ở một cấp cao như vậy. Thật là không tưởng tượng nổi! Nhưng tôi không có nghi ngờ gì những điều mà Sư phụ nói vì cái kinh nghiệm cá nhân của tôi. Tôi tự nói tôi sẽ dần dần hiểu những gì Sư phụ nói. Mỗi khi tôi nghe một điều gì mầu nhiệm trong lúc khoá Vấn Đáp, tôi không nghi ngờ là tôi thật sự nhìn thấy chúng. Tôi càng kính nể các học viên từ Diên Cát và nhiều vùng khác. Họ trình băng vải nhiều sắc màu lên Sư phụ như là quà sau Vấn Đáp. Thật là một quang cảnh rất ấm áp. Sau khi Sư phụ kết thúc khoá dạy mười ngày tại Diên Cát, các học viên tham dự được hưởng rất nhiều. Chúng tôi đắc được nhiều điều quí báu mà các người tu trong hằng triệu năm quá khứ mong mỏi nhưng không thể được. Chúng tôi đã thật sự bước lên con đường trở về nhà khi chúng tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Đó là lý do vì sao mọi người đều rất hứng khởi và vì sao nhiều người dâng hoa lên, để hai tay họ trước ngực để chào Sư phụ, vỗ tay và luôn chảy nước mắt. Đó là một quang cảnh rất cảm động. Đó là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một cảnh tượng như vậy. Cuối cùng Sư phụ cho số tiền thu học phí 7, 000 đồng cho Hồng Thập Tự tại Diên Cát vì có một trận thuỷ lụt tại Diên Cát mùa hè năm đó. Sư phụ từ bi của chúng ta lo cho chúng sinh đến độ Ông tặng hết số tiền cho dân chúng tại Diên Cát cho dù Ông có rất ít thu nhập. Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác đã tạo ra tin đồn để nhục mạ Sư phụ, nhưng chúng sẽ không gạt nổi những người mà đã tham gia các khoá dạy của Sư phụ. Tôi chắc chắn rằng chính phủ thành phố Diên Cát, những người mà đã tham dự khoá dạy tại Diên Cát và các nhân viên của Vận Động Trường Diên Cát sẽ không quên quà biếu tiền của Sư phụ. Từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác cấm Pháp Luân Công, tôi đôi lúc tu luyện không tinh tấn, nhưng không bao giờ tôi mất niềm tin nơi Sư phụ và Pháp và tôi đã không bao giờ có ý tưởng buông bỏ sự tu luyện Pháp Luân Công. Và đó là vì sao tôi có thể đi đến bước ngày hôm nay cho dù ma nạn tà ác.

Đã được an bài từ quá khứ xa xưa rằng chúng ta sẽ đắc được Pháp. Đó là vì sao chúng ta đã thệ nguyện với Sư phụ và chúng ta đã được ban cho sứ mệnh trong lịch sử như được diễn tả trong hai bài thơ Sư phụ viết trong khi Ông truyền Pháp tại Diên Cát, “Liễu Nguyện” và “Trợ Pháp.” Chỉ bằng làm ‘ba điều’ mà Sư phụ yêu cầu nơi chúng ta mà chúng ta sẽ có thể hoàn tất nguyện ước và lời thề lớn của chúng ta. Tôi muốn nói một điều với các học viên mà không có tham gia các khoá dạy Pháp Luân Công của Sư phụ và với các học viên mới: Sư phụ đối đãi với tất cả các học viên đều như nhau! Sư phụ đã nói như vậy trong Chuyển Pháp Luân và nhiều bạn học viên đã cảm thấy như vậy. Khi chúng tập Pháp Luân Công cùng nhau nơi điểm luyện công chung, nhiều bạn học viên mà không có tham gia khoá dạy của Sư phụ đã nhìn thấy địa điểm này được bao che bằng một ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Một số học viên nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ điều chỉnh cơ thể của họ. Một số học viên nhìn thấy vô lượng Phật, Đạo, Thần và trời thần lắng nghe Pháp nơi các không gian khác khi họ học Pháp chung nhau. Một số học viên nhìn thấy Pháp Luân xoay. Một số học viên nhìn thấy mỗi một người học viên đều được bao trùm bởi nhiều ánh sáng màu sắc khác nhau. Một số học viên đã trở nên vô bệnh sau khi tập Pháp Luân Công một đôi lần. Nói thật, tôi ngưỡng mộ họ lúc bấy giờ vì tôi nghĩ họ phải có một căn cơ tốt hơn mới kinh nghiệm một kết quả mạnh mẽ như vậy sau khi tập Pháp Luân Công chỉ có một vài ngày. Một số người có bệnh đến thời kỳ cuối mà đã được tái hồi sức khoẻ của họ sau khi tập Pháp Luân Công chỉ một vài tháng. Họ có thể sống lâu hơn và tiếp tục tu luyện. Mỗi người học viên Pháp Luân Công đều biết, cả một người thường không tu mà kêu lên, “Pháp Luân Công tốt!” sẽ được dưới sự che chở của Sư phụ. Có vô số trường hợp mà người thường được thưởng vì hành động thiện lành của họ đối với Pháp Luân Công, không kể gì một học viên Pháp Luân Công chân chính!

Nói tóm lại, chúng ta phải có đức tin nơi Sư phụ và Pháp, có quyết tâm tu luyện cho đến viên mãn, và làm ‘ba điều’ cho tốt mà Sư phụ yêu cầu nơi chúng ta. Chúng ta phải vượt qua tất cả các ma nạn tà ác và trở về ngôi nhà tốt đẹp của chúng ta với Sư phụ sớm hơn.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/2/25/149673.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/3/14/83523.html

Đăng ngày 16-09-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share