Bài viết của Đại Trần, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-07-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1993, hiện nay tôi 83 tuổi. Trước khi tu luyện, tôi mắc nhiều bệnh như viêm ruột kết, bệnh tim và bệnh thấp khớp. Tiểu huyết cầu và hồng cầu của tôi không bằng một nửa của người bình thường. Tôi điều trị bệnh hàng ngày và không thể làm được việc gì.

Năm 1993, tôi đã nghe Sư phụ giảng hai giờ đồng hồ. Sau khi trở về nhà, tôi đã vứt toàn bộ thuốc Tây và thuốc Trung y đi. Sau đó, tôi đã tham dự ba khóa giảng của Sư phụ và mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Lần đầu tiên trong đời tôi được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi không có bệnh! Tôi không bao giờ đến bệnh viện nữa.

Khổ nạn đầu tiên

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên duy hộ các điểm luyện công đã mất tích, bị bắt hay bị giam giữ. Tôi là trợ lý điều phối viên tại một điểm luyện công địa phương. Không có bất kỳ cảnh báo nào, tôi đã phải chịu ba bức hại thống khổ từ 19 đến 27 tháng 7 năm 1999.

Vào hai giờ chiều ngày 19 tháng 7 năm 1999, sáu cảnh sát đã xông vào nhà tôi và bảo tôi đi cùng họ đến sở cảnh sát. Lúc đó tôi ngoài 60 tuổi. Cuộc sống của tôi đến lúc đó khá thoải mái và tôi chưa bao giờ tiếp xúc với những người thô lỗ, đặc biệt là cảnh sát. Tim tôi đập dồn dập. Tôi chỉ có thể làm theo lệnh của họ.

Khi chúng tôi đến trụ sở, hai nữ cảnh sát đến và tất cả tám cảnh sát ngồi quanh tôi. Đầu tiên, họ bảo tôi đọc một mẫu mà họ đã điền sẵn, trong đó có thông tin về tôi. Tôi rất sốc, dường như họ biết quá nhiều về tôi! Họ chỉ vào tờ mẫu đó và hỏi tôi các chi tiết có đúng không. Tôi trả lời đúng và có vẻ như họ biết nhiều về tôi hơn cả tôi.

Họ lấy ra một tờ giấy và ném lên bàn, quát: “Cái này từ đâu ra?” Tài liệu đó có thông tin nhạy cảm về cách mà các học viên giữ liên lạc sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tờ giấy đó nằm trên bàn trong nhà tôi. Tôi nhận ra họ đã đánh cắp nó.

Tôi chộp lấy tờ giấy và hỏi họ, “Các anh chị là trộm sao? Các anh chị có quyền gì mà hỏi tôi? Còn gì của tôi bị đánh cắp nữa không? Hãy nhớ tất cả các anh chị đều là cảnh sát đấy!” Tôi định bỏ đi thì hai nữ cảnh sát túm lấy tôi. Không ai nói gì nữa.

Sau đó họ lấy ra bài giảng của Sư phụ “Nói thêm về mê tín.” Khi họ đột nhập vào nhà tôi thì tôi đang đọc bài này. Họ nói: “Nhà bà có bài này, chúng tôi cũng có.” Giọng điệu của họ không còn hung hăng nữa. Tôi nhận ra họ muốn lừa để tôi nói với họ thông tin mà họ muốn. Tôi thầm nghĩ mình sẽ không nói với họ. Họ hỏi tôi lấy các bản ghi âm và sách Đại Pháp từ đâu. Tôi nói rằng trước đây tôi từng tham dự các khóa giảng của Sư phụ, nên Sư phụ đã cho tôi băng ghi âm còn sách thì tôi đã mua ở hiệu sách.

Họ hỏi tôi có phải là người điều phối không và tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng tôi từng rất yếu và không thể làm việc được. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì các bệnh của tôi đã biến mất.

Họ thẩm vấn tôi đến tận nửa đêm. Chồng tôi (một đồng tu) đã đến mấy lần và yêu cầu họ thả tôi, nhưng họ đã phớt lờ ông ấy. Mấy tiếng sau cuối cùng họ cũng để tôi về nhà. Tôi đã không cung cấp cho họ bất kỳ thông tin nào mà họ muốn. Tôi không nghĩ là mình dũng cảm, tôi chỉ cảm thấy mình đang bảo vệ Pháp.

Bức hại lần hai

Rạng sáng ngày 24 tháng 7 năm 1999, 11 người từ sở cảnh sát lại đột nhập vào nhà tôi. Họ không xuất trình cho chúng tôi bất kể giấy tờ hay chứng minh nhân dân nào. Vừa vào họ liền lục soát nhà tôi, lục tìm sách và tài liệu Đại Pháp.

Khi họ xông vào, tôi đang ngồi trên giường đọc Chuyển Pháp Luân. Họ đột nhập bất ngờ, nên tôi nhanh chóng mở ngăn kéo trước đầu giường và bỏ cuốn sách vào trong ngăn kéo. Một người trong số họ tiến đến và yêu cầu tôi mở ngăn kéo ra, nhưng tôi không động đậy. Rồi họ ra lệnh chồng tôi mở, nhưng chồng tôi cũng không nhúc nhích. Vì thế họ đã tự mình làm việc đó. Khi họ mở ngăn kéo ra, trong đó không có gì cả. Họ đã không thể nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân! Những kẻ đột nhập này lục lọi mọi ngóc ngách nhà tôi. Tôi phát hiện một người đang cầm một cuốn sổ trong đó có các số điện thoại liên lạc của các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên toàn Trung Quốc. Tôi giật lấy nó từ tay anh ta, nói: “Tôi đến từ Hạ Giang và đây là kịch bản kinh kịch Thiệu Hưng của tôi!” Họ thậm chí còn lục lọi từng túi quần áo, nhưng chỉ tìm thấy một bản chép tay Hồng Ngâm.

Khi rời đi, họ đã chộp lấy mấy cái thảm ngồi thiền. Tôi chạy theo và giật chúng lại. Họ không chịu và nói rằng chúng tôi không được luyện công. Tôi nói: “Chúng tôi có thể thiền ở bất cứ chỗ nào, ngay cả trên sàn nhà. Các người sẽ phá sàn nhà tôi sao?” Cuối cùng, tôi đã lấy lại được thảm thiền.

Sau khi họ rời đi, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tất cả sách Đại Pháp của chúng tôi, thông tin điểm luyện công, và các tài liệu đều an toàn!

Bức hại lần thứ ba

Vào khoảng 1 giờ chiều ngày 27 tháng 7 năm 1999, đồn cảnh sát khu vực gọi điện và bảo tôi phải đi đến hội trường khu. Tôi từ chối và nói tôi không có thời gian. Họ nói họ sẽ đến nhà tôi. Tôi không muốn họ lại đến nhà mình nữa, nên tôi cảm thấy mình chẳng còn lựa chọn nào khác nên phải đi.

Khi đến hội trường khu, tôi thấy tất cả các thể loại khẩu hiệu phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ treo khắp nơi. Tôi bắt đầu thấy lo lắng và muốn rời đi. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng con muốn về nhà và tôi niệm:

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu

1991 niên 10 nguyệt 20 nhật

Tạm dịch:

Vô tồn

Sống chẳng truy cầu

Chết không lưu luyến

Sạch bong vọng niệm

Tu Phật không khó

(“Vô tồn”, Hồng Ngâm)

Khi cuộc họp bắt đầu, họ giới thiệu thành phần. Tôi bước đến Trưởng đồn cảnh sát và nói khẽ, “Anh trước cũng đã tham dự các khóa giảng của Sư phụ nhỉ.” Người đàn ông này đã giam giữ tôi trong một đêm hồi tôi cùng với các học viên đến Tỉnh ủy cùng các đồng tu để chứng thực Pháp. Đêm đó, tôi đã giảng chân tướng cho anh ta và những người khác ở đồn cảnh sát. Anh ta đồng tình với những gì tôi nói và anh ta đã hiểu chân tướng.

Tôi nói khẽ với anh ta rằng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với anh ta và những gì anh ta đang làm là sai. Tôi nói tôi sẽ đi về nhà. Tôi quay lưng và bước ra khỏi tòa nhà đó.

Tôi biết lòng dũng cảm và trí huệ của tôi là do Sư phụ ban cho!

Vượt qua ba lần bức hại đó, tôi cảm thấy thân và tâm tôi đã được cải biến.

Giảng chân tướng tại trung tâm tẩy não

ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào 20 tháng 7 năm 1999. Việc tu luyện của các học viên đã chuyển từ tu luyện cá nhân sang tu luyện trong Chính Pháp. Chấm dứt bức hại, giảng chân tướng, và cứu người trở thành sứ mệnh thần thánh của chúng ta.

Năm 2001, nhiều học viên ở khu vực chúng tôi đã đến Bắc Kinh để nộp đơn thỉnh nguyện và chứng thực Pháp. Tôi đã đến Bắc Kinh và bị chặn lại ba lần. Trải nghiệm lần thứ ba của tôi rất đáng kinh ngạc.

Tôi đã mua 17 vé tàu đến Bắc Kinh và phát cho các học viên sắp đi đến đó. Khi chúng tôi vào trong nhà ga, chín người trong chúng tôi bị bắt dừng lại. Tôi là một trong số đó. Nhằm tìm ra ai là người tổ chức chuyến đi đó, cảnh sát đã tra soát dấu vân tay trên các vé tàu. Không vé nào có dấu vân tay của tôi. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ tôi lần nữa.

Tôi bị đưa đến một trung tâm tẩy não. Tôi đã bị đánh và không được phép ngủ trong 13 đêm. Tôi bị đứng phơi dưới nắng nóng, và bị buộc xem các video tẩy não. Họ đã dùng đủ mọi cách, nhưng tôi luôn tự nhắc bản thân rằng mình là một học viên. Tôi ở đây là để giảng chân tướng và cứu người. Mặc dù tôi không đến được Bắc Kinh, nhưng tôi vẫn có thể giảng chân tướng ở trung tâm tẩy não này.

Có hai sự việc để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

Mọi người đều nói Giám đốc trung tâm tẩy não nọ rất tà ác và không chịu nghe khi các học viên cố gắng giảng chân tướng cho anh ta. Tôi đề nghị được nói chuyện với anh ta. Anh ta nói rằng anh ta muốn đặt một số điều kiện trước khi nói chuyện với tôi. Các điều kiện anh ta đưa ra bao gồm việc tôi không được chỉ trích Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ là kẻ đã ra lệnh bức hại), và nếu tôi chỉ trích Giang thì anh ta sẽ nguyền rủa Sư phụ.

Tôi không động tâm, mà thấy thương hại anh ta. Tôi nhẹ nhàng nói, “Chúng tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi tất cả đều là người tốt nên chúng tôi không phê phán người khác.” Nghe vậy, anh ta đã dịu xuống. Tôi mô tả những thay đổi tích cực tôi đã trải nghiệm cả tâm và thân sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ta rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện có nguồn gốc từ truyền thống Phật gia. Tôi giải thích vì sao con người tồn tại trên trái đất này và điều gì sẽ xảy ra đối với những kẻ bức hại người tốt.

Điều tôi không ngờ là anh ta hoàn toàn đồng tình với mọi điều mà tôi nói và anh ta thậm chí còn bắt tay tôi. Thấy cử chỉ tử tế của anh ta, tôi gợi ý anh ta nên chuyển sang một bộ phận khác và anh ta đã gật đầu.

Sau đó, có người đã nói với tôi rằng anh ta thực sự đã chuyển đi nơi khác.

Một lính canh thường đánh đập các học viên và mọi người đều sợ anh ta. Tôi đã quyết định giảng chân tướng cho anh ta. Sau khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc, anh ta đã nói một điều mà tôi vẫn nhớ: “Tôi sẽ ghi nhớ những gì bà nói với tôi hôm nay. Tôi biết ĐCSTQ chỉ lợi dụng người ta thôi.” Tôi khen anh ta, nói: “Điều anh nói rất đúng. Đừng để nó lợi dụng nữa.”

Anh ta không còn đánh các học viên nữa. Việc giảng chân tướng thật sự rất uy lực.

Duy trì điểm học Pháp nhóm

Học Pháp nhóm là một hình thức tu luyện mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta. Dù cuộc bức hại có trở nên nghiêm trọng đến đâu, thì một nhóm học Pháp nhỏ ở nhà tôi chưa bao giờ dừng lại, ngoại trừ vài năm khi tôi bị cầm tù.

Từ 2003 đến 2007, tôi ở trong một ngôi nhà lớn của con gái tôi. Một trong số các hàng xóm là cảnh sát. Số lượng các học viên đến nhà tôi để học Pháp dao động từ hơn 10 đến hơn 20. Vì cuộc bức hại rất nghiêm trọng, rất khó để tổ chức và duy trì một điểm học Pháp, nên mọi người thực sự rất trân quý điểm học Pháp này.

Chúng tôi tổ chức một buổi học Pháp hàng tuần bắt đầu vào 9 giờ sáng và kết thúc vào lúc 5 giờ chiều. Các học viên đến riêng lẻ và lặng lẽ. Chồng tôi nấu hai nồi cháo to. Để không gây sự chú ý của người ta, chúng tôi mua bánh bao hấp chia làm hai chuyến và dùng túi nhựa mờ để mang bánh về nhà, rồi chuẩn bị một ít dưa. Sau bữa trưa đơn giản, chúng tôi tiếp tục học Pháp. Sau đó, chúng tôi đổi thành mỗi người tự mang theo bữa trưa của mình. Điều này giúp giảm phiền phức và cũng an toàn hơn.

Lúc buổi học kết thúc, từng người một rời đi. Điểm học Pháp này đã duy trì được năm năm và chưa bao giờ bị can nhiễu hay gặp rắc rối. Với bức hại nghiêm trọng, đây là điều không thể nếu không có sự bảo hộ không ngừng của Sư phụ!

Sau một thời gian, tôi đã chuyển ra khỏi ngôi nhà lớn đó. Mặc dù nhà mới của chúng tôi nhỏ hơn và các học viên tham gia học Pháp nhóm liên tục thay đổi, tôi kiên định duy trì học Pháp nhóm.

Trong nhiều năm, nhóm học Pháp nhóm ở nhà tôi chưa bao giờ ngừng, ngay cả trong “Chiến dịch gõ cửa” hay “Chiến dịch không ra ngoài.” Khi đại dịch COVID hoành hành và các con phố bị phong tỏa, có sáu hay bảy học viên vẫn tham gia.

Mới đây tôi đã liên lạc được với một số học viên mà không có ai để đọc Pháp cùng. Một số là các học viên trẻ đã bắt đầu tu luyện từ những năm đầu, còn một số khác gần như ngừng tu luyện vì sợ hãi. Một số không có môi trường tu luyện nhóm, nên trạng thái tu luyện của họ không được tốt.

Họ thậm chí còn khó giữ được thẳng tay khi phát chính niệm. Sao họ có thể làm tốt ba việc được? Tôi cảm thấy cung cấp cho họ một môi trường học Pháp ổn định là trách nhiệm của mình. Vì không có đủ chỗ cho một lượng lớn các học viên, chúng tôi đã làm thành hai nhóm học Pháp.

Mọi người thực sự trân quý môi trường này, môi trường mà không dễ có được. Vì vậy, mưa hay nắng, dù đường xa thế nào, ai ai cũng đến đúng giờ, mong muốn duy trì môi trường nhóm này của chúng tôi.

Tất cả họ đều trải nghiệm những đề cao rõ ràng trong tu luyện của mình.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Mọi việc là do Sư phụ làm. Giúp người khác chính là tự giúp chính mình. Một môi trường học Pháp ổn định là một bảo đảm cho sự đề cao của các học viên. Tôi cũng thụ ích nhiều từ học Pháp nhóm này của chúng tôi.

Tất cả những gì tôi đã làm vẫn còn kém xa những gì các học viên tinh tấn đã làm.Tôi muốn mình tinh tấn hơn trong tu luyện, và thực hiện sứ mệnh của mình. Tôi muốn làm được tốt đối với mỗi bước trên con đường tu luyện của mình.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/15/462793.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/26/211013.html

Đăng ngày 20-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share