Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-05-2023] Sư phụ giảng:
“… những sự việc không tin Pháp còn rất nhiều.” (Thế nào gọi là ‘trợ Sư Chính Pháp’, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Những lời này đã làm tôi cảm thấy bối rối trong một thời gian dài. Tôi cảm thấy sai trái nếu có ai đó nói rằng tôi không tin vào Sư phụ và Pháp. Làm sao tôi có thể bước vào tu luyện nếu tôi không tín Sư tín Pháp?
Tuy nhiên, gần đây tôi có một thể ngộ mới về điều Sư phụ giảng. Tôi thấy nhiều hành vi của mình cho thấy tôi không tin vào Sư phụ và Pháp. Khi tôi bám víu vào những quan niệm cá nhân, điều đó có nghĩa là tôi đã không tin vào Đại Pháp. Có vẻ như tôi tín Sư tín Pháp khi điều đó phù hợp với quan niệm và không làm tổn hại đến lợi ích cá nhân của tôi. Tôi biết đây không phải là tu luyện chân chính. Tôi đang truy cầu và cố gắng đạt được những lợi ích từ Đại Pháp. Đó là tư duy muốn đạt được điều gì đó, một chấp trước mạnh mẽ và là một biểu hiện của việc không tín Sư tín Pháp.
Tôi nhận ra vấn đề của mình và đã trải qua sự thay đổi cơ bản trong tu luyện. Tôi bắt đầu học Pháp nhiều hơn, cố gắng hiểu những lời giảng của Sư phụ, và dành thời gian để học thuộc Pháp. Tôi quyết định nghiêm khắc chiểu theo Pháp hơn và tin vào Sư phụ và Pháp. Khi việc tu luyện của tôi được đề cao, chính niệm của tôi mạnh mẽ hơn. Đại Pháp cũng triển hiện cho tôi thấy những điều thần kỳ và thù thắng trong tu luyện.
Buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân
Gia đình tôi vận hành một cơ sở kinh doanh nhỏ về thu mua phế liệu, chúng tôi có một nhân viên tên là Tông, công việc của anh là giúp bốc hàng lên xe tải. Anh bị ngã gãy xương gót chân. Tôi rất bực bội về vụ tai nạn và những tổn thất tài chính liên quan. Chấp trước ẩn giấu của tôi vào lợi ích cá nhân đã nổi lên. Sau khi anh xuất viện, chúng tôi đề nghị bồi thường cho anh 5.000 Nhân dân tệ cho thời gian nghỉ làm, nhưng anh đòi 20.000 Nhân dân tệ, điều mà tôi thấy không hợp lý. Một vụ việc tương tự xảy ra ở địa phương đã được giải quyết với số tiền 5.000 Nhân dân tệ. Tôi cảm thấy phẫn nộ và ôm giữ chặt quan niệm người thường của mình.
Tôi đã đọc đi đọc lại đoạn bài giảng “Được và Mất” trong sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tự hỏi: “Mình có phải là đệ tử Đại Pháp không? Mình có thực sự tin vào Sư phụ và Pháp không? Đây chẳng phải là tình huống được an bài để mình tu luyện sao? Tại sao mình lại không vui? Sự không vui này có phải đến từ chân ngã của mình hay không? Sư phụ đã dạy mình coi tình huống bất lợi là việc tốt, vậy tại sao mình lại không làm theo?”
Với suy nghĩ này, tôi dần trở nên thanh tỉnh và có chính niệm. Cảm giác không vui không phải là chân ngã của tôi. Chính chấp trước vào lợi ích cá nhân và quan niệm người thường đã khiến tôi cảm thấy không vui. Tôi cần đào sâu chấp trước vào lợi ích cá nhân và loại bỏ nó tận gốc. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên làm những gì tôi cần làm – chứng thực Pháp và cứu người. Tôi bình tĩnh lại và quyết định chiểu theo an bài của Sư phụ.
Tôi đã đến gặp gia đình anh Tông để trực tiếp thảo luận vấn đề của anh. Tôi giải thích rằng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và mọi thứ xảy ra đều có nhân duyên phía sau. Tôi sẽ không phàn nàn hay ôm hận. Sư phụ đã dạy tôi về nguyên lý “bất thất bất đắc”, nên nếu có yêu cầu gì thì họ nên bày tỏ trực tiếp. Tôi tin chắc rằng Sư phụ đã chịu trách nhiệm về vấn đề này, và tôi nợ gì thì tôi sẽ trả. Tôi sẽ không cho phép cựu thế lực can thiệp.
Chúng tôi nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Điều có vẻ như là vấn đề khó khăn đối với người khác đã được giải quyết dễ dàng khi tôi buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Gánh nặng trong tâm tôi đã được trút bỏ, và tôi cảm nhận được niềm vui khi tín Sư tín Pháp và tu luyện tinh tấn chiểu theo Pháp.
Phủ nhận cuộc bức hại
Tôi bị bắt vào năm 2009 vì phân phát đĩa DVD Shen Yun. Tôi có một điểm sản xuất tài liệu tại nhà của mình, và cảnh sát đã dùng những trang thiết bị này để làm bằng chứng chống lại tôi. Họ đe dọa sẽ kết án tôi từ 7 đến 10 năm tù giam. Gia đình sợ và giục tôi hợp tác với họ để giảm nhẹ hình phạt. Họ cũng tìm kiếm giúp đỡ từ những người trong hệ thống cảnh sát. Một phó giám đốc phụ trách trường hợp của tôi nói: “Nói chuyện với chúng tôi cũng vô ích. Cô ấy [tôi] sẽ không viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Ngược lại, cô ấy còn cố gắng “chuyển hóa” chúng tôi. Sao chúng tôi có thể giảm án cho cô ấy được? Gia đình phải thuyết phục cô ấy [hợp tác].”
Trong khi tôi bị giam ở trại tạm giam, các chị gái, cháu gái và những người thân khác của tôi đã thay phiên nhau thuyết phục tôi làm việc với cảnh sát. Họ bảo tôi đừng cố chịu đựng nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn không động tâm. Họ nghĩ tôi thật ngu ngốc vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi kiên quyết coi mình là đệ tử của Sư phụ và khi con tôi đến thăm tôi, tôi đã bảo nó đừng tạo gánh nặng cho gia đình hay lãng phí tiền bạc vì tình huống của tôi. Tôi yêu cầu họ chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và tin rằng chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể cứu được tôi và gia đình chúng tôi.
Một tháng rưỡi sau đó, tôi được tại ngoại trở về nhà. Gia đình và họ hàng của tôi không thể tin được vì tôi không hợp tác với chính quyền mà lại được về nhà sớm như vậy. Họ nghĩ tôi rất may mắn. Tôi trịnh trọng nói với họ rằng chính Đại Pháp và Sư phụ đã bảo vệ tôi. Nếu tôi làm theo lời khuyên của họ và hợp tác với cảnh sát, có thể tôi đã bị kết án và tống vào tù. Kể từ đó, môi trường tu luyện ở nhà của tôi được cải thiện.
Tôi muốn chia sẻ một trải nghiệm kỳ diệu mà tôi đã trải qua khi chính niệm của tôi khởi lên. Vào ngày tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi đã đối mặt với những câu hỏi của họ với quyết tâm kiên định không trả lời, mà giảng rõ chân tướng. Tôi liên tục phát chính niệm, và trong đầu tôi hy vọng họ sẽ không thành công trong việc bức hại các đệ tử Đại Pháp. Những người thẩm vấn lần lượt rời đi và cuộc thẩm vấn không thể tiếp tục. Họ không thể nhận được bất kỳ lời thú tội nào từ tôi. Thời gian trôi qua, lúc đó đã là nửa đêm. Họ còng tay tôi vào một chiếc ghế sắt rồi đi ngủ.
Đến sáng, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bị đặt ngồi trên chiếc ghế sắt. Tôi đã không ngủ cả đêm. Từ chiều hôm trước đến giờ tôi vẫn chưa ăn uống gì cả, cảm thấy trong người không được khỏe. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng mình không thể mất bình tĩnh trước mặt họ – Tôi là một học viên Đại Pháp, và không thể để Đại Pháp bị bôi nhọ. Tôi quyết định thể hiện thái độ uy nghiêm của một học viên Đại Pháp chân chính. Khi tôi hạ quyết tâm, cơ thể tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái, mọi mệt mỏi đều biến mất.
Tôi tin chắc rằng là một học viên Đại Pháp, chỉ có Sư phụ mới có thể dẫn dắt tôi, và không ai có đủ tư cách để “chuyển hóa” tôi. Trong một tháng rưỡi, trong thời gian tôi ở trại giam và bệnh viện, không có cảnh sát nào cố ép tôi từ bỏ tín tâm vào Đại Pháp.
Vượt qua nghiệp bệnh
Vào một ngày mùa thu năm 2020, tôi bị thức giấc vào lúc 2 giờ sáng với cảm giác muốn đi tiểu. Tuy nhiên, tôi không thể khi vào nhà vệ sinh. Tôi cảm thấy chướng bụng, khó thở. Tôi bị đau dữ dội và cảm thấy buồn nôn. Tôi không thể nằm xuống hoặc ngồi yên. Cơn đau dữ dội đến mức tôi phải thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi, ướt đẫm quần áo. Toàn thân tôi như bị ngâm trong nước. Tôi cứ lăn qua lăn lại trên giường trong đau đớn.
Chồng tôi không thể chịu nổi khi thấy tôi vật lộn với cơn đau nên anh đã đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bảo anh ấy đừng lo lắng. Tôi sẽ ổn thôi. Trong suốt hai giờ thử thách, tôi đã giữ một niệm: “Ta là người tu luyện, ta không có bệnh. Sư phụ đang tịnh hóa thân thể giúp ta, đó là việc tốt.”
Khoảng hai giờ sau, cơn đau và khó chịu biến mất hoàn toàn, thân thể tôi trở lại bình thường. Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Tôi thức dậy, làm bữa sáng cho gia đình và đi làm đồng. Chồng tôi đã chứng kiến mọi chuyện.
Trên đây là một vài trải nghiệm trong hành trình tu luyện của tôi. Pháp Luân Đại Pháp có vô tận nội hàm, còn nhận thức của tôi có tầng thứ hữu hạn. Xin các đồng tu dĩ Pháp vi Sư!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/7/441437.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/22/210933p.html
Đăng ngày 17-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.