Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 03-08-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2018. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn mong mỏi tìm kiếm một pháp môn tu luyện. Tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, sau đó chuyển đến Canada và định cư ở Shelburne, một thị trấn nhỏ êm đềm thuộc tỉnh bang Nova Scotia. Trước khi tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn về sức khoẻ và tinh thần. Vào một ngày tháng 3 năm 2018, tôi nằm mơ thấy một vị Phật. Ngài nói chuyện với tôi bằng tiếng Hán với một giọng nói vô cùng hiền từ. Lúc đó tôi thắc mắc làm sao mình có thể hiểu được tiếng Hán.

Từ đó tôi bắt đầu tìm hiểu về các pháp môn tu luyện và đọc được một số bài viết của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi được biết tới Đại Pháp nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong thị trấn nhỏ này không có ai tu luyện hay biết tới Đại Pháp. Tôi là người Việt duy nhất sống ở đây còn chồng tôi là người Việt gốc Hoa, hầu hết cư dân trong thị trấn đều là người Tây phương. Tôi dùng điện thoại truy cập trang web của Pháp Luân Đại Pháp và thấy video Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang hướng dẫn các động tác luyện công. Ngay khi vừa tập bài công pháp thứ nhất, một việc kỳ diệu đã xảy ra – toàn bộ cơ thể tôi trở nên nhẹ nhõm. Tôi đã có thể ngủ ngon giấc sau nhiều năm chịu đựng chứng mất ngủ, vốn khiến tôi thường xuyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi bắt đầu xem những video giảng Pháp của Sư phụ. Sau khi nghe ba bài giảng đầu tiên, tôi thực sự chấn động bởi những lời dạy của Sư phụ. Thật khó để miêu tả trái tim tôi xúc động tới nhường nào. Những bài giảng quý giá thế này, vậy mà sao đến bây giờ tôi mới được biết đến Đại Pháp. Tôi liền gọi cho mẹ và người chị gái song sinh để kể cho họ biết về Đại Pháp. Và họ cũng đã bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhờ đó sức khoẻ của mẹ tôi đã tốt hơn trước rất nhiều. Bà đã từng bị đột quỵ 2 lần vì cao huyết áp và chứng rối loạn mỡ máu, người lúc nào cũng đau ốm mệt mỏi. Tôi không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần rơi nước mắt vì tình cảnh khổ sở của mẹ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi Đại Pháp trân quý đến vậy.

Bảo trì tâm từ bi

Vợ chồng tôi mở một nhà hàng bán đồ ăn Trung Hoa và phương Tây trong thị trấn nhỏ này. Sau khi tôi đắc Pháp tu luyện, tôi luôn luôn tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn trong ngôn hành và chú trọng tu luyện đề cao tâm tính. Khi đứng trước mâu thuẫn về lợi ích cá nhân, tôi luôn giữ tâm bất động. Khi gặp xung đột, tôi đã có thể bảo trì thái độ bình hòa.

Bởi vì tôi là học viên duy nhất trong thị trấn này, tôi luôn cố gắng tìm xem xung quanh mình còn có học viên nào khác không. Sư phụ đã an bài để tôi gặp một nhóm các học viên ở Halifax. Mặc dù phải lái xe hơn 2 tiếng đồng hồ để gặp các đồng tu, tôi vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng và trân quý. Có hai đồng tu người Canada, trong đó có một người đến từ Togo, châu Phi và các học viên còn lại là người Trung Quốc. Một lần nọ, tôi lái xe tới Halifax để học Pháp và luyện công tập thể. Khi tôi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi vừa bước chân vào nhà, chồng tôi đã giận giữ quát mắng nhưng tâm tôi vẫn cảm thấy rất an hoà. Pháp của Sư tôn đã chỉ cho tôi cách để hoá giải vấn đề.

“Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể bảo trì một tâm thái hoà ái, an nhiên. Một người bạn của tôi nói rằng người dân trong vùng nói tôi là một chủ nhà hàng rất tốt bụng.

Tôi ngộ ra được rằng trong tu luyện càng tu lên cao thì những khảo nghiệm xảy đến càng nghiêm khắc. Tôi luôn luôn đặt việc tu luyện và cứu độ chúng sinh làm ưu tiên hàng đầu. Mỗi tuần, bất kể là mùa Đông hay mùa Hè, tôi đều dành một ngày nghỉ đến Halifax để cùng các đồng tu đi phát tài liệu giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Một lần, sau khi tôi trở về từ Halifax, ngày hôm sau, khi đang ở trong bếp, chồng tôi đã chửi mắng tôi thậm tệ. Anh ấy phàn nàn rằng hôm qua công việc nhà hàng bận rộn mà tôi lại không ở nhà giúp đỡ. Anh ấy quát mắng rồi đột nhiên cầm lấy con dao tới doạ sẽ giết tôi. Tôi bình tĩnh lại và không nói một lời. Tâm trí tôi vẫn bình hoà và không hề cảm thấy sợ hãi.

Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau đó anh ấy bỏ con dao xuống và đẩy tôi ra khỏi nhà bếp. Tôi không có cảm giác oán giận hay ghét bỏ anh ấy, giữ một tâm thái từ bi hoà ái và thiện đãi anh ấy. Ngày hôm sau chồng tôi đã chân thành xin lỗi tôi. Kể từ đó, anh ấy còn đưa tờ rơi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tới bạn bè của mình. Tôi hiểu được rằng chồng tôi đã cảm nhận được Đại Pháp đã cải biến tôi trở nên tốt hơn, anh ấy đã hiểu được vẻ đẹp của Đại Pháp.

Tôi ngộ ra được rằng những mâu thuẫn này là nghiệp lực mà Sư phụ đã phân chia và đặt ở các tầng thứ khác nhau để tôi vượt qua mà nhờ đó đạt được sự đề cao. Sau đó chồng tôi cũng đã bắt đầu bước vào tu luyện, mặc dù không thực sự tinh tấn nhưng nhờ học Pháp, tâm tính anh ấy đã thay đổi theo chiều hướng tích cực. Hai cậu con trai của tôi cũng bắt đầu học Pháp và luyện công. Tuy các cháu chỉ mới bắt đầu một thời gian ngắn nhưng đã có những thụ ích lớn từ Đại Pháp. Cậu con trai cả bị ngã gãy chân trong khi đá bóng. Bác sỹ chụp X-quang và phát hiện thấy đầu gối bị sưng tấy, gãy xương và yêu cầu làm phẫu thuật. Bác sỹ đã đặt lịch hẹn nhưng con trai tôi quyết định không đến nữa. Thay vào đó cháu ở nhà học Pháp và luyện công. Chỉ sau một tháng, chân bị gãy đã lành lại mà không cần phẫu thuật.

Nỗ lực cứu độ chúng sinh

Vào một đêm nọ tôi có một giấc mơ, hai tay tôi đang giữ chặt thệ ước của mình. Tôi biết đó chính là thệ ước vĩ đại trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Nhà hàng của gia đình tôi đã trở thành một điểm giảng chân tướng. Tôi trưng bày các áp phích của Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun, những bông hoa sen tuyệt đẹp cùng những tờ rơi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp ở nhà hàng của mình. Bất cứ ai đến với nhà hàng chúng tôi cũng được biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Khách hàng của tôi đến từ khắp mọi nơi, các thành phố và đất nước khác nhau. Một vài người đã rơi nước mắt khi được biết chân tướng.

Ban đầu những nhân viên trong nhà hàng không hiểu việc tôi làm và cảm thấy bực bội khi thấy gặp ai tôi cũng cố gắng giảng chân tướng. Tuy nhiên cuối cùng họ cũng hiểu được vẻ đẹp tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp. Thậm chí họ còn giúp tôi tặng những tài liệu này tới thực khách khi tôi có việc phải ra ngoài. Một khách hàng đã để lại lời nhắn như sau: “Mẹ tôi nhận được một tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp và một bông sen nhỏ từ các bạn. Tôi treo bông hoa trên cửa và giải thích nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn cho bà ấy. Tôi đã cẩn thận đọc thông tin và nó thực sự rất thu hút và hữu ích. Sự thiện lương của các bạn đã chạm đến trái tim của mọi người. Xin hãy tiếp tục giới thiệu tới mọi người những điều tuyệt vời này. Làm ơn các bạn hãy tiếp tục lan toả thông điệp Chân-Thiện-Nhẫn tới mọi người. Cảm ơn các bạn.”

Tôi trân quý mỗi từng cơ hội gặp gỡ chúng sinh, vậy nên mỗi khi đi bộ, lái xe, đi máy bay, hay bất kể đến đâu, tôi đều nói chuyện với mọi người. Tôi luôn luôn mang theo tờ rơi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Nhà tôi gần một hồ nước lớn, dòng nước chảy ra biển lớn và cảnh vật rất đỗi thanh bình. Đôi khi trong vùng có lễ hội, tôi luôn cố gắng tham gia. Tôi thường sắp xếp quầy trưng bày, treo áp phích, phát tặng mọi người tài liệu chân tướng và những bông hoa sen. Khu vực quầy của tôi luôn nổi bật vì được trang trí bằng rất nhiều những bông hoa sen lớn nhỏ đầy màu sắc. Rất nhiều người hữu duyên đã đến để nghe chân tướng. Bởi vì tôi thường chỉ có một mình nên không thể biểu diễn các bài công pháp cho mọi người. Khi có ổ cắm điện, tôi mang đến một chiếc TV và bật các video hướng dẫn luyện công của Sư phụ. Đôi khi tôi lại mở nhạc Phổ độ và Tế thế. Có nhiều người còn rơi nước mắt khi biết được chân tướng Đại Pháp, một số người xúc động ôm lấy tôi bày tỏ sự đồng cảm. Rất nhiều người nắm tay tôi bày tỏ lòng cảm ân.

Một tuần nọ, có một chiếc tàu thủy lưu trú du lịch cập cảng thị trấn, đây là chuyến tàu cuối cùng trong năm trước khi mùa Đông đến. Hôm đó tôi dựng một quầy giảng chân tướng gần hồ. Trong tâm tôi thầm cầu xin Sư phụ đưa những người hữu duyên đến để nghe chân tướng và được cứu độ. Rất nhiều khách du lịch dừng lại ở quầy của tôi. Một cô gái trẻ trạc tuổi 20 vui vẻ nói: “Dì có biết không, dì có thể nghĩ điều mình làm không có gì đặc biệt, nhưng trên Thiên thượng lại xem đó là một việc vô cùng thần thánh và trân quý.” Cô ấy nói mình không muốn rời đi. Tôi ngộ được rằng đây chính là Sư phụ đang khích lệ tôi thông qua lời nói của cô gái.

Hằng năm vào mùa Hè ở thị trấn đều tổ chức một vài cuộc diễu hành, tôi luôn tham dự để tận dụng cơ hội giảng chân tướng. Năm ngoái, có ba đồng tu từ Halifax nói sẽ tới tham gia cuộc diễu hành diễn ra trong thời gian khoảng từ 3 giờ tới 6 giờ chiều cùng với tôi. Tuy nhiên vào lúc 3 giờ chiều khi tôi gọi thì họ nói rằng mới vừa xuất phát. Tôi tự hỏi làm sao tôi có thể tự xoay sở một mình nếu họ đến trễ.

Không nghĩ ngợi thêm nữa, tôi bắt đầu trang trí chiếc xe của mình bằng một bông sen lớn, treo một áp phích Pháp Luân Đại Pháp phía trước và hai bên hông xe. Xe của tôi màu trắng và trông rất nổi bật. Tôi nghĩ nếu các đồng tu không kịp đến đúng giờ, tôi sẽ một mình lái chiếc xe này để tham gia cuộc diễu hành. Tuy nhiên cuối cùng mọi người đã kịp đến đúng 10 phút trước khi chương trình bắt đầu. Tôi rất vui mừng khi gặp các đồng tu và cảm thấy mình thật may mắn. Buổi diễu hành hôm đó, tôi lái chiếc xe còn các đồng tu cầm áp phích Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi cùng diễu hành trong tiếng nhạc Phổ độ du dương, tràn đầy năng lượng.

Chúng tôi phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp và hoa sen cho mọi người suốt dọc đường. Ngày hôm đó quả là một ngày đặc biệt khi rất nhiều du khách đến xem buổi diễu hành. Mọi người đứng dọc 2 bên đường và nhận tài liệu cũng như hoa sen. Đây là lần thứ 2 chúng tôi tham gia diễu hành ở đây, mỗi lần diễu hành đều tràn đầy những điều tuyệt vời. Tôi ngộ được rằng an bài của Sư phụ luôn chu toàn và tốt đẹp nhất.

Tôi biết một số nguời Tây phương đã bắt đầu học Pháp và luyện công tại nhà. Một số cha mẹ người Ấn Độ mà tôi hồng pháp cho con của họ cũng bắt đầu tu luyện và hình thành được một nhóm học Pháp.

Rất nhiều người hiểu được bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi có nguyện vọng có thể gửi tin nhắn giảng chân tướng để cứu người Trung Quốc, ngay sau đó Sư phụ đã có một an bài khác dành cho tôi. Một học viên người Việt ở Hamilton đã giúp tôi có được danh sách rất nhiều số điện thoại của người Trung Quốc để giảng chân tướng. Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu Đài Loan và Trung Quốc, tôi đã có thể gửi hàng ngàn tin nhắn mỗi ngày để giảng chân tướng cứu người.

Khi tôi nhận được số điện thoại, tà ác đã can nhiễu rất nghiêm trọng. Đường điện nhà tôi bị cắt liên tục trong vài tiếng đồng hồ nhưng tôi không động tâm. Tôi biết Sư phụ bảo hộ gia đình tôi, cuối cùng sự cố đều được giải quyết ổn thoả.

Trong suốt đại dịch COVID, tôi lo lắng chúng sinh sẽ không thể kịp thời được đắc cứu. Vậy nên tôi quyết định đến từng nhà gõ cửa để phát tặng tài liệu Đại Pháp. Một gói tài liệu treo trên cửa gồm có: một tờ rơi giới thiệu Đại Pháp, một bông hoa sen do người chị gái song sinh và các đồng tu Việt Nam gửi sang, một vài bài viết trên trang Minh Huệ Net về giai đoạn đặc biệt này.

Cùng với một vài đồng tu từ Halifax, chúng tôi đã hình thành một nhóm để đi phát tặng tài liệu. Chúng tôi sẽ giảng chân tướng và tặng tờ rơi cho bất cứ ai gặp trên đường hay trước cửa nhà. Tất cả mọi người đều mừng rỡ nhận tài liệu. Nhiều người còn đứng trước cửa đợi chúng tôi đến tặng cho họ. Chúng tôi đã duy trì việc này trong suốt những năm qua. Trên mỗi từng con đường hay góc phố, những bông hoa sen nở rộ khắp nơi, có thể cảm nhận được năng lượng từ bi của các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tiến về phía trước dưới sự bảo hộ và khích lệ của Sư tôn

Trên hành trình chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi cũng gặp phải rất nhiều khó khăn. Sư phụ đã luôn bảo hộ và dẫn dắt tôi vượt qua hết thảy. Có một lần khi tôi đi phát tài liệu ở một vùng quê xa xôi, một đàn chó dữ chạy ra và muốn cắn tôi khi tôi vừa mới đặt chân đến cổng nhà. Khi bị trượt ngã xuống, tôi gọi lớn: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu con.” Đàn chó dữ kia quay đầu lại và chạy vào trong nhà. Lúc đó, chủ nhà bước ra, tôi giảng chân tướng cho họ và tặng họ tài liệu Đại Pháp. Đôi khi tôi cũng bị can nhiễu nghiêm trọng, lúc đó tôi cảm giác mình giống như một cái cây khô héo được Sư phụ tưới nước và đã có thể sống trở lại.

Sư phụ vẫn luôn luôn khích lệ chúng ta. Một học viên đến từ châu Phi dự định trở về Togo để hồng truyền Đại Pháp và cứu độ chúng sinh nơi đó. Tôi đã gọi cho cô ấy để báo rằng buổi tối hôm đó sau khi phát xong tài liệu chúng tôi sẽ mang tờ rơi giới thiệu Đại Pháp tới nhà tặng cô ấy. Không ai trong chúng tôi biết địa chỉ nhà cô ấy nhưng Sư phụ đã dẫn đường để chúng tôi đến tận trước cửa nhà. Sau đó chúng tôi đã phân phát tài liệu tới tất cả mọi người sinh sống ở vùng đó. Sau đó tôi ngộ được rằng vì cô ấy dự định rời Canada tuy nhiên những chúng sinh là hàng xóm xung quanh vẫn chưa biết chân tướng Đại Pháp, vậy nên Sư phụ đã đưa chúng tôi đến đó để hỗ trợ cô ấy.

Một vài ngày trước, chúng tôi đi tới một khu vực có một vài nhà dưỡng lão để đưa tặng tài liệu Đại Pháp và giảng chân tướng cho ngừơi dân địa phương. Một bà lão ngồi trên chiếc xe lăn tiến đến chỗ tôi. Bà ấy nhìn vào mắt tôi rồi nói rằng chúng tôi đã từng gặp nhau trước đây. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì chúng tôi chưa từng gặp mặt. Sau khi nhận lấy bông hoa sen từ tôi, bà nhìn vào dòng chữ trên bông hoa và đọc: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Rồi bà nói mình sẽ giữ gìn bông hoa sen này mãi mãi. Tôi dặn bà hãy luôn ghi nhớ câu chân ngôn này và thường xuyên nhẩm niệm để được thục ích. Bà ấy chân thành cảm ơn và không muốn tôi rời đi.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã an bài để tôi được ở đây và có cơ hội để phối hợp với các đồng tu cứu độ chúng sinh. Tôi trân quý mỗi từng khoảnh khắc chúng tôi cùng nhau tham gia các hạng mục giảng chân tướng hay chia sẻ những kinh nghiệm trong quá trình tu luyện. Mỗi khi lái xe đi làm các việc cứu người, chúng tôi luôn luôn tận dụng cơ hội để chia sẻ về chuyện tu luyện. Chiếc xe của tôi luôn tràn ngập tiếng cười và năng lượng từ bi tường hoà.

Tôi là học viên duy nhất trong thị trấn nhỏ này và sống xa các đồng tu khác. Để có cơ hội cùng nhau đi giảng chân tướng, tôi thường ra khỏi nhà lúc sáng sớm và về nhà khi trời đã tối muộn. Tuy nhiên tôi luôn cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ hạnh phúc. Đối với tôi, việc gì tự mình làm được thì sẽ tự làm, việc gì cần phối hợp với các học viên khác tôi cũng luôn vui vẻ hợp tác cùng nhau.

Sau mỗi lần tôi vượt qua khảo nghiệm và đề cao tâm tính, Sư phụ lại triển hiện cho tôi thấy từng tầng từng tầng pháp lý thâm sâu hơn sau mỗi câu Pháp. Trái tim tràn ngập lời hoan ca, tinh thần hồn nhiên vui tươi như một đứa trẻ. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm thật tốt 3 việc, trợ Sư chính Pháp, cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa để không phụ lòng từ bi và mong đợi của Sư phụ. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về Sư phụ, nước mắt lại không thể ngừng rơi.

Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi, cảm ơn các đồng tu đã lắng nghe bài chia sẻ của tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, xin vui lòng từ bi chỉ rõ.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2023)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/1/463656.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/7/210674.html

Đăng ngày 13-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share