Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 01-07-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 5 năm. Ngoảnh đầu nhìn lại những sự việc trước khi đắc Pháp, tôi tin rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) thường điểm hóa giúp tôi hình thành tư tưởng và tín tâm. Bằng cách này, tôi có thể dễ dàng nhận thức Đại Pháp hơn khi cơ duyên tu luyện đến. Trong những năm qua, tôi cũng thấy Sư phụ nhiều lần bảo hộ mình.

Mặc dù trước khi tu luyện, tôi cũng đối mặt với nhiều khó khăn nhưng nhìn chung cuộc sống thoải mái và vui vẻ. Tôi sống một cuộc sống tốt đẹp, cùng bạn bè và gia đình đi mua sắm, ăn uống và du lịch nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không trọn vẹn trong đời sống hạn hẹp này.

Trên hành trình tìm kiếm, tôi đã tham gia nhiều lớp triết học và tôn giáo ở trường đại học. Tôi thực sự ấn tượng với Phật giáo nhưng không đi sâu nghiên cứu. Mặc dù từ nhỏ đến lớn chứng kiến nhiều tổ chức dị giáo giả tạo và cuồng tín khiến tôi phiền lòng, tôi vẫn tìm đến một số giáo đường nhưng chúng không phù hợp với tôi. Tôi tin rằng Thần Phật là nhìn nhân tâm, chứ không phải những thứ bề ngoài được làm để người khác xem và cơ điểm của hành vi mới là điều quan trọng.

Tôi từng than thở với chồng rằng, nếu hôm nay Đấng Cứu Thế xuất hiện, sẽ không một ai có thể nhận ra Ngài trong thế giới hỗn độn này. Để quên đi cảm giác tuyệt vọng đó, tôi ngày càng tập trung truy cầu sự thoải mái trong cuộc sống.

Thỉnh thoảng, tôi thấy ganh tị với những người dường như có mối liên hệ sâu sắc với Thần. Nhưng cuối cùng, tôi tin rằng bất kỳ mối liên hệ nào với Thần cũng ngoài tầm nhận thức của mình.

Cho đến khi cơ duyên của tôi với Đại Pháp đã đến.

Mau chóng bắt kịp tiến trình Chính Pháp

Lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã nghĩ: “Đây là điều tôi sẽ luôn tuân theo.” Tôi biết rõ đây là những gì bản thân đang tìm kiếm.

Trong 2 tháng sau đó (nhờ sự an bài của Sư phụ), tôi tận dụng từng phút giây rảnh rỗi để đọc các bài giảng của Sư phụ tại Pháp hội. Điều này giúp tôi lý giải Pháp sâu hơn. Tôi biết rằng mình phải nhanh chóng bắt kịp tiến trình chính Pháp và hoàn thành thệ ước cứu độ chúng sinh. Thực ra, Sư phụ đã điểm ngộ điều này với tôi vào một đêm nọ.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang vội vã chạy qua sân bay, cố gắng bắt kịp một học viên khác. Cô ấy đi rất nhanh nhưng có những đám người xuất hiện chặn đường tôi. Tôi phải lạng lách và đi nhanh nhất có thể để theo kịp cô. Điều đó hết sức khó khăn và nhiều lần tôi đã suýt mất dấu cô ấy. Cuối cùng, có người ngăn cô lại để hỏi một câu. Tôi vô tình nghe được cô ấy nói rằng Chính Pháp vũ trụ đã kết thúc cách đây vài ngày và lúc đó tầng thứ của chúng ta ở đâu thì định lại tại đó.

Khi nghe điều này, tôi trở nên quẫn trí và hỏi tại sao không ai nói cho tôi biết. Tôi nhớ rằng mình vẫn chưa giảng chân tướng cho anh trai và nhiều người khác. Tim tôi thắt lại khi nghĩ đến sự tổn thất to lớn của chúng sinh và khóc nức nở đến nỗi toàn thân run rẩy.

Tôi tỉnh dậy trong lúc vẫn còn khóc nức nở và nước mắt chảy dài trên mặt. Tôi biết tình thế rất nghiêm trọng và tôi phải tận lực cố gắng.

Hướng nội mà tìm

Hướng nội không phải là điều dễ dàng đối với tôi. Khi mới tu luyện được vài tháng, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy chấp trước của người khác nhưng không thể nhận ra chấp trước của chính mình.

Một ngày nọ, tôi nhớ lại một điểm hóa xảy ra trước khi tôi tu luyện. Tôi thấy ở mẹ chồng có điều gì đó khiến tôi không thích. Tôi đột nhiên ý thức được rằng, nó khiến tôi khó chịu vì chính tôi cũng có vật chất đó. Tôi bị sốc và không muốn thừa nhận ngay cả với bản thân, rằng tôi có thiếu sót.

Tuy nhiên, tôi nghĩ chiếc gương phản ánh trạng thái tu luyện này chỉ áp dụng khi tôi bị can nhiễu nghiêm trọng. Tôi không hiểu rằng bất kể gặp phải chuyện gì tôi đều cần xem xét bản thân cũng như ý nghĩa của việc hướng nội.

Bây giờ, tôi đã biết được lý do khiến bản thân không thể hướng nội khi mới bước vào tu luyện. Đó là vì tôi chấp trước mạnh mẽ vào danh. Tôi không muốn thừa nhận với chính mình cũng như với người khác rằng bản thân tôi không hề tốt. Tôi thích nghĩ mình là một người tốt và muốn được người khác đánh giá cao.

Khi tôi không ngừng học Pháp, chấp trước này cũng dần yếu đi. Vì tôi thực sự muốn đề cao nên tôi đã dành thời gian giao lưu với các học viên khác và đọc các bài tâm đắc thể hội trên Minh Huệ về việc hướng nội.

Tâm tranh đấu

Sư phụ đã nhìn thấy cái tâm này của tôi, nên một ngày nọ, Ngài đã chỉ cho tôi thấy được chấp trước đầu tiên của mình, một chấp trước khiến tôi giật mình-tâm tranh đấu.

Tôi tự hỏi, “Sao có thể như vậy? Tôi không có tâm tranh đấu!” Trước đây, tôi thậm chí còn khoe khoang với mọi người rằng tôi không có tâm tranh đấu và cho rằng người khác mới có. Trên thực tế, chấp trước mạnh mẽ này đã được ẩn giấu rất kỹ. Và vì tôi đã dựa vào chuẩn mực đạo đức trượt dốc để đo lường bản thân nên mới thấy mình tốt hơn người khác một chút.

Tôi ý thức được rằng, nếu tôi có tâm tranh đấu trong sự việc này thì tôi cũng có tâm tranh đấu trong những tình huống khác. Khi bắt đầu chú ý hơn, tôi kinh ngạc phát hiện ra tâm tranh đấu của tôi rất mạnh mẽ-thậm chí chỉ để có được một chút đỉnh lợi ích như là vượt lên trước khi tham gia giao thông.

Sư phụ giảng:

“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ. Nhất là với những người học công tại đây hôm nay, những tâm ấy lại càng phải vứt bỏ hơn nữa.” (Bài giảng thứ Nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi tìm đoạn Pháp trên, tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã gần như ngay lập tức giảng về tâm tranh đấu trong các bài giảng-ngay trong đoạn thứ ba của cuốn sách. Tôi cũng nhận thấy, trong mỗi bài giảng Ngài đều nói về tâm tranh đấu.

Tâm tranh đấu gắn liền chặt chẽ với những tâm khác như tâm coi thường người khác, tâm hiển thị và hoan hỉ. Tất cả chúng đều bắt nguồn từ tâm tật đố.

Trước khi tu luyện, tôi cũng tin rằng mình không có tâm tật đố. Tôi biết ơn Sư phụ đã chỉ cho tôi biết những chấp trước của mình. Mặc dù chúng vẫn biểu hiện nhưng tôi có thể dễ dàng nhận diện và nỗ lực loại bỏ chúng. Tôi phát hiện rằng, đôi khi bản thân không muốn loại bỏ một số chấp trước, đặc biệt nếu tôi cảm thấy mình có lý sau khi bị đối xử bất công về phương diện nào đó. Tôi tự hỏi “Tôi có muốn bỏ qua chuyện này không?” Nếu câu trả lời là không, tôi biết chấp trước này rất mạnh mẽ. Tôi phải nỗ lực tiêu trừ ngay cả nhân tố khiến tôi không muốn buông bỏ cái tâm đó. Nếu không thì làm sao tôi có thể đề cao? Tôi quyết tâm loại bỏ những gì còn sót lại của chấp trước này. Đây không phải là chân ngã của tôi.

Sức mạnh của việc nghĩ đến người khác trước tiên

Sau khi tu luyện, tôi nhận thấy rằng khi tôi có chính niệm, nghĩ đến người khác trước và đề cao tâm tính thì những điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tôi xin chia sẻ hai ví dụ như sau:

Trong năm đầu tiên trợ giúp Thần Vận, tôi đã nghĩ rằng thật tốt khi tôi không phải làm công tác kiểm tra an ninh trên xe buýt vào ban đêm vì rất khó để duy trì sự tỉnh táo. Sau đó, tôi ý thức được đây không phải là chính niệm và đã tự chính lại bản thân. Đúng như dự đoán, trong năm tiếp theo, tôi là một trong những người đảm bảo an ninh trên xe buýt lúc nửa đêm.

Tối hôm đó, có người khuyên tôi nên ngủ trưa trước khi đi làm. Vì lo lắng và suy nghĩ như người thường nên tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi thức dậy. Sau khi tôi đến nơi, thời gian dường như kéo dài vô tận. Đầu tôi cứ gật về phía trước và tôi phải ép mình tỉnh táo. Tôi biết tầm quan trọng của việc mình đang làm và tôi không thể ngủ được nhưng đó là một trải nghiệm rất thống khổ.

Tuy rằng điều này nghe có vẻ đơn giản nhưng vào thời điểm đó nó lại vô cùng khó khăn. Mỗi phút trôi qua như một năm và 5 phút thì dài vô tận.

Cuối cùng, một học viên khác đã đến sớm hơn một chút để thay cho một người trong chúng tôi. Vì tôi là học viên mới nên anh ấy đã đến gặp tôi. Khi tôi cảm ơn anh ấy và chuẩn bị ra về thì bỗng sực nhớ một học viên khác cũng lộ vẻ mệt mỏi. Thấy cô ấy vất vả như vậy nên tôi bước tới và nói rằng cô ấy có thể về nhà. Cô ấy nói không sao, rằng cô có thể ở lại và muốn tôi ra về. Nhưng tôi đã nài nỉ nên cô ấy mỉm cười, cảm ơn rồi lái xe về nhà.

Khi tôi quay trở lại, một điều kỳ diệu đã xảy ra-tôi hoàn toàn tỉnh táo! Cứ như thể tôi vừa thức dậy sau một đêm dài nghỉ ngơi. Tôi cảm thấy đầu óc minh mẫn và tràn đầy năng lượng. Khi các học viên khác đến thay ca, tôi lái xe về nhà một cách dễ dàng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi biết được tầm quan trọng và lực lượng to lớn của chính niệm bao gồm tâm từ bi và nghĩ đến người khác trước tiên.

Có một lần, nhóm chúng tôi đến một sự kiện để biểu diễn các bài công pháp. Đó là một buổi sáng mùa thu lạnh lẽo và ảm đạm. Vì là học viên mới nên tôi không có áo khoác mùa đông Pháp Luân Đại Pháp như những người khác. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và chỉ đặt chiếc áo khoác thường ngày của mình xuống đất. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi cởi bộ đồ luyện công bằng sa-tanh ra thì phát hiện thời tiết rất lạnh-nhưng suốt thời gian luyện công tôi không hề thấy lạnh chút nào.

Lúc đầu, tôi nghĩ: “Sao bộ đồ luyện công mỏng bằng sa-tanh lại có thể giữ ấm cho mình đến vậy?” Rồi tôi nhớ ra rằng ngay cả tay hay mặt tôi cũng không hề lạnh. Tôi biết rằng chính Sư phụ đã bảo vệ tôi. Vì tôi có chính niệm, chỉ tập trung vào việc cứu độ chúng sinh và không lo bị cảm lạnh nên Sư phụ đã có thể giúp tôi.

Khi tôi đề cao, mọi thứ xung quanh tôi cũng thay đổi

Mùa đông đầu tiên sau khi bắt đầu tu luyện, tôi gặp một cặp vợ chồng già đến kiểm tra sức khoẻ gia đình và người chồng bị lãng tai rất nặng. Khi tôi nói chuyện với người chồng, ông phàn nàn rằng mình không thể nghe thấy tôi và nói rằng tôi cần phải nói to hơn. Tôi cố nói lớn hơn nhưng ông vẫn không nghe được. Người vợ đề nghị ông đeo máy trợ thính nhưng ông từ chối và nói: “Không, cô ấy cần nói to hơn!” Tôi gần như mất giọng vì nói quá to và không hiểu tại sao ông ấy lại vô lý đến vậy. Cuối cùng tôi nói: “Có lẽ chúng ta nên tái khám với bác sĩ khác để ông có thể nghe dễ hơn”. Ông ấy kiên quyết trả lời: “Không, bây giờ cô đang ở đây và tôi muốn khám ngay bây giờ.”

Đối mặt với hành vi thô lỗ của ông ta, nếu là trước kia, tôi đã sớm đứng dậy bỏ đi. Nhưng bây giờ, tôi hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân mình là người tu luyện. Khi tôi làm như vậy, người đàn ông bắt đầu trách cứ tôi. Ông ấy hỏi tại sao tôi nói không rõ ràng và liệu đây có phải là cách tôi cư xử với tư cách là người có học thức hay không. Ông ấy thậm chí còn nói những điều dường như không liên quan như “Đây có phải là cách cô làm gương cho con trai mình không?” và “Có thể cô nghĩ mình biết mọi thứ, nhưng nhiều khi người khác còn biết nhiều hơn cô, cô có bao giờ nghĩ đến không?” Trên thực tế, ông ấy đang chỉ ra một số chấp trước của tôi.

Tâm tôi bất động. Tôi bình tĩnh lắng nghe ông nói với một gương mặt hòa ái. Sau 5 phút ông ấy nói xong, tôi chỉ mỉm cười và nói “Được rồi.” Tôi không cãi lại, cũng không cố gắng biện minh cho bản thân. Thay vào đó, tôi nghĩ: “Ông ấy có thể mắng tôi cả ngày và điều đó cũng chẳng làm tôi phiền lòng.”

Sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra-người đàn ông đã có thể nghe tôi nói chuyện! Tôi không còn phải nói lớn tiếng nữa. Ông thậm chí còn trở nên rất hòa ái và dễ gần. Sau khi khám xong, ông còn muốn cho tôi xem ảnh chụp của gia đình.

Tôi đã chia sẻ câu chuyện này trước đây vì nó để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi đã trải nghiệm cảm giác mọi thứ xung quanh cải biến khi tôi đề cao bản thân (tất nhiên, cải biến hoàn cảnh không phải là động lực để tôi đề cao). Có những lúc tôi vẫn quên nguyên tắc này và vấp ngã nhưng tôi sẽ không ngừng cố gắng để đề cao bản thân.

Tôi đã có trải nghiệm tương tự với mẹ tôi. Khi tôi vừa bước vào tu luyện, bà đã đọc những điều không tốt về Đại Pháp trên mạng nhưng không nói cho tôi biết. Thay vào đó, bà nhắc lại những thứ đã đọc cho chồng tôi, con trai, chị dâu và những người khác. Không lâu sau, họ kể cho tôi nghe những gì bà nói. Tôi không hiểu tại sao bà không trực tiếp đến hỏi tôi. Tôi muốn đến gặp bà nhưng người thân nói rằng họ đã hứa với bà sẽ không cho tôi biết. Điều này cho tôi cơ hội giải đáp những thắc mắc của người thân và bằng cách này, tôi có thể giảng chân tướng cho họ.

Cách đây 2 mùa hè, mẹ tôi phải nhập viện vì lượng đường trong máu rất cao. Tình hình rất nghiêm trọng và chị dâu đã gọi điện báo tôi biết. Hóa ra mẹ bị bệnh này gần một năm rồi nhưng bà lại giấu tôi. Bà kể với chị dâu và em họ nhưng bảo họ đừng kể cho tôi. Một lần nữa, bà lại cảm thấy không thể nói chuyện cùng tôi.

Tôi rất ngạc nhiên khi biết mẹ giấu mình chuyện này. Tôi biết mình phải hướng nội để xem bản thân có chấp trước gì.

Tôi hiểu được lý do mẹ không cho tôi biết là vì tôi luôn giáo huấn bà và sẽ mất kiên nhẫn nếu bà không nghe theo. Bà biết mình cần phải chú ý đến những gì bà ăn nhưng lại không lại làm như vậy. Trước khi tôi trở thành học viên, chúng tôi đã cãi nhau và tôi nói rằng sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ăn kiêng của mẹ nữa.

Trong quá trình hướng nội tìm, tôi phát hiện bản thân thích chứng minh quan điểm, chứng tỏ tôi là đúng và để mẹ thấy tôi là người biết nhiều hơn. Dù tôi làm trong lĩnh vực y khoa nhưng mẹ luôn không chịu nghe tôi và cho rằng bà biết rõ hơn. Tôi thường phàn nàn về bà và có sự oán hận trong tâm. Trên thực tế, hành vi của bà phản ánh chấp trước của tôi nhưng tôi lại không nhận ra. Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào việc hơn thua, kiến thức, hiển thị bản thân, thích tranh luận và tranh đấu, cùng nhiều chấp trước khác.

Tôi thấy rằng mối quan hệ của tôi với mẹ vẫn chưa được cải thiện sau khi tôi tu luyện. Mặc dù đã kiên nhẫn hơn với bà nhưng nhìn chung tôi vẫn còn thiếu lòng bao dung và thiện tâm. Tôi cảm thấy xấu hổ vì mẹ thậm chí không để tôi biết tình trạng sức khỏe của bà vốn nghiêm trọng trong gần một năm nay. Khi nói chuyện với mẹ vào ngày hôm sau, tôi không đề cập đến cách ăn uống hay lượng đường trong máu của bà. Tôi chỉ hỏi bà cảm thấy thế nào và tôi có thể làm gì để giúp bà. Thiện tâm của tôi xuất lai và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện tốt đẹp.

Bây giờ, mẹ tôi nói rằng bà nhìn thấy những thay đổi tích cực ở tôi. Bà đã đi xem Thần Vận, treo những bùa hộ mệnh Đại Pháp trong nhà và thậm chí còn xin các kẹp sách hình hoa sen và tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp để tặng hàng xóm. Trong những lần trò chuyện với mẹ, tôi chia sẻ một số đề tài và lý giải từ góc độ của Đại Pháp. Mẹ tôi nói rằng bà tự hào khi có một cô con gái có trí tuệ như vậy. Tôi nói với bà rằng, tất cả những thay đổi này là nhờ học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi vẫn còn nhiều phương diện cần đề cao nhưng vì tôi đang nỗ lực tu sửa bản thân nên giờ đây mẹ tôi biết rằng Đại Pháp là tốt.

Lời kết

Tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước và quan niệm hậu thiên cần loại bỏ và còn nhiều điều tôi cần đề cao. Tôi rất biết ơn vì có cơ hội được viết bài chia sẻ này, vì đây không chỉ là một quá trình tu luyện tốt mà còn cho phép tôi chia sẻ một số điều kỳ diệu của Đại Pháp.

Tôi hy vọng trong thời gian còn lại của tiến trình Chính Pháp, mỗi học viên đều có thể cố gắng hết sức đề cao bản thân và trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh. Việc này không hề dễ dàng nhưng đây là thệ ước của chúng ta khi đến thế gian. Để thực hiện tốt sứ mệnh, chúng ta phải học Pháp tốt và đề cao tâm tính-không có đường tắt trong tu luyện. Điểm then chốt là phải chuyên tâm học Pháp với tâm trí thanh tỉnh và không ôm giữ bất kỳ mục đích nào.

Chúng ta hãy trân quý cơ hội cuối cùng này để làm những gì chúng ta nên làm, để có thể chịu trách nhiệm với chính mình và với chúng sinh.

Cảm tạ Sư tôn!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/1/461815.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/25/210991.html

Đăng ngày 10-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share