Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2022] Vào thời đầu khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2001, tôi trở thành đối tượng bức hại chính ở địa phương. Tôi bị sách nhiễu và theo dõi. Trong suốt những hội nghị thường niên của ĐCSTQ, tám người ở thành phố và nơi làm việc của tôi đã đột nhập vào nhà tôi và bảo tôi phải tới những buổi tẩy não. Tôi từ chối họ. Khi thấy có quá nhiều người ở trong nhà, chồng tôi đã yêu cầu tôi đi cùng họ. Tôi không đồng ý. Phó giám đốc thành phố chỉ tay vào mặt tôi và nói: “Hôm nay cô phải đi. Thậm chí nếu cô không đi, chúng tôi sẽ khiến cô phải đi!”

Vào lúc đó, Pháp của Sư phụ đã hiện lên trong tâm trí tôi:

“Một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi quay người đi vào phòng ngủ, rồi ngồi thế song bàn trên giường. Bốn người họ xông vào phòng ngủ của tôi.

Được chính niệm của tôi khích lệ, chồng tôi cũng xuất chính niệm. Ông ấy cương quyết cảnh cáo tám người bọn họ: “Đây là nhà của tôi. Nếu ai dám lôi vợ tôi đi, tôi sẽ chém kẻ đó.” Họ bị làm cho kinh hãi.

Hai người trong số họ chịu trách nhiệm và sau một lúc, họ bắt đầu tỉnh táo ra. Họ nhìn nhau rồi đi ra khỏi phòng. Một lúc sau họ quay lại và nói: “Hôm nay như thế là đủ rồi. Đi thôi.” Họ dẫn mọi người đi.

“Tên của tôi là đệ tử Đại Pháp”

Một ngày, tôi nhận được tin tức từ một nguồn tin cậy rằng cảnh sát địa phương sẽ tới bắt giữ tôi và đưa tôi tới trung tâm tẩy não. Để tránh bị bức hại, tôi đã phải rời nhà.

Cuối tháng 4 năm 2002, tôi bị trình báo với cảnh sát khi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng cùng với một học viên trẻ ở một khu dân cư ở Đông Bắc Trung Quốc. Tôi bị áp giải tới “Phòng 610” địa phương. Tôi đã không nói lời nào, bất kể họ bức hại tôi ra sao.

Họ đánh đập tôi trong ba ngày. Tôi bị đau ở lưng đến nỗi không thể ngồi hay đi lại. Khắp cơ thể tôi bị bầm tím. Mặt của tôi bị biến dạng do sưng. Ba ngày sau, tôi bị giam ở trại tạm giam thành phố. Nhưng trại tạm giam không tiếp nhận tôi do những vết thương của tôi rất nghiêm trọng. Trưởng Phòng 610 lừa họ bằng cách nói rằng họ sẽ tới và đưa tôi đi trong một vài ngày tới.

trại tạm giam muốn đăng ký cho tôi nên đã hỏi tên của tôi và địa chỉ nhà. Tôi nói với họ rằng tên của tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và tôi sống ở Trung Quốc. Sau đó, hai nữ tù nhân cùng phòng đưa tôi về phòng giam nữ.

Những người bạn tù cảm thấy sợ hãi khi họ nhìn thấy khuôn mặt sưng phù của tôi và khi thấy tôi không thể ngồi hay đi lại. Họ hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói với họ là cảnh sát đã đánh đập tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vừa giảng chân tướng cho họ vừa cho họ xem những bầm dập trên cơ thể mình. Chúng tôi đã nói chuyện tới gần sáng.

Sáng sớm hôm sau, một nữ tù nhân cùng phòng đã đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Cuốn sách này đã vượt được nhiều lần lục soát của lính canh. Cô ấy nói với tôi rằng đó là do một học viên Đại Pháp khác để lại. Tôi vô cùng hạnh phúc và nói: “Cảm ơn chị rất nhiều!”

“Tôi sẽ truyền rộng những từ này cho chị!”

Thông thường một phòng giam có 10 người và phải nằm trên một chiếc giường ván lớn. Nhưng phòng giam của chúng tôi có 14 người. Tôi được sắp xếp ngủ cùng với một tội phạm giết người ngay cạnh nhà vệ sinh và chúng tôi đắp chung một chiếc chăn. Vì có quá nhiều người trên giường nên mọi người rất khó xoay người. Thi thoảng những người bạn tù thức dậy để đi vệ sinh. Chiếc giường lại rung lắc mỗi khi có người thức dậy và nó khiến lưng của tôi bị đau. Tôi không thể ngủ được.

Tôi nhận ra rằng một người bạn tù khác cũng không thể ngủ được. Cô ấy có vấn đề về tim mạch, và tù nhân chỉ được ăn hai bữa một ngày. Nhịp tim của cô ấy đập nhanh vì đói. Cô ấy không thể ngủ được. Khi tôi nhận thấy điều này, mỗi bữa tôi đã chia cho cô ấy một phần ba chiếc bánh mỳ của tôi vì tôi là một học viên và tôi nên hành xử như một học viên. Từ đó, đêm đến cô ấy đã có thể ngủ. Mặc dù tôi đói, nhưng tôi là người tu luyện nên chịu một chút khó khăn là chuyện tốt. Một ngày cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi: “Tôi nên cảm ơn chị biết bao cho đủ?” Tôi nói: “Chị nên cảm tạ Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp!”

Đêm hôm sau, 12 học viên đã được đưa đến trại tạm giam. Mỗi người bị giam trong một phòng khác nhau. Sau đó, tôi nhận ra người học viên bị bắt giữ cùng với tôi vì tôi đã nhượng bộ và nói cho cảnh sát tên của tất cả họ. Vì nhiều học viên không có sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã bắt đầu chép tay cuốn sách. Các học viên và bạn tù cung cấp giấy và bút. Tôi dành khoảng thời gian nghỉ buổi trưa và buổi tối để chép sách trong khi ngồi trên sàn nhà. Tôi đã chép xong trong vòng năm tháng. Mỗi học viên bị giam giữ có thể học Pháp bằng cách chuyền tay nhau từng chương từng chương.

Tôi giảng chân tướng cho mỗi tù nhân mới đến và dạy các tù nhân nhẩm các bài thơ trong Hồng Ngâm, hát các ca khúc của Đại Pháp, luyện công và học tiếng Trung. Rất khó để giao tiếp với lính gác, nhưng tôi không bỏ cuộc.

Có một dịp, mỗi người được yêu cầu viết một bài cảm tưởng. Tôi nhân cơ hội này viết một lá thư giảng chân tướng cho lính canh. Cô ấy nói chuyện với tôi sau khi đọc bức thư và đặt ra một số câu hỏi. Tôi trả lời cô ấy từng câu một. Cô ấy hỏi tôi rằng trước khi rời đi, cô ấy có thể giúp gì cho tôi. Tôi nói tôi cần giấy và bút để chép sách. Cô ấy đã gửi vào cho tôi. Tôi không học thuộc các quy định của trại tạm giam và cũng không mặc đồng phục tù nhân. Tôi luyện công cùng những người bạn tù. Cô ấy đã không nói gì.

Tôi tuyệt thực để phản đối bức hại. Hai người nam nhấc tôi qua đầu họ và đưa tôi đi. Tôi hát to “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, việc này khiến cho tất cả các phạm nhân và lính gác ở tầng trên, tầng dưới đều chú ý. Họ đi ra phía cửa lớn và cửa sổ để xem. Tôi bị bức thực bằng một chiếc ống và nôn ra máu trong nhà vệ sinh sau khi trở lại phòng giam. Những tù nhân cùng phòng đã đau buồn đến mức bật khóc. Một lính canh nữ đã lắc đầu khi chứng kiến tôi như vậy và bảo một người bạn tù mang một ấm nước nóng cho tôi để tôi lau sạch người.

Từ từ tôi đã có thể chịu được khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Vào một ngày Chủ Nhật, tôi giặt quần áo của mình. Ngày hôm ấy, người lính canh nữ làm nhiệm vụ. Khi nhìn thấy tôi đang giặt quần áo, cô ấy đã ngạc nhiên và hào hứng nói: “Chị không cần tự mình nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ nữa. Tôi sẽ giúp chị truyền rộng những từ này!”

“Người vô danh”

Trong suốt ba tháng bị giam giữ ở trại tạm giam, ba người từ Cục công an, Ủy ban chính trị và pháp luật và Sở cảnh sát thường tới thẩm vấn tôi, nhưng tôi không nói gì với họ. Họ muốn quay video hoặc ghi âm tôi, nhưng tôi nhìn thấu điều đó và không phối hợp. Tôi chỉ nói với họ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Nhưng có một lần, những người thẩm vấn xông vào và chụp ảnh tôi trong trạng thái nhắm mắt trong khi tôi đang được hai người tù nam đưa đi.

Một ngày, họ đưa tôi đến văn phòng thành phố để thẩm vấn tôi trong suốt buổi sáng. Tuy nhiên không thu được gì. Họ nổi cáu, đá tôi, đánh đập tôi rất mạnh đến nỗi toàn thân tôi co giật và mặt tái nhợt. Người đến từ Ủy ban chính trị và pháp luật nói với tôi một cách giả tạo: “Bà ơi, không phải bà bị đau lưng sao? Chúng tôi sẽ đưa bà tới bệnh viện để kiểm tra.”

Họ gọi cho bác sỹ khi chúng tôi tới bệnh viện. Bác sỹ hỏi tên và địa chỉ của tôi nhưng tôi từ chối cung cấp thông tin. Sau đó, tôi được đưa vào phòng chụp X-quang. Khi tôi nằm trên giường, người từ cục công an lại hỏi tên và địa chỉ của tôi. Tôi không nói cho anh ta. Anh ta đã dùng lực rất mạnh đấm vào mặt và đầu tôi. Tôi biết mục đích thật sự mà họ đưa tôi đến bệnh viện là để lấy tên và địa chỉ của tôi. Tôi hỏi họ: “Các anh đưa tôi đến đây để chữa trị bệnh hay để đánh đập tôi?” Vào lúc đó, một nhóm người đưa một người bị thương rất nặng vào. Bác sỹ vội vàng kết luận: “Bà ấy không có vấn đề gì cả.” Họ vội vã kéo tôi trở lại xe hơi và đưa tôi trở về trại tạm giam.

Chúng tôi đi được nửa đường thì trời tối. Tài xế đột nhiên dừng lại. Một người hỏi tôi: “Bà già, bà có nói ra tên và địa chỉ không? Nếu bà nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa bà về trại tạm giam. Nếu không, chúng tôi sẽ chôn sống bà.” Tôi hoàn toàn bình tĩnh và nói lớn: “Các anh dám làm sao!” Khi họ chứng kiến tôi vô cùng kiên quyết, hai người họ tìm cách kéo tôi ra khỏi xe. Trong tâm, tôi xin Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) bảo hộ tôi. Tôi giữ chặt ghế. Vào lúc đó, bốn hay năm người đi xe đạp băng qua. Người kia nói: “Bà thậm chí không sợ chết.” Ông ta nói với hai người còn lại: “Được rồi, đi về thôi.”

Tới khuya chúng tôi mới về đến trại tạm giam. Người phụ trách chỉ vào tôi và hỏi: “Bà ấy nói cho các anh chưa?” Người từ cục công an thở dài và trả lời: “Một người vô danh.”

Thức tỉnh các học viên

Năm tháng sau, vào khoảng gần tháng 10. Hai người thẩm vấn gọi tôi và nói: “Bà à, người từ quê nhà của bà đã tới đón bà. Chúng tôi đã biết tên và địa chỉ của bà. Bà là một giáo viên.” Họ nói với ba người ở đó: “Chúng ta đã làm hết sức rồi. Các anh có thể đưa bà ấy đi.”

Buổi trưa, họ bắt tàu hỏa đưa tôi về quê. Tôi được đưa ngay đến trung tâm tẩy não của quận. Tôi gặp một học viên khác, người đã ở cùng trại tạm giam với tôi. Cô ấy nói rằng đã ở đây được hai tuần và chính cô ấy đã khai ra tôi. Tôi nói: “Cô đừng cảm thấy có lỗi. Đã đến lúc tôi quay trở lại rồi.” Sau đó, tôi biết rằng họ đã gửi ảnh của tôi tới các trung tâm tẩy não ở các địa phương khác nhau. Và tôi đã bị họ nhận ra.

Sau khi đến trung tâm tẩy não, tôi cũng biết rằng một số học viên đã đồng ý từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn giúp họ trở lại tu luyện. Sau đó, một số học viên đã thức tỉnh và tuyên bố rằng mọi việc họ đã nói và làm không phù hợp với nguyên tắc của Đại Pháp đều vô hiệu. Nhân viên của trung tâm tẩy não biết được việc đó và lo sợ rằng tôi sẽ tiếp tục thức tỉnh những học viên khác. Họ còng tay tôi trên giường trong 55 ngày đêm. Tôi đã phản đối nhiều lần. Họ nói tôi sẽ bị còng tay cho đến khi tôi từ bỏ đức tin của mình.

Họ đã không chuyển hóa được tôi dù họ đã cố gắng hết sức. Bởi vì khi ở trại tạm giam, tôi đã tuyệt thực nên tôi đã gầy đến mức trở thành giống như một cái túi xương. Họ định đưa tôi đến trại cưỡng bức lao động nhưng lại lo sợ rằng tôi không thể vượt qua bài kiểm tra sức khỏe. Giám đốc và phó giám đốc trung tâm tẩy não đã đưa tôi đến bệnh viện của quận để kiểm tra sức khỏe.

Bác sỹ kiểm tra huyết áp của tôi bốn lần. Mỗi lần, huyết áp đều lên trên 200. Tôi cũng được chẩn đoán bị suy tim. Bác sỹ nói với giám đốc: “Bà ấy cần nhập viện. Nếu không, bà ấy sẽ gặp nguy hiểm, điều này sẽ không tốt cho các anh.” Giám đốc nhất quyết đưa tôi quay lại trung tâm tẩy não. Họ ra lệnh cho tôi uống thuốc. Tôi không uống. Sau đó, họ cho thuốc vào trong cháo. Tôi vẫn không để bị chuyển hóa. Họ còng tay tôi và giam tôi trên tầng ba mà không có bất kỳ thiết bị sưởi ấm nào.

Ba tháng sau, vào tháng 12, họ đưa tôi xuống tầng hai và tháo còng tay cho tôi. Tôi nằm thẳng và ngủ trong căn phòng ấm áp ở tầng hai. Trong trạng thái mơ màng khi ngủ, tôi nghe thấy tiếng ồn. Khi tôi mở mắt, tôi thấy nhiều người ở ngoài cửa. Cảnh sát từ Phòng 610 đang quay video tôi. Tôi quay lưng lại. Người cảnh sát ấy thông báo rằng tôi đã bị kết án ba năm lao động sau khi anh ta quay video xong. Sau đó, anh ta hỏi ý kiến tôi. Tôi trả lời họ: “Tôi không thừa nhận điều này.”

Vào khoảng 5 giờ sáng ngày hôm sau, một lính canh đến và gọi tôi tới văn phòng. Khi rời văn phòng, tôi giơ hai tay lên và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! Trả lại danh dự cho Pháp Luân Đại Pháp! Trả lại danh dự cho Sư phụ của tôi.” Tôi bị kéo lên một chiếc xe hơi và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức ở làng Vương, tỉnh Sơn Đông. Trong tâm tôi xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đây không phải nơi ở dành cho con. Họ cần phải đưa con trở lại.” Kiểm tra sức khỏe cho thấy tôi ở trong trạng thái không tốt. Trại cưỡng bức lao động từ chối nhận tôi. Họ đưa tôi quay trở lại trung tâm tẩy não.

Hai tháng sau, họ lại đưa tôi và một học viên tới trại cưỡng bức lao động ở làng Vương. Lần này họ hành động mà không thông báo cho gia đình của tôi. Nhờ có Sư phụ bảo hộ, họ lại thất bại thêm lần nữa. Trại cưỡng bức lao động không nhận tôi. Bởi vì trung tâm tẩy não không thể chuyển hóa được tôi, sau chín tháng, vào ngày 3 tháng 7, tôi đã được trả tự do.

Trở về nhà hô lớn chín chữ vàng

Một ngày tháng 8 năm 2020, tôi giảng chân tướng cho một người phụ nữ trẻ trong khoảng thời gian dài. Cô ấy không đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi lái xe đạp dọc con đường dành cho người đi bộ, sau đó đi vào đường lớn. Tôi bị một chiếc xe ba bánh đâm. Tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo xanh lái xe ba bánh đi rất nhanh và không hề ngoảnh đầu nhìn lại. Túi xách và xe đạp của tôi văng xa một đoạn. Tôi không thể đứng dậy.

Tôi bò để nhặt túi xách và sau đó đi tới chỗ xe đạp. Tôi không thể kéo xe đạp lên. Không có ai ở xung quanh. Tôi nghĩ đến Sư phụ và hô lớn: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con!” Sau đó, tôi có thể kéo xe đạp của mình lên nhưng không thể lên xe. Tôi tiếp tục xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi dùng tay phải ấn mạnh xuống chỗ ngồi và thật kỳ diệu, tôi đã có thể lên xe.

Tôi nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo” suốt dọc đường tôi đi xe. Đi được khoảng nửa đường, tâm người thường của tôi nổi lên. Tôi muốn thử xem liệu rằng tôi có thể lên xe đạp hay không để tôi có thể ra ngoài giảng chân tướng. Tôi xuống xe nhưng không thể lên xe được. Tôi lại xin Sư phụ. Sau đó, tôi lên xe được. Thể ngộ của tôi còn kém. Tôi đã thử một lần nữa và tôi không lên xe. Tôi lại xin Sư phụ và tôi đã có thể lên xe. Tôi nhẩm chín chữ chân ngôn suốt dọc đường đạp xe về nhà.

Khi về nhà, tôi không nói với chồng tôi về chuyện đã xảy ra. Tôi đi thẳng lên phòng ngủ và ngồi xuống phát chính niệm. Tôi nói với chồng rằng tôi không đói và sẽ không ăn trưa. Chồng tôi không nghi ngờ gì.

Đến buổi trưa, chân của tôi sưng rất to. Mắt cá chân của tôi đã chảy máu. Cả buổi chiều, chồng tôi không nhìn thấy tôi ra khỏi phòng. Ông ấy mở cửa và nhìn thấy chân của tôi đang sưng lên rất to. Ông ấy hỏi tôi việc gì đã xảy ra. Tôi kể với ông ấy toàn bộ câu chuyện. Sau đó, chồng tôi đã nói lại với con gái và con rể tôi.

Đến tối, con gái và con rể tôi tới. Các con muốn tôi đi bệnh viện. Tôi nói rằng tôi ổn và sẽ hồi phục trong một vài ngày. Con rể hỏi tôi đã về nhà bằng cách nào vì tôi bị thương rất nặng. Tôi nói tôi về nhà bằng cách nhẩm chín chữ chân ngôn.

Tôi cảm thấy xương của tôi bị thương. Tôi không thể ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, nhưng cánh tay và bàn tay của tôi không bị thương. Tôi vẫn có thể in tài liệu. Chỉ một tháng sau, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Vào giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, tôi sẽ tu bản thân thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa trong khoảng thời gian hữu hạn này, để xứng đáng với ân cứu độ của Sư phụ và hy vọng của chúng sinh. Con sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình và theo Sư phụ trở về nhà.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/30/445506.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/6/206054.html

Đăng ngày 04-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share