Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Singapore

[MINH HUỆ 11-01-2023]

Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 12 năm 2015 khi đang sống tại Úc và đang tìm kiếm một liệu pháp tự nhiên để giải quyết căn bệnh ngoài da của mình. Kể từ đó, sức khỏe của tôi đã được cải thiện rất nhiều. Các mối quan hệ của tôi với mọi người xung quanh cũng tốt lên bởi vì tôi đã tu luyện tâm tính chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.

Tuy nhiên, con đường tu luyện không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là cách nhìn nhận vấn đề từ cơ điểm của người tu luyện thay vì rơi vào lối suy nghĩ của người thường.

Nhìn nhận vấn đề từ cơ điểm của người tu luyện trong thời gian đại dịch

Khi đại dịch ập đến, người ta lo lắng sợ bị nhiễm COVID. Thời gian đó, tôi nghĩ virus không động được đến mình bởi Sư phụ giảng:

“.. nó đến để đào thải phần tử của tà đảng, và những ai cùng đứng với tà đảng Trung Cộng.” (Lý tính)

Hơn nữa, từ khi tôi bước vào tu luyện đến nay, sức khỏe và tinh lực của tôi đã được cải thiện rất nhiều, tôi cũng không mắc bệnh gì nữa. Vậy nên tôi vẫn sinh hoạt như bình tường và tất nhiên, tôi tuân thủ việc đeo khẩu trang và những biện pháp an toàn khác mà chính quyền quy định để những người xung quanh không phải lo lắng cho tôi.

Tôi cũng nhìn nhận đại dịch là cơ hội để phổ biến cho đồng nghiệp, bạn bè và người thân về những lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cách để có thể tăng cường hệ miễn dịch cũng như ngăn ngừa bệnh dịch một cách hiệu quả. Đối với những người không tu luyện, khi họ có thể thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” thì cũng sẽ có tác dụng. Khi có cơ hội, tôi còn tặng cho mọi người bùa hộ mệnh hoặc tấm thẻ “chín chữ chân ngôn” do các học viên địa phương làm ra, trên đó có thông tin và mã QR liên kết với các bài viết của Đại Pháp.

Nhiều người bày tỏ lòng cảm kích và biết ơn khi nhận chúng. Tôi cảm thấy miễn là chúng ta tiếp cận chúng sinh bằng sự chân thành và quan tâm thì họ có thể cảm nhận được và hầu hết sẽ không phản ứng tiêu cực.

Và rồi vắc-xin xuất hiện. Bởi tôi theo dõi rất sát sao tin tức liên quan tới đại dịch và việc tiêm chủng nên tôi rất thận trọng với việc tiêm vắc-xin, đặc biệt với những gì tôi biết về tính an toàn và hiệu quả của nó. Ngoài ra, tôi không bị nhiễm virus thì sao tôi lại phải rủi ro tiêm vắc-xin và làm ô nhiễm thân thể mình bằng một loại vật chất ngoại lai chứ?

Nhưng ngày qua ngày và càng ngày càng có nhiều người tiêm vắc-xin. Có lần đồng nghiệp kể với tôi rằng tôi được nêu tên là một trong số ít những người vẫn chưa tiêm vắc-xin trong các cuộc họp về phòng chống dịch của ban giám đốc. Nói chung, việc tiêm vắc-xin được mọi người nhìn nhận một cách tích cực và giới lãnh đạo của chính phủ cũng đang thực hiện các biện pháp ngày càng nghiêm khắc hơn đối với những người chưa tiêm chủng.

Ngày 18 tháng 11 năm 2021, kinh văn “Hãy tỉnh” của Sư phụ được đăng trên Minh Huệ. Tôi đã chấn động khi đọc bài viết này. Điều Sư phụ miêu tả những người “kiên quyết không tiêm phòng dịch” đã nhắm thẳng vào tôi! Đó là một gậy cảnh tỉnh mạnh mẽ đối với tôi. Tôi nhận ra rằng mình cần nhìn nhận sự việc từ cơ điểm của người tu luyện thay vì từ quan điểm của người thường. Sư phụ đã giảng rằng nếu chúng ta đối xử với bản thân mình như người thường thì chẳng phải chúng ta là người thường rồi sao?

Là người tu luyện, chúng ta cần đặt người khác lên trước và cân nhắc ảnh hưởng của những hành động của chúng ta đối với họ. Việc tôi từ chối tiêm chủng đã gây bất tiện cho các đồng nghiệp và khiến người khác phải lo lắng.

Việc chưa tiêm chủng cũng bắt đầu ảnh hưởng tới các hoạt động hàng ngày của tôi. Và như Sư phụ đã chỉ rõ, tôi là một người tu luyện Đại Pháp, chính Đại Pháp là “căn bản của khai thiên tịch địa, của tạo hóa vũ trụ” (Luận ngữ, Chuyển Pháp Luân), vạn sự vạn vật trong vũ trụ này đều từ Đại Pháp mà sinh thành, trong đó có cả virus và vắc-xin; [vậy nên] tại sao tôi lại bị tác động bởi điều này chứ?

Vì vậy, cuối cùng tôi cũng đã đi tiêm chủng. Gia đình tôi vui mừng vì điều này và tôi cũng cảm nhận rằng các đồng nghiệp của tôi cũng cảm thấy an tâm. Tôi không gặp bất kỳ tác dụng phụ nào đáng kể sau khi tiêm.

Dương tính với COVID và hướng nội tìm thiếu sót

Nửa cuối năm 2022, sau khi những hạn chế đi lại được nới lỏng, vợ chồng tôi dự định sẽ cùng em gái và em rể đi thăm họ hàng ở Malaysia. Đây sẽ là chuyến đi đầu tiên ra nước ngoài của chúng tôi từ khi đại dịch bùng phát, và chúng tôi sẽ nhân cơ hội này để giới thiệu dâu rể của chúng tôi với người thân.

Trong khi chuẩn bị cho chuyến đi, em gái nhắc tôi nên kiểm tra xem COVID có bao gồm trong bảo hiểm du lịch không, phòng trường hợp chúng tôi nhiễm bệnh ở Maylaysia. Tôi đã không nghĩ nhiều sau khi nghe điều đó và thấy rằng điều em gái nói cũng có lý. Tuy nhiên, COVID không bao gồm trong gói bảo hiểm du lịch thông thường và khi mua bảo hiểm tôi đã phải bổ sung thêm một điều khoản.

Chúng tôi dự định sẽ bay vào thứ Tư ngày mùng 3 tháng 8, nhưng khoảng thứ Sáu của tuần trước chuyến bay, tôi đã bị ốm. Ngày hôm sau tôi đã lên cơn sốt. Khi tôi tự xét nghiệm COVID cho bản thân thì kết quả là dương tính. Ngay sau đó, vợ tôi cũng dương tính với COVID. Cuối cùng, chúng tôi đã phải hủy chuyến đi tới Malaysia.

Chúng tôi không nghĩ rằng mình bị nhiễm COVID bởi vợ chồng tôi đều là học viên và từ trước tới giờ luôn khỏe mạnh. Trong gần bảy năm tu luyện, tôi chưa từng bị ốm sốt. Ngay cả khi người thuê nhà của chúng tôi nhiễm COVID hồi năm ngoái thì chúng tôi cũng không bị. Bởi vậy, khi nhận kết quả dương tính, chúng tôi đã rất ngạc nhiên và không biết mình có thiếu sót ở đâu. Trong khi tự cách ly, chúng tôi đã chú trọng vào những việc căn bản: nghiêm túc học Pháp, hướng nội, luyện công và phát chính niệm.

Ban đầu tôi sốt khoảng 39 độ C. Mỗi lần sau khi luyện công, mặc dù khó khăn hơn bình thường, nhưng thân nhiệt tôi lại giảm xuống. Tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn sau khi học Pháp và phát chính niệm. Sau vài ngày, tôi không còn bị sốt nữa.

Sau đó, tôi liên lạc với vợ và chúng tôi cảm thấy sơ hở lớn nhất có lẽ là vì tôi đã quyết định thêm COVID vào gói bảo hiểm du lịch của chúng tôi. Lý do sâu xa là tôi lo sợ mình có thể bị nhiễm COVID, chẳng phải sợ hãi cũng là một chấp trước sao? Nếu COVID không làm gì được chúng tôi thì tại sao chúng tôi lại cần phải để tâm đến nó?

Cũng có thể có nhiều nguyên nhân khác, chẳng hạn như tâm tự mãn. Trong một cuộc thảo luận giữa tôi và anh trai mình sau đó, anh trai tôi kể về việc học sinh của anh ấy tự hào như thế nào mỗi khi cậu ấy trả lời chính xác câu hỏi. Cụm từ mà anh trai tôi dùng để miêu tả học sinh của mình là ‘dương dương tự đắc’, một cụm từ tiếng Trung nói về cảm giác tự mãn về bản thân. Sư phụ cũng dùng từ này trong Chuyển Pháp Luân. Điều bất thường là anh trai tôi thường thích sử dụng tiếng Anh thay vì tiếng Trung bởi tiếng Anh là ngôn ngữ chính của anh ấy, vậy mà lần này anh ấy lại chọn một thành ngữ tiếng Trung để miêu tả.

Điều đó khiến tôi chấn động, chẳng phải là Sư phụ đang gián tiếp chỉ ra thiếu sót của tôi sao? Chẳng phải tôi cũng tự hào về bản thân khi thấy những người xung quanh mình nhiễm COVID mà tôi không bị nhiễm sao?

Lần sốt này cũng nhắc nhở tôi thêm từ bi và thấu hiểu những người bị bệnh, thay vì xa lánh hay coi thường những người đang bị bệnh tật hành hạ.

Hành xử như một người tu luyện trong công việc

Qua cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài giảng của Sư phụ, tôi hiểu rằng không có sự trùng hợp ngẫu nhiên trong cuộc sống. Cuộc sống của người tu luyện được an bài lại để giúp chúng ta nhận ra và tu khứ các tâm chấp trước. Trong mấy năm qua, tôi đã cảm nhận sâu sắc điều này, đặc biệt là trong công việc.

Tôi bắt đầu làm cho công ty hiện tại vào tháng Tám năm ngoái và phối hợp với một đồng nghiệp khác để hỗ trợ các hoạt động phát triển kinh doanh của công ty trong khu vực. Lý do chính khiến tôi được chọn là vì tôi có kinh nghiệm với một ngôn ngữ lập trình máy tính mà nhiều khách hàng đang dùng và công ty tôi cũng đang chuyển đổi sang một nền tảng mới trên điện toán đám mây chủ yếu sử dụng ngôn ngữ lập trình này.

Đồng nghiệp phối hợp với tôi được điều chuyển từ London về để dẫn dắt nhóm hai người chúng tôi. Tuy anh không biết về ngôn ngữ lập trình này nhưng lại rất giỏi ở một ngôn ngữ lập trình khác. Công ty phân cho chúng tôi phối hợp với nhau là để cả hai bổ sung cho nhau và hỗ trợ người dùng.

Khi bắt đầu làm việc, tôi ngày càng đảm nhận nhiều công việc hơn vì người dùng thường tìm đến tôi để giải quyết vấn đề thay vì đồng nghiệp của tôi. Một số đồng nghiệp cho rằng điều này không công bằng với tôi, nhưng tôi thấy không sao cả, điều này là bình thường bởi tôi muốn giúp đỡ người dùng và không ngại bận rộn. Hơn nữa, tôi được trả lương để làm việc. Ngoài ra, vũ trụ là công bằng, nếu tôi bị lấy mất tiện nghi thì tôi sẽ được bồi thường bằng đức. Tôi cảm thấy những gì tôi đang hành xử đáp ứng tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Nhưng sau đó, khi tôi đang nghỉ phép thì một đồng nghiệp khác nói với tôi rằng có một vấn đề mới nảy sinh. Vì vậy, người sử dụng đã yêu cầu đồng nghiệp cùng nhóm của tôi giúp đỡ và anh đã đến hỏi cô ấy. Cô ấy cảm thấy khó chịu bởi đây là một vấn đề từng gặp phải và tôi đã đưa ra giải pháp xử lý nhưng đồng nghiệp cùng nhóm với tôi lại không hề biết gì cả.

Sự việc này khiến tôi nhận ra rằng tôi thực sự ích kỷ vì không cân nhắc tới ảnh hưởng của các việc làm của mình tới người khác. Tôi chỉ chăm chăm hoàn thành nhiệm vụ mà không để ý đến đồng nghiệp, không báo cho anh ấy biết cách giải quyết vấn đề và nắm vững các kỹ thuật mới. Điều này không chỉ ảnh hưởng tới đồng nghiệp cùng nhóm với tôi mà còn ảnh hưởng tới những người khác trong công ty, cũng như khách hàng.

Công bằng mà nói, đồng nghiệp cùng nhóm với tôi còn đảm nhận những trách nhiệm và nhiệm vụ khác mà tôi không tham gia. Cuối năm đó, sau đợt đánh giá hiệu quả kinh doanh hàng năm của công ty, đồng nghiệp của tôi cũng trở nên chủ động hơn trong việc bám sát các vấn đề mà nhóm tôi đang xử lý.

Tu luyện là thực sự nghiêm túc và những sự việc này đã khiến tôi phát hiện ra những phương diện mà trước đây tôi không để tâm hay không đủ coi trọng. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều chấp trước tôi cần cố gắng trừ bỏ như chấp trước vào một số món ăn, giảng thanh chân tướng với tâm từ bi thay vì coi đó như thể để hoàn thành nhiệm vụ, coi thường những người ở tầng lớp thấp hơn tôi v.v.

Ở công ty, các đồng nghiệp bảo rằng tôi rất kiên nhẫn và sẵn sàng giúp đỡ người khác, họ cũng ngưỡng mộ thái độ và đạo đức làm việc của tôi. Khi biết tôi đã 42 tuổi, họ rất ngạc nhiên. Một số nghĩ rằng tôi là sinh viên mới ra trường, và một số cho rằng tôi chỉ mới hai mấy, ba mươi tuổi. Tôi nói với họ rằng đó là do tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện cả thân và tâm. Đối với những người bày tỏ sự quan tâm, tôi gửi cho họ thêm thông tin về môn tu luyện và khích lệ họ tập thử.

Tôi thật sự biết ơn vì đã may mắn gặp được Đại Pháp và bước trên con đường tu luyện. Con xin tạ ơn Sư phụ, nếu Ngài không truyền Đại Pháp cho chúng con thì con sẽ mãi lạc lối trong mê cung vô vọng này.

Con xin tạ ơn Sư phụ!

Cảm ơn các đồng tu!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/11/454668.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/16/206199.html

Đăng ngày 24-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share