Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-04-2023] Khi tôi vừa mới bắt đầu tu luyện cũng là lúc những vấn đề trong gia đình nảy sinh. Tôi nghĩ, vì sao cùng là tu Đại Pháp, mà có đồng tu lại có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có đồng tu có con cái xuất sắc, công thành danh toại? Thông qua tu luyện, tôi mới mới ngộ ra các Pháp lý, hiểu được mối quan hệ nhân duyên, sau khi trải qua việc tu tâm, phóng hạ tình thấu tận xương tủy, tôi mới thực sự nhận ra sự vĩ đại của Sư tôn và sự siêu thường của Đại Pháp. Tôi muốn viết ra trải nghiệm của mình về việc thay đổi quan niệm, không hướng ngoại tìm, tu tâm phóng hạ chấp trước trong quá trình tu luyện, để cùng giao lưu với các đồng tu.

Làm một đệ tử chân tu của Sư phụ

Tôi nghe đồng tu nói Đại pháp có tác dụng kỳ diệu trong việc trừ bệnh khỏe thân, là khoa học siêu thường, nên mới bước vào tu luyện. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng, xã hội hiện nay có thân thể khỏe mạnh chính là tài phú, công pháp tốt như vậy, làm sao tôi có thể không học đây? Sau khi tu luyện mới được mấy ngày, chồng tôi đã thấy thân thể của tôi biến hóa rất lớn, anh ấy cũng bước vào tu luyện, sức khỏe của anh ấy cũng tốt lên một cách kỳ diệu, con cái của chúng tôi cũng được thụ ích.

Vào tháng 7 năm 1999, tập đoàn tà đảng lưu manh của Giang quỷ điên cuồng bức hại hàng trăm triệu học viên Pháp Luân Công. Chồng tôi không thể chịu đựng nổi trường khủng bố tà ác đó, anh sợ hãi và buông lơi ý chí tu luyện tinh tấn, khiến cho thân thể xuất hiện triệu chứng tắc nghẽn mạch máu não nghiêm trọng, vài năm sau thì qua đời. Sau khi trải qua bài học xương máu đó, tôi không hề tiêu trầm mà còn nỗ lực tăng cường học Pháp một cách tĩnh tâm, tôi biết rõ Pháp lý Sư phụ giảng tuy đơn giản, dễ hiểu, nhưng lại bác đại tinh thâm, làm cho tôi tâm phục khẩu phục. Trước đây, tôi đã không hiểu được nội hàm thâm sâu của Đại Pháp. Trong khi tĩnh tâm học Pháp, tôi phát hiện rằng vợ chồng tôi trước đây tu luyện với tâm truy cầu mạnh mẽ, lấy Đại Pháp làm ô bảo hộ, gặp phải vấn đề cũng không hướng nội tìm, lại trách móc, không thực tu tâm tính, tay cầm sách nhưng tư tưởng không đặt trong Pháp, không đề cao tâm tính chỉ giống như người thường, mà người thường chính là phải chịu sinh lão bệnh tử.

Thông qua tĩnh tâm học Pháp, tôi mới chân chính nhận ra được tầm quan trọng của việc học Pháp, Sư phụ mỗi lần giảng Pháp đều nhắc nhở đệ tử cần học Pháp nhiều hơn, và tầm quan trọng của việc học Pháp nhiều. Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn với Đại Pháp, hổ thẹn trước sự từ bi cứu độ của Sư tôn, đệ tử chỉ có vâng theo lời chỉ dạy của Sư phụ tĩnh tâm học Pháp, tu tâm tính, cứu nhiều người hơn, mới không phụ ân Sư, mới xứng làm đệ tử chân tu của Sư phụ.

Khi tôi trừ bỏ tâm oán hận, tu xuất tâm từ bi, con gái tôi liền thay đổi

Trong khi hàng ngày tôi bận rộn với việc học Pháp, và giảng chân tướng về cuộc bức hại để cứu người, cựu thế lực đã lợi dụng con gái để can nhiễu tôi. Con gái tôi làm việc ở thành phố khác, cứ vài ngày lại gọi điện cho tôi để xin tiền, và số tiền càng ngày càng lớn. Khi tôi không ngừng truy vấn, cháu mới nói sự thật, hóa ra con gái tôi đang nợ tiền tín dụng. Tôi chi hết tất cả gần 100.000 nhân dân tệ tiền tiết kiệm của gia đình mà vẫn chưa hết nợ, tôi bèn bảo con gái về nhà ở.

Về nhà ở rồi, con gái tôi vẫn tiếp tục xin tiền, tôi không đưa tiền cho cháu, ngày nào cháu cũng nài nỉ tôi: cho con tiền, cho con tiền. Như thể bị cái gì đó kiểm soát, cháu không những không chịu tìm việc làm, mà ngược lại còn bất cần bực bội với tôi. Cháu không làm gì cả, ban ngày chỉ ngủ, tối đến thì để đèn chơi điện thoại di động, từ sáng đến tối đều không ra khỏi nhà, không ăn cơm, hỏi cũng không buồn trả lời. Nhìn bộ dạng con gái tôi như vậy mỗi ngày, tôi vừa hận, vừa tức, vừa đau lòng, một mực oán giận con mà không hướng nội tìm, dùng lý của người thường để giải quyết vấn đề, khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Đã thế luật sư và nhân viên giao dịch của ngân hàng ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi, nói nặng nói nhẹ với mục đích là để đòi tiền. Dạo đó, cứ nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động là tôi run sợ. Điều đó khiến tôi suy sụp, tâm oán hận của tôi ngày càng lớn dần, tôi hận con gái không biết chừng mực, ở bên ngoài tiêu xài phóng túng, về nhà ức hiếp người mẹ đơn thân như tôi, càng nghĩ tôi càng chua xót.

Một hôm, hơn 10 giờ tối mà vẫn thấy con gái còn chơi điện thoại di động, hỏa khí bốc lên, tôi giật lấy điện thoại của cháu. Con gái muốn tôi trả lại nhưng tôi không chịu. Con gái tôi không chịu nổi bèn thay áo quần và bỏ ra ngoài. Vì chạy tới túm lấy con gái, tôi không kịp xỏ giày, đi chân trần vội vàng đuổi theo ra ngoài, ra tới cửa tòa nhà, tôi bị trượt chân ngã trên mặt đất đầy băng tuyết. Con gái thấy vậy liền quay lại đưa tôi về nhà.

Nhưng sau khi về nhà, nhân lúc tôi không để ý, con gái tôi lại chạy ra ngoài. Tôi lại một mình lẽo đẽo theo sau cháu, nhưng mặc cho tôi khuyên bảo thế nào cháu cũng không chịu về nhà. Không còn cách nào khác, tôi đành quay về tìm đồng tu nhờ lái xe đuổi theo con, sau khi đuổi kịp cháu, dù đồng tu khuyên bảo thế nào cũng vô ích, lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài trời rất lạnh, tôi không đành lòng để đồng tu bị lạnh, bèn cùng đồng tu quay về. Sau khi về nhà, tôi quỳ gối trước Pháp tượng Sư phụ, nước mắt không ngừng rơi, trong lòng cầu xin Sư phụ cho con gái tôi trở về!

Rạng sáng hôm sau, tôi chạy xe đạp điện một mình đi tìm cũng không tìm thấy con gái, ban ngày tôi lại cùng mấy đồng tu lái xe đi tìm, vẫn không tìm được. Lúc này tôi mới nhận ra rằng cựu thế lực đang dùng tình thân quyến can nhiễu tôi, sau khi nhìn thấu điều đó, tôi liền phóng hạ chấp trước này, mỗi người đều có vận mệnh của mình, tôi giao cấp hết thảy cho Sư phụ, tùy kỳ tự nhiên. Kết quả là ngoài bốn giờ chiều, con gái tôi đã tự trở về. Tôi vội vàng nhắn cho các đồng tu rằng con tôi đã về.

Sau khi chia sẻ sự việc này cùng các đồng tu, tôi đã thay đổi quan niệm, nhảy ra khỏi cái lý của con người, không còn bị mắc kẹt trong đó, dựa trên Pháp lý nhìn nhận vấn đề, coi chuyện xấu cũng là hảo sự. Bất cứ khi nào gặp vấn đề, tôi đều dùng tâm từ bi đã tu xuất được trong Đại Pháp để giải quyết.

Có đồng tu khuyên tôi trả tiền hộ cho con gái, có đồng tu lại bảo đó là lừa đảo, con gái của tôi lương thiện như thế, nhất định là bị bọn họ lừa, vì vậy đừng vội trả tiền. Nếu họ lại gọi điện thoại cho tôi, trước tiên nên hỏi họ tên là gì, dùng tâm từ bi tu xuất ra từ Đại Pháp để đối đãi với những chúng sinh liên quan đến sự việc này.

Quả nhiên khi tôi nghe điện thoại, đối phương nói là luật sư, tôi liền nói với anh ta rằng hiện tại xã hội loạn rồi, có những đứa trẻ bị ép phải tự sát, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp con trả nợ, anh có thể hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ, luật sư có chút đồng tình, sau đó anh ta không gọi điện cho tôi nữa. Còn có một cô gái gọi điện cho tôi, tôi liền hỏi tên cô ta là gì, cô ta nói không thể tiết lộ tên, tôi nói nếu cô đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận thì sao không thể cho tôi biết tên? Cô ấy liền cúp điện thoại và sau đó không bao giờ gọi cho tôi nữa. Còn có một người phụ nữ tự xưng là luật sư ngân hàng, gọi điện thoại cho tôi hỏi địa chỉ nhà, nói rằng cần tới khám xét nhà, tôi nói cho cô ấy địa chỉ nhà và nghĩ: cô đến đây đi, mặt đối mặt nói chuyện cho rõ ràng. Mấy ngày trôi qua, cũng không có ai đến khám xét nhà, việc này vậy là kết thúc.

Sau đó, tôi cũng thay đổi quan niệm của mình về con gái, Sư phụ giảng:

“Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hoá nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy. Tuy nhiên, trong tu luyện thực tế, khi thống khổ đến, khi mâu thuẫn xung kích đến tim gan, đặc biệt là khi xung kích chạm tới những quan niệm ngoan cố kia của con người, thì quả là khó vượt quan được; thậm chí biết rõ rằng đó là khảo nghiệm mà vẫn không vứt bỏ được chấp trước. ” (Càng về cuối càng tinh tấn – Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi bèn buông bỏ quan niệm ngoan cố đó, dùng chính Pháp lý để xem xét mọi vấn đề. Từ góc độ của người tu luyện, tôi ngộ ra rằng con gái đang giúp tôi đề cao. Tôi liền cảm thấy con gái tôi rất khổ, rất đáng thương, tôi không hề oán hận, trách móc hay ghét bỏ con nữa, đứng ở góc độ của con gái mà suy nghĩ cho con, kiên nhẫn trò chuyện với con: con là một người tốt, bây giờ bên ngoài quá hỗn loạn, có một số việc khó lòng phòng bị, huống gì con là một đứa trẻ mới bước ra xã hội, mẹ cũng không ở bên cạnh con, mẹ cũng có phần trách nhiệm, sau này gặp phải chuyện gì hãy suy nghĩ kỹ hơn, hãy chia sẻ với người thân, mỗi lần vấp ngã là một lần khôn, con cần ăn uống thêm vào, sức khỏe là quan trọng, chuyện này cho qua đi, làm lại từ đầu.”

Mặc dù con gái tôi không nói gì, nhưng cứ khóc suốt. Đột nhiên một buổi sáng nọ, con gái nói có một giấc mơ, tôi liền bảo đó hẳn là giấc mơ tốt, hãy mau kể cho mẹ nghe. Con gái kể lại rằng mình đang ở trong một khách sạn lớn, đang thảnh thơi nằm trên ghế, thì nghe thấy một giọng nói: Không phải ai cũng có thể được thấy. Vừa dứt lời, liền thấy trong phòng đầy những Pháp Luân lớn nhỏ đang xoay. Tôi lắng nghe và nói: Sư phụ từ bi, là Sư phụ đang khích lệ chúng ta đó! Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, con gái tôi đã trở nên tốt hơn, lại trở thành đứa trẻ hiểu chuyện và thiện lương như trước đây. Hiện giờ cháu đã ra ngoài làm việc.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã giúp giúp con minh bạch Pháp lý, thời thời khắc khắc bảo hộ đệ tử vượt qua khổ nạn! Xin cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu!

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/4/4/457421.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/14/209875.html

Đăng ngày 13-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share