Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-05-2023] Vào tháng 8 năm 2018, tôi đang ở thành phố để chăm sóc cho cháu trai thì một cảnh sát đã gọi vào điện thoại di động của tôi và nói rằng ông ấy muốn gặp tôi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi đang ở xa nhưng ông khăng khăng hẹn gặp ở nhà tôi vào ngày hôm sau. Khi tôi hỏi có chuyện gì quan trọng không, ông ấy nói: “Không có gì. Chúng tôi chỉ muốn xem bà thế nào rồi.” Tôi nghĩ: “Thông thường thì gặp cảnh sát cũng không dễ dàng, bây giờ các vị lại muốn gặp tôi. Đây chính là cơ hội tốt để tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho các vị.”
Vào lúc 6 giờ tối ngày hôm sau, hai cảnh sát đã đến nhà tôi. Một người trong đó giới thiệu bản thân là trưởng đồn công an và hỏi liệu tôi vẫn còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói: “Pháp môn này quả thực tốt đến như vậy, làm sao tôi có thể không tiếp tục tu luyện chứ?”
Sau đó, tôi kể cho họ về trải nghiệm của mình. Tôi từng bị đủ thứ bệnh tật, bao gồm các bệnh về dạ dày, viêm màng phổi, cao huyết áp, bệnh phụ khoa và những bệnh tình mà bác sỹ thậm chí không biết tên. Tôi chán ăn, ngày nào cũng uống thuốc, và hầu như không thể bước đi. Chồng tôi đã chăm sóc tôi và đưa tôi đến bất cứ nơi nào tôi cần. Nhiều lúc tôi bị bất tỉnh và chỉ biết chờ chết.
Ngày 14 tháng 6 năm 1998, một người bạn học đã đến chỗ tôi và hỏi rằng tôi có hứng thú tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Ông ấy nói đó là một môn tu luyện chân chính và có thể giúp chữa lành bệnh tật. Xét về mức độ nghiêm trọng của những căn bệnh, tôi tự hỏi liệu pháp môn đó có giúp ích cho tôi chăng. Chúng tôi nghèo túng chỉ vì sức khỏe yếu ớt của tôi, vì thế tôi quyết định đến điểm luyện công để thử vận may. Sau khi tôi xem các băng video giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí trong hai ngày, tôi cảm thấy thèm ăn. Trong vòng một tháng, tôi đã có thể ăn bất kỳ thứ gì. Mọi bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi đã có thể làm việc đồng áng. Điều ấy quả là kỳ diệu!
Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi cũng nóng nảy và dễ kích động. Tôi đã luôn bất mãn với mọi người và thậm chí tranh đấu vì những vấn đề nhỏ nhặt. Tuy nhiên sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng Sư phụ Lý muốn chúng ta hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn và luôn nghĩ đến người khác trước tiên. Tính nóng nảy của tôi đã được cải thiện và tôi trở nên thân thiện hơn. Cả gia đình tôi vui mừng vì tôi đã có một cuộc sống mới. Tất cả những người xung quanh tôi đã chứng kiến Đại Pháp cứu độ tôi và gia đình tôi một cách thần kỳ. Họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Sau đó tôi hỏi trưởng đồn công an: “Ông nghĩ gì về Pháp Luân Đại Pháp?” Ông ấy trả lời: “Nó quả là rất tốt!”
Tôi nói tiếp: “Mọi thứ đột ngột thay đổi vào tháng 7 năm 1999 khi cựu lãnh đạo Đảng là Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Cứ mỗi vài ngày, tôi lại bị đưa đến đồn công an và bị giam từ ba, năm, và thậm chí là hơn chục ngày. Trong thời gian ở đó, họ không cho tôi ngủ mà bắt tôi ngồi. Ở nhà, họ cử người đến theo dõi tôi và ngăn tôi ra ngoài mà không xin phép. Đại Pháp đã cứu tôi và các học viên hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn trong đời sống. Tôi đã làm gì sai chăng? Tôi quyết định đến Bắc Kinh vào tháng 2 năm 2000 để thỉnh nguyện ôn hòa và khôi phục lại thanh danh của Sư phụ.
“Tôi đã bị bắt giữ trên Quảng trường Thiên An Môn và bị đưa về đồn công an địa phương của tôi. Họ đã đánh đập, dội nước lên người tôi, và còn suýt dìm tôi chết đuối. Sau đó, họ tống tôi vào một nhóm cảnh sát và yêu cầu tất cả đánh đập tôi. Một vài người từ chối nhưng vẫn có vài người đánh tôi. Tôi bị bầm tím khắp toàn thân.
“Hôm đó, các cảnh sát đã dán một tờ biểu ngữ lớn trên những bức tường xung quanh đồn công an: ‘Đả đảo phần tử phản cách mạng XX [tên tôi]’, ‘Đả đảo tên cuồng Pháp Luân Đại Pháp XX’. Sau một cuộc họp mà ở đó tôi bị nhục mạ, họ đã đưa tôi đến đồn công an một lần nữa. Ở đó tôi đã bị đánh đập và bị ép đứng.
“Ngày hôm sau, họ đeo một bảng hiệu lên cổ tôi và mang tôi đi diễu hành trên khắp các con phố. Sau đó, tôi đã bị đưa đến một trại tạm giam 15 ngày. Sau đó nữa, tôi bị giam ở đồn công an thêm 12 ngày. Tại đồn công an, tôi đã bị nhục mạ và đánh đập, còn nhà tôi thì bị lục soát. Trước khi được thả, tôi đã bị phạt 3.600 nhân dân tệ.
“Khi tôi về đến nhà, tôi thấy ghế sô pha, giường, và tất cả đồ nội thất, cộng thêm bầy heo và bầy gà, đều đã biến mất. Tôi chỉ còn lại một ít lúa. Họ cũng muốn lấy nốt chỗ lúa đó nhưng hàng xóm của chúng tôi đã nói: ‘Họ còn một người già 80 tuổi bị tàn tật trong gia đình. Họ cũng cần phải sống chứ.’”
Sau khi lắng nghe toàn bộ câu chuyện, trưởng đồn công an xúc động đến rơi nước mắt. Ông ấy nói trong khi rời đi, “Pháp Luân Đại Pháp quả là tốt. Tại sao bà không tập ở nhà đi?” Ông ấy còn lặp lại: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/20/461046.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/20/209962.html
Đăng ngày 30-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.