Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 28-04-2023]

Tôi là một học viên trẻ và là sinh viên năm cuối tại Đại học Phi Thiên Middletown, chuyên ngành khoa học dữ liệu. Tôi đã bước trên con đường tu luyện gần sáu năm.

Cân bằng việc học tập, tu luyện và công tác

Lần đầu tiên tôi đến thăm Đại học Phi Thiên là trong thời gian diễn ra Pháp hội năm 2019. Sau khi tham quan trường, tôi rất hào hứng và thầm nghĩ: “Mình sẽ vô cùng hạnh phúc khi được tham gia một hạng mục như thế này.”

Vài tháng nhanh chóng trôi qua. Mong ước của tôi đã thành sự thực khi tôi được nhận vào trường. Tôi thấy vô cùng may mắn và biết ơn rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã an bài cho tôi.

Chuyển đến Middletown và theo học ở đây là một quyết định dựa trên niềm tin bởi vì tôi không biết ai ở đó, và tôi chỉ có đủ tài chính để theo học một học kỳ, sau đó thì tôi không có đủ khả năng chi trả học phí và chi phí sinh hoạt. Mặc dù biết như thế, tôi có cảm giác rằng Sư phụ đã an bài cho tôi đến ngôi trường này. Tôi hiểu rằng nhiều thách thức mà tôi đối mặt khi theo học là một dạng can nhiễu.

Trong học kỳ đầu tiên tôi đã phải chịu nhiều áp lực bởi vì tôi không chắc mình sẽ làm cách nào để đảm bảo tài chính cho việc theo học trừ khi tôi nhận được một nguồn thu nhập. Tôi đã học 18 giờ tín chỉ, đồng thời còn làm trong các hạng mục Đại Pháp. Khi kỳ học gần kết thúc, tôi trở nên bất an và lo lắng về việc làm cách nào để có thể ở lại trường. Tôi sợ rằng có lẽ việc tôi đến đây là một khổ nạn tự mình chiêu mời đến vì trước khi đi tôi đã biết rằng việc trang trải tiền học phí sẽ là một vấn đề.

Một hôm sau khi học Pháp, tôi ngộ ra nguyên lý rằng dù tôi nên ở đây hay không đều không phải là một lựa chọn cá nhân, mà là vấn đề liệu Sư phụ có muốn tôi ở đây hay không.

Sư phụ đã giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu:

“Trong tu luyện là đã an bài con đường tu luyện, nhưng vượt quan không tốt là do nhân tố tự mình. Bởi vì tu luyện là một việc rất phức tạp, nên không phải mọi sự việc đều giống nhau, cũng không phải là người này xuất hiện sự việc gì thì người kia cũng xuất hiện sự việc đó; sự việc giống nhau cũng không thể nào xử lý theo cách giống nhau được, bởi vì, [chư vị là] tu trong mê mà. Nếu tất cả đều giống nhau, thì cái mê đó sẽ bị phá mất. Mọi người đều biết làm thế nào: “À, người kia làm thế này và làm rất tốt, mình cũng sẽ làm như thế”. Như thế thì không gọi là tu luyện nữa rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)

Tôi ngộ ra rằng việc tôi theo học tại Phi Thiên thực ra là điều mà Sư phụ yêu cầu ở tôi. Tôi không nên quá chấp trước vào việc tìm ra cách để ở lại. Suy cho cùng, chấp trước chỉ chiêu mời thêm khổ nạn cho bản thân. Khi tôi bắt đầu buông bỏ chấp trước này, ít nhất là buông bỏ phần nào, một đồng tu đã gợi ý tôi hãy làm việc trong khu mua sắm gần đó và cô ấy sẽ có thể giới thiệu tôi với người quản lý cửa hàng.

Tôi đã có cuộc phỏng vấn với vị quản lý và có thể thương lượng một mức lương tương đối tốt. Sau khi tính toán khoản tiền mà tôi sẽ nhận được, thật ngạc nhiên là nó vừa đủ để chi trả cho phần lớn sinh hoạt phí của tôi. Tôi lập tức ngộ ra đó là sự an bài; tôi rất biết ơn và có thể cảm thấy rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.

Tuy nhiên, cân bằng giữa công việc mới này, việc học hành ở trường và các hạng mục Đại Pháp khác không hề dễ dàng. Vào các ngày trong tuần, phần lớn thời gian tôi sẽ ở trường, hoặc tham gia lớp học, làm bài tập về nhà, cũng như làm các bài tập khác nhau. Vào cuối tuần tôi sẽ đi làm và làm rất nhiều bài tập về nhà sau khi về đến nhà. Ban đầu, tôi cảm thấy rất có động lực để duy trì thời gian biểu này, nhưng sau một thời gian, mọi thứ bắt đầu khiến tôi chán nản.

Khi mùa đông đến, sự sa sút đã rất rõ. Đối với tôi, khoảng thời gian của mùa đông là không dễ dàng, vì tôi đã quen với thời tiết ấm áp ở Mexico và cái nóng của Arizona, nơi mà tôi đã sống vài năm. Tôi vẫn còn nhớ những cuối tuần sau khi tan làm tôi đi bộ từ bến xe bus về nhà trong tuyết dày, run rẩy và ước ao trời sẽ ấm hơn. Tuy nhiên, tôi biết rằng đây là một cơ hội tốt cho tôi đề cao tâm tính và chịu một chút khổ nạn, nhưng thật khó để hoàn toàn làm được trong thực tế.

Tôi hiểu rằng tất cả những khó khăn này là một phần trong quá trình tu luyện, và tôi nên vui vẻ khi có những cơ hội để đề cao này. Duy trì được sự cân bằng này là không dễ và khi thời gian trôi đi tôi bắt đầu buông lơi tu luyện, ưu tiên việc học hơn tất cả những thứ khác và đôi khi bỏ lỡ việc học Pháp và luyện công hàng ngày. Tôi nghĩ rằng bài vở ở trường thì quan trọng hơn. Và mặc dù tôi đã dành rất nhiều thời gian và năng lượng cho việc học, kết quả lại tệ hơn trước đây.

Sau khi làm bài kiểm tra giữa kỳ, tôi nhận thấy điều gì đang diễn ra. Trong kỳ thi giữa kỳ, tôi biết rõ là mình đã làm không tốt và tôi cảm thấy rất thất vọng với bản thân. Vài tiếng sau, khi đang đi bộ trong hành lang, tôi nhìn thấy giáo sư. Ông ấy bắt đầu bước về phía tôi với nụ cười trên gương mặt. Trong đầu tôi nghĩ ông sẽ bày tỏ sự thất vọng và nói với tôi về việc tôi đã làm không tốt ra sao. Nhưng thật ngạc nhiên, điều đầu tiên ông hỏi tôi là: “Lần cuối em học Pháp là khi nào?” Điều này lập tức làm tôi cảm thấy bị sốc, và tôi nhận ra là Sư phụ đang điểm hóa cho mình. Thực sự là, tôi đã buông lơi việc học Pháp, và ngay cả khi học Pháp, tôi cũng không tập trung. Trong lúc học Pháp tôi xen lẫn nhiều suy nghĩ phân tán về công việc, học tập và cuộc sống khiến tôi mất tập trung. Sau việc này, tôi hiểu rằng lý do mà tôi đã có kết quả học tập không tốt là vì tôi đang không làm tốt trong tu luyện.

Tôi thường nghe và đọc những bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ về những học viên đã dành trọn tâm huyết, ưu tiên cho tu luyện và học Pháp, điều đó đã giúp họ đạt được thành tích tốt trong học tập và công tác. Dĩ nhiên, tôi tin điều đó, nhưng tôi đã không thể làm được. Sau khi hướng nội, tôi thực sự thất vọng vì không thể nhận ra những thiếu sót của bản thân!

Tôi tìm thấy ở mình tâm an dật, tâm tự mãn, chấp trước vào thể diện và truy cầu. Tôi quyết định đặt việc học Pháp và luyện công lên hàng đầu. Buổi sáng, tôi sẽ luyện công hai giờ trực tuyến, và tôi sẽ đọc một bài giảng mỗi ngày ngoài việc đọc các bài kinh văn.

Mặc dù không phải là ngay lập tức, tôi bắt đầu nhận ra rằng khi trạng thái tu luyện của tôi được cải thiện, tôi dễ dàng tập trung hơn trong lớp và hoàn thành bài tập sẽ không mấy khó khăn.

Là học viên, chúng ta nên chú ý tới cách chúng ta cân bằng cuộc sống, tu luyện và các nghĩa vụ khác trong xã hội người thường. Chúng ta không thể đi đến cực đoan, thế nhưng chúng ta cũng không thể trở nên tự mãn. Chúng ta nên đặt việc học Pháp lên hàng đầu trong cuộc sống thường ngày và chỉ khi đó chúng ta mới có thể làm mọi việc đúng đắn.

Môi trường thay đổi, tu luyện thay đổi

Khi đại dịch COVID-19 diễn ra, và việc học được tiến hành online, tôi lại phát hiện ra trạng thái tu luyện của mình đã trở nên tồi tệ hơn. Tôi cũng mất đi công việc và tình hình quanh tôi dường như không rõ ràng. Suy ngẫm lại, tôi khá bối rối về những gì đang diễn ra; tôi không chắc mình nên làm gì, chính niệm và niềm tin của tôi bị lung lay. Trong khi tiếp tục học Pháp và luyện công với anh trai, tôi vẫn cảm thấy rằng mình đang làm ba việc mà không có tiến bộ nhiều.

Khi học kỳ kết thúc, tôi quyết định quay lại quê nhà ở Mexico vào mùa hè. Lúc đó, trường Phi Thiên đã cung cấp các khóa học online, những khóa học này tôi đã chọn lựa khi còn ở đó. Một người bạn có nhà để trống trong mùa hè và họ cho phép tôi ở lại đó. Tôi đã ở lại đó một mình suốt mùa hè.

Tôi đắc Pháp gần 6 năm trước. Khi lần đầu bước vào tu luyện, tôi không bao giờ thấy khó khăn trong việc nghiêm khắc với bản thân về việc học Pháp và luyện công. Dù không có ai bên cạnh, tôi thấy thật vô ích khi làm bất cứ điều gì khác ngoài học Pháp hay luyện công. Tôi cẩn thận với từng niệm của bản thân và nghiêm khắc với chính mình. Giờ thì tôi nhận ra lúc đó tôi rất hoan hỷ, nhưng cái tâm tu luyện khi đó rất đáng ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, sau khi ở trong môi trường với nhiều học viên, một người sẽ rất dễ phụ thuộc vào môi trường để trợ giúp cho người đó tu luyện. Tôi đã không nhận thức ra được điều này, nhưng sau khi quay về Mexico tôi thấy rằng có nhiều cản trở về mặt tinh thần hơn đối với việc làm ba việc, so với những lúc có các học viên khác. Tôi nhận ra mình đã phát triển sự phụ thuộc vào môi trường để tu luyện!

Sư phụ đã giảng:

“Hoàn cảnh là do mình sáng tạo ra, nhiều người cùng một chỗ luyện công quả thực rất tốt, vừa có thể cùng nhau cọ sát, cùng nhau thăng tiến, cùng nhau thảo luận những chuyện trong tu luyện, sẽ tăng cường tín tâm tu luyện. Đồng thời trường năng lượng khi luyện công tập thể rất lớn, quả thực là có chỗ tốt cho tu luyện của người ta, điểm này là khẳng định. Một cá nhân tu luyện hễ bận là dễ quên, hoặc buổi sớm luyện một chút, buổi tối luyện một chút, dù sao thì cũng lười biếng một chút, điều này là khẳng định.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Lúc đầu, tôi đã cố hết sức để tinh tấn, nhưng thời gian trôi qua, tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho máy tính hoặc điện thoại. Tôi còn xem các bộ phim hoặc video trên YouTube. Khi tôi nhận ra mình đã buông lơi, tôi buộc mình tham gia học Pháp nhóm hàng ngày với các đồng tu trẻ, hy vọng mình sẽ kiên định trong việc học Pháp. Điều này đã giúp ích rất nhiều và tôi rất biết ơn khi có được cơ hội như thế. Mặc dù tôi học Pháp trực tuyến và chia sẻ với các học viên khác cũng trực tuyến, tôi vẫn có thể cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ khi chúng tôi làm việc đó.

Lấy khổ làm vui

Cảm thấy cô đơn, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè và tham gia các hoạt động khác của người thường. Nhiều lần, tôi trở về ngôi nhà hẻo lánh trong rừng của mình vào lúc đêm khuya, sau khi buổi học Pháp trực tuyến kết thúc. Mệt mỏi và tự tìm lý do để bào chữa cho mình, đôi khi tôi đã bỏ học Pháp ngày hôm đó.

Vì tôi dành nhiều thời gian hơn với người thường, tôi cũng dành nhiều thời gian hơn để làm những điều “hưởng thụ cuộc sống.” Tôi đã rất thoải mái. Tôi thấy Middletown là một nơi lạnh lẽo mà tôi phải làm việc hàng giờ mỗi ngày, xung quanh là những con người với nền văn hóa khác biệt rõ rệt, những người nói một thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu. Bây giờ, tôi đã trở lại với nơi có thời tiết ấm áp, xung quanh là bạn bè, những hoạt động vui vẻ, đồ ăn ngon và nói tiếng mẹ đẻ của mình. Tôi thầm nghĩ: “Middletown thật tệ, những gì mình làm là chịu đựng ở đó, tại sao mình lại còn ở đó chứ? Tại sao mình lại chọn đến đó trong thế giới này,” trong số rất nhiều suy nghĩ kiểu như vậy. Tôi thậm chí còn nghĩ về việc bỏ học và bắt đầu cuộc sống mới ở Mexico.

Sư phụ đã giảng:

“Có những lúc chư vị học Pháp không theo kịp thì có rất nhiều chấp trước của người thường, thậm chí các loại nhân tâm đều xuất ra. Đối đãi một việc nào đó, thậm chí đối đãi việc rất quan trọng, thì đều dùng nhân tâm mà xét vấn đề, dùng nhân tâm mà làm, dần dần qua thời gian hạng mục việc mà chư vị làm cũng rất khó mà làm cho tốt. Không học Pháp, chấp trước của người thường sẽ nhiều lên, càng ngày càng nổi rõ ra, chư vị cũng càng ngày càng giống như người thường” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp-Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi chính xác là người mà Sư phụ mô tả. Tư tưởng của tôi ngày càng giống với người thường. Tôi còn quên cả pháp lý căn bản nhất mà Sư phụ đã giảng. Tại sao tôi lại sợ chịu đựng khổ nạn? Tại sao tôi lại truy cầu sự thoải mái và hạnh phúc? Tại sao tôi đã không nhận ra rằng những suy nghĩ này là sai? Rõ ràng là tư tưởng của tôi đặt sai chỗ.

Thật may mắn, tôi đã thức tỉnh sau một cuộc trò chuyện với một đồng tu, và tôi tiếp tục tham gia học Pháp trực tuyến nhiều nhất có thể. Cuối cùng tôi đã lấy lại được lý trí và tinh thần của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã ôm giữ những quan niệm như vậy. Nếu đây là an bài của Sư phụ để tôi ở Middletown, tại sao tôi lại than phiền về điều đó? Không theo an bài của Sư phụ, chẳng phải tôi đang theo an bài của cựu thế lực sao? Sơ hở của tôi đã bị lợi dụng. Tôi nhận ra rằng tất cả những suy nghĩ tiêu cực mà tôi có này chính là những gì mà cựu thế lực đang cố gắng để ngăn tôi quay lại Middletown và quay trở về Đại học Phi Thiên.

Khi mùa hè sắp kết thúc, kỳ học sắp bắt đầu. Không có thông báo trước, nhiều bạn bè tôi đã quyết định tổ chức một tiệc chia tay cho tôi. Không có nhiều lựa chọn, tôi phải tham dự.

Đúng như tôi nghĩ, phần lớn các bạn bè tôi đều uống rượu và hút thuốc. Tôi đã cố gắng để có một khoảng thời gian vui vẻ, nói chuyện với họ trong khi nhấp chén trà. Tuy nhiên, chứng kiến điều này đã giúp tôi nhen nhóm lại sự tinh tấn của mình. Nó giúp tôi nhớ lại quá khứ của mình trước khi đắc Pháp, khi mà tôi cũng làm những điều như bạn bè tôi hiện nay. Đây là một trải nghiệm tốt để nhớ lại và thành thật vấn bản thân mình muốn gì. Tôi có muốn ở đây không? Hưởng thụ niềm vui của cuộc sống và vui chơi. Hay tôi muốn đề cao và tu luyện, lấy khổ làm vui, và trợ Sư cứu độ chúng sinh? Vào thời khắc đó, lựa chọn thật dễ dàng.

Khi tôi chiêm nghiệm những điều này, một người bạn thân tiến đến và hỏi tôi: “có chuyện gì thế?” Tôi nhìn quanh bàn, và tôi cảm thấy một cảm giác từ bi sâu sắc với bạn bè mình. Mặc dù tất cả bạn bè tôi biết Đại Pháp là tốt, không ai có thể tu luyện. Tôi nghĩ, thật không may là tất cả các sinh mệnh cao tầng này đã hạ thế để đắc Pháp, nhưng bây giờ đã chìm trong cõi mê. Tôi nhìn vào mắt bạn mình và ôn hòa nói: “Tất cả các bạn là những sinh mệnh cao tầng đã đến thế gian nhưng đã bị lạc vào cõi mê, mình thấy rất buồn.” Không nói lời nào, cô ấy bắt đầu khóc. Tôi biết chân ngã của cô ấy có thể hiểu rõ lời nói của tôi.

Thật đúng như Sư phụ đã giảng:

“chư vị nếu dùng ‘Thiện tâm’, hoàn toàn không có ‘tự tư’, không nghĩ chút gì về mình hết, hoàn toàn là tốt cho người ta, chư vị nói mấy lời với họ, họ sẽ bị chư vị cảm động đến rơi lệ.“(Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân)

Sau trải nghiệm này, tôi biết mình phải trở về Middletowm, tôi phải hoàn thành thệ ước và đi theo an bài của Sư phụ.

Niềm vui khi đối diện với khổ nạn

Hành trình tu luyện 6 năm qua của tôi là một hành trình liên tục có cả niềm hân hoan và khổ nạn. Tôi thấy mình vô cùng may mắn khi được đắc Pháp và là một thành viên trong nhiều hạng mục Đại Pháp. Tôi hy vọng kinh nghiệm của mình sẽ có ích với các bạn và rằng tất cả chúng ta có thể đề cao như một chỉnh thể.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.

(Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Đại học Phi Thiên, Middletown)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ. Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/4/28/459291.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/3/208346.html

Đăng ngày 06-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share