Bài của Lian Ma, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-08-2007] Ít lâu trước đây, một hôm đột nhiên tôi bị đau họng. Sau khi hướng nội tìm kiếm những chấp trước nổi bật trong vài ngày trước, tôi đã phát chính niệm. Tối hôm ấy, tôi đến điểm tập công chia sẻ tình hình của mình với các bạn tu. Tất cả mọi người giúp tôi hướng nội tìm kiếm và cùng phát chính niệm.

Tuy nhiên, khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cơn đau họng trở nên nghiêm trọng. Tôi cảm thấy đau không chịu nổi thậm chí khi nuốt nước bọt. Tôi mở miệng và thấy toàn bộ miệng trắng bợn, cả phần lợi, lưỡi và hai bên trong má. Tôi bị sốc. Điều gì vậy? Một người bạn không phải là học viên đã từng có triệu chứng như vậy nói với tôi: “Khi viêm nhiễm phát triển, nó sẽ làm tắc họng lại và có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Khi nghe vậy, một ý nghĩ tiêu cực thoáng chớp trong đầu tôi, nhưng tôi lập tức trở nên sáng suốt và loại bỏ ý nghĩ này. “Bệnh tật.” Bệnh tật là gì vậy? Đấy là điều mà một người thường mới có. Mình là ai? Mình là đệ tử Đại Pháp thời kì Chính Pháp, hiện thân một vị thần chân chính đang ở đây trợ giúp Sư Phụ với Chính Pháp. Liệu một sinh mện thần thánh lại có bệnh tật thông thường? Không, điều đó là không thể. Khi đấy, ý nghĩ về “bệnh” đã biến mất. Tôi bình tĩnh lại và bắt đầu tìm kiếm trong bản thân mình. Thể loại chấp trước nào đang diễn ra đây? Khi tôi thực hiện mọi việc liệu tôi đã tuân thủ theo các nguyên tắc của Pháp chưa? Tôi bắt đầu phát chính niệm. Cả ngày tôi chỉ ăn được vài thìa cháo và buổi tối thì đến địa điểm tập công. Các bạn đồng tu đều có phần lo lắng. Họ lại giúp tôi tìm các chấp trước của mình và phát chính niệm.

Ở nhà, tôi theo lời khuyên của các bạn đồng tu xác định mục tiêu cụ thể và loại trừ mọi yếu tố tà ác đang hành hạ thân thể tôi. Tôi học Pháp cả buổi tối và phát chính niệm trong một giờ đồng hồ. Tôi không thể ngủ được chút nào vì khi nằm xuống, tôi buộc phải nuốt nước bọt và điều đó làm tôi cực kì đau tai và đầu. Tôi một mình ở nhà khi đấy và tôi biết rõ trong tâm mình rằng đây không có can nhiễu của người thường, và một mình tôi phải trải qua cơn đau này. Tâm trí tôi trở nên kiên quyết, vững chắc như kim cương. Tôi tự nhủ, “Có Sư Phụ và Pháp. Mình không sợ bất kì một điều gì cả!” Tôi gạt cảm giác đau đớn sang một bên, tiếp tục học Pháp, tập các bài động công và phát chính niệm.

Vào ngày thứ ba, tình hình trở nên tồi tệ hơn. Tôi không thể ăn hoặc nói một chút nào, tuy vậy tôi vẫn tiếp tục làm mọi việc như thường, những công việc vặt trong nhà, học Pháp, tập công, phát chính niệm và thậm chí tôi còn đến chỗ tập công vào buổi tối. Tôi mang theo cây bút chì để trao đổi với các bạn tu qua hình thức viết tay. Tâm tôi yên bình và đầu óc tôi sáng suốt. Tôi quyết tâm mạnh mẽ tuân theo mọi sự sắp xếp của Sư Phụ. Các bạn tu đã giúp tôi phát chính niệm trong một thời gian dài.

Khi về đến nhà, tôi thắp nén nhang cho Sư Phụ, tôi quì gối trước hình của Người. “Sư Phụ, xin người hãy chăm sóc cho con!” Tôi gọi Sư Phụ ba lần, “Sư Phụ, con phải làm gì đây?” Ngay lúc ấy, tôi lập tức nhận thấy ý niệm này của mình là không “thuần tịnh.” Tại sao tôi lại hướng ngoại tìm kiếm như vậy? Tôi nghĩ với mình, “Sao mình có thể xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp thực thụ?” Thâm tâm tôi dừng lại không dao động. Tôi bình tĩnh lại và xếp chân thực hiện bài động công thứ năm. Nén hương cháy hết. Tôi kết thúc bài tập và cảm thấy tình hình được cải thiện chút ít.

Tôi muốn nghỉ một chút, nhưng ngay lập tức khi tôi vừa nằm xuống, toàn thân tôi trở nên bất động, tuy vậy tâm trí tôi vẫn tỉnh táo. Khi ấy pháp thân Sư Phụ xuất hiện. Sư Phụ nhìn tôi dịu dàng và nói, “Con là đệ tử Đại Pháp, con của ta. Con không phải là một người bình thường. Tại sao con lại sợ một chút đau đớn này?” Người bảo tôi nuốt nước bọt. Khi pháp thân Sư Phụ nói “Nuốt”, tôi làm theo lời Người. “Nuốt. Nuốt. Nuốt.” Người tiếp tục nói và tôi nuốt hết lần này đến lần khác. Sư Phụ mỉm cười với tôi rồi biến mất. “Sư Phụ! Sư Phụ!” tôi gọi theo. Quả thực Sư Phụ vừa ở đây, ngay bên cạnh tôi. Tôi đã thấy Người! Tôi bình phục ngay lập tức. Khắp thân thể tôi đẫm mồ hôi, tai tôi ong ong và đầu đau nhức. Tôi bỏ qua tất cả, đứng dậy, chải đầu, rửa mặt và một lần nữa lại quì trước ảnh của Sư Phụ. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi, không cầm được. “Ôi, Sư Phụ, không một ngôn từ nào trên nhân thế này có thể biểu hiện được lòng biết ơn của con đối với Người.”

Vào ngày thứ tư, khi thức dậy vào buổi sáng, tôi vẫn không thể phát âm một tiếng nào bằng cổ họng của mình, nhưng tâm trí tôi tràn đầy quyết tâm, vì tôi đã thấy Sư Phụ bên mình. Tôi gia trì mạnh mẽ các suy nghĩ và cố gắng làm mọi việc như bình thường, công việc trong nhà, học Pháp, tập công và chính niệm. Cổ họng chỉ là một bộ phận nhỏ của thân thể tôi. Tôi không thể cho phép nó can nhiễu toàn thân và tâm trí tôi. Tôi đọc Pháp trong tâm bất cứ khi nào có thể. Tôi chỉ để có Pháp chiếm trọn toàn bộ tâm trí và tinh thần. “Đau đớn” và “Khó chịu” không có chỗ trước Sư Phụ và Pháp. Tôi không ăn chút gì trong hai ngày, nhưng tôi không cảm thấy đói. Ý chí tôi trở nên mạnh mẽ. Khi tôi đọc Pháp, tôi cảm thấy hạnh phúc và không mệt nữa. Tôi chìm trong Phật quang, tâm tính của tôi nâng cao với Pháp. Tôi đến địa điểm tập công tối đó. Các bạn đồng tu lại một lần nữa phát chính niệm cho tôi. Một bạn tu nói, “Tôi đọc một bài viết trên web Minh Huệ, có bạn đồng tu nói nếu can nhiễu không thể loại bỏ bằng chính niệm, chúng ta có thể làm tiêu trừ bằng thiện giải.”

Sau khi kết thúc bài tập công, tôi trở về nhà, thắp nhang cho Sư Phụ và tự nói với mình, “Với chúng sinh đang chặn cổ họng mình, nếu quả thật tôi đã có nợ các vị trong tiền kiếp, xin các vị hãy tránh xa nếu có thể. Xin đừng can nhiễu công việc trợ giúp Sư Phụ chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Các vị nên đợi trong một không gian khác. Khi tôi đạt viên mãn, tôi sẽ giải quyết nợ nần với các vị bằng cách tốt nhất.”

Sau đó, tôi bắt đầu ngồi định. Khi nén nhang cháy hết và bài tập của tôi kết thúc, tôi ngả lưng. Ngay lập tức, cơ thể tôi lại hoàn toàn bất động, nhưng tâm trí thì sáng suốt. Sư Phụ lại xuất hiện. Sư Phụ mỉm cười và hỏi tôi, “Khi con đau răng và nướu lợi sưng căng, trước đó con có khả năng nhận ra sinh mệnh tầng cấp thấp trong một không gian khác đang bám nơi chỗ này. Tại sao lần này con không nghĩ nó cũng là như vậy đối với cổ họng của con?” Rồi Người dùng ngón tay trỏ bên phải làm động tác chuyển ngang cổ họng của tôi. Dưới chuyển động đó cổ họng mở ra nhưng không chảy máu. Người chụp lấy một cái gì đó trong tay và nói, “Đây là sinh mệnh tầng cấp thấp.” Rồi Người lại dùng ngón tay trỏ động vào vết cắt một lần nữa. Vết cắt lập tức liền lại.

Tôi quan sát tất cả và nghĩ, “Sao mình không cảm thấy chút đau đớn nào?” Trong thâm tâm, tôi biết là Sư Phụ đã loại bỏ sinh mệnh cấp thấp ở trong không gian khác. Sư Phụ biến mất, còn tôi vẫn tiếp tục quan sát.

Một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện. Trong tay ông là một cái chổi và một thùng đựng rác. Ông ấy đang quét một cái gì đó vào trong thùng. Đó là những con tôm, điệp sò và lươn sống. Điều này liên quan gì tới mình nhỉ?” Tôi nghĩ. Sau đó là quang cảnh một bãi biển hiện ra trước mắt tôi. Có ba người lính Nhật đang ăn một cái gì đó trên bãi biển. Một người lính khác từ dưới nước đi lên. Anh ta mang một mớ tôm, sò điệp và lươn biển, rồi đặt tất cả lên bờ. Người lính này bóc vỏ một con tôm sống rôi ăn con tôm khi nó còn đang ngoe nguẩy. Cũng như vậy với sò điệp. Còn kinh tởm hơn là với những con lươn biển. Chúng trông như những con rắn. Tôi không nhìn rõ lắm nhưng bằng một cách nào đó người lính này đã lột da con lươn và ăn sống nó ngay. Trái tim tôi đập mạnh vì những gì đã nhìn thấy.

Một giọng nói bảo tôi, “Người lính đó chính là con, một số đời trước đây.” Anh ta là một người lính, một người lính Nhật! Sao lại có thể là tôi trong đời trước? Nhưng quả thật anh ta là tôi. Vì những sinh vật biển kia đã bị tôi ăn sống, nên chúng phải sống trong cơ thể của tôi mà không được hoá kiếp. Chúng phải tiếp tục theo tôi, đời này qua đời khác và giờ đây chúng đang làm tắc họng tôi. Chúng đang đòi tôi trả nợ. Làm sao tôi đơn giản coi chúng là xấu được? Sao tôi có thể không tính đếm những gì mình đã làm trong đời trước? Nếu tôi nợ họ thì tôi phải trả nợ. Nếu không phải ngay bây giờ, tôi sẽ phải giải quyết bằng thiện giải sau này. Tôi bình phục ngay lập tức và xem lại những cảnh đã xem từng cảnh một. Điều này làm lòng tin của tôi vào Đại Pháp càng trở nên mạnh mẽ. Pháp có thể vén lên mọi điều bí ẩn.

Vào ngày thứ năm, khi tôi ra khỏi giường, cổ họng tôi rất ngứa. Tôi khạc ra một cái gì. Đó là máu. Một vài ngụm máu ra theo. Tôi đứng lên và đi cho bò ăn. Sau khi thức ăn cho bò đã xong, tôi gọi bò và đó là giọng của tôi! Tôi rùng mình run rẩy và kêu to “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” nhiều lần. Tôi khạc ra nhiều máu nữa nhưng mọi thứ trở nên bình thường. Cổ họng tôi không bị đau nữa, cổ tôi cũng vậy. Thật là một điều kì diệu! Ai có thể không kinh ngạc cơ chứ? Sư Phụ đã cho tôi tất cả. Chính là Sư Phụ đã giải quyết cho tôi những món nợ từ nhiều kiếp trước.

Lòng từ bi của Sư Phụ thật là rộng lớn. Tôi không có gì để đền đáp. Là đệ tử của Người, con kiên quyết đi theo sự chỉ bảo của Người, học tốt Pháp và tu luyện tinh tấn. Tôi sẽ tiếp tục trợ giúp Sư Phụ trong Chính Pháp, cứu độ chúng sinh như một đệ tử Đại Pháp thực thụ thời kì Chính Pháp, và quay trở về nguyên gốc của mình cùng với Sư Phụ.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/28/161679.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/13/89498.html

Đăng ngày 12-11-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share