Bài viết của một học viên tại tỉnh Sơn Tây

[MINH HUỆ 24-4-2007] Tôi theo một nhóm tập công Pháp Luân Đại Pháp ngày 31 tháng năm 1994. Sự vui mừng của tôi khó mà diễn tả thành lời, và tôi trở thành một học viên kể từ đó. Tôi cũng thật may mắn được tham gia khoá giảng của Sư phụ tại thành phố Trịnh Châu ngày 11 tháng sáu.

Trước khi tu luyện, tôi rất nóng tính. Vì vậy, tôi đi tìm một môn tập Khí công để sửa chữa tính tình đó. Tôi nghĩ nó sẽ giúp tôi thay đổi tính tôi, và đồng thời giúp tôi có được một cơ thể khoẻ mạnh. Với ý tưởng đó, tôi quyết định đi tham gia khoá giảng của Sư phụ tại thành phố Trịnh Châu.

Ngày 8 tháng sáu, tôi đi xe lửa đi Bắc Kinh và ngừng tại Trịnh Châu. Bàn tay mặt của tôi dịn trên một cái bàn nhỏ, và tôi nửa ngủ nửa thức khi tôi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi đến từ toa xe giữa, đi theo sau là một bé gái. Tôi thình lình tỉnh ngủ và ngóc đầu lên nhìn, nhưng không có ai nơi toa xe. Tất cả khách hàng đều ngủ say, và chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên nóc trần của toa xe lửa.

Ngày 11 tháng sáu, khoá giảng bắt đầu tại một sân vận động cũ tại Trịnh Châu. Xem như không có ai dùng nó trong một thời gian lâu. Có rất nhiều bụi bậm trên ghế ngồi. Cửa sổ và cửa ra vào đều khoá chặt. Bực giảng là một cái bàn trọng tài, và một cái ghế và một cái bàn được đặt ở giữa. Chỉ có một cái cửa để ra vào. Rất nhiều người có mặt nơi đó và mọi sự đều mất trật tự. Tôi đến đó rất sớm ngày hôm đó và ngồi trên sàn cây ở phía giữa. Sư phụ cũng đi vào từ cánh cửa đó, và bước qua các hàng ghế để đến bực giảng. Từ nơi chỗ ngồi của tôi, tôi có thể nhìn thấy Sư phụ chỉ qua có một người. Tôi có thể nhìn thấy Ông rất rõ ràng. Gương mặt mỉm cười, đẹp đẽ và bình an của Sư phụ làm cho người ta cảm thấy ấm áp và thoả mái. Khi Sư phụ bước ngang cạnh tôi, tôi nhìn thấy cái lưng Ông, và thấy Ông thật cao lớn. Tôi tức thời hiểu rằng cái người mà tôi nhìn thấy trong xe lửa là Sư phụ! Tôi suýt la lớn lên, tôi dùng bàn tay tôi để bụm miệng lại. Tôi nhìn thấy Sư phụ đi lên bực giảng. Rất nhiều người nơi đó, sao tôi có thể kêu lên được? Những giọt nước mắt mừng vui xuất hiện, và niềm hạnh phúc tràn ngập trong tâm tôi.

Sau một sự giới thiệu ngắn gọn, Sư phụ bắt đầu thuyết giảng. Giọng nói của Ông mạnh và rõ. Mọi người đều lắng nghe trong im lặng. Chư vị dường như có thể nghe được tiếng hơi thở. Thình lình, Sư phụ dùng một giọng nói rất nghiêm và nói, “Nếu chư vị muốn nghe giảng thì chư vị phải nghe. Nếu không thì phải rời đi.” Mọi người đều nhìn ra sau, không ai biết Sư phụ nói về ai. Sau này tôi hiểu ra rằng các cựu thế lực đã can nhiễu. Giữa buổi giảng, bỗng có một trận giông bão bên ngoài. Mưa rơi nặng hột trên mái nhà, như là nó muốn đè nát miếng tôn sắt, và gây những tiếng động rất lớn như là súng nổ. Chúng tôi không thể nghe rõ tiếng của Sư phụ. Thình lình, đèn điện tắt, khiến gian phòng rơi trong tối đen. Tôi còn không nhìn thấy được các ngón tay của tôi nữa. Mọi người đều ngồi im lặng. Tôi nhìn thấy Sư phụ ngồi kiết già trên mặt bàn và làm một bộ thủ ấn. Rất đẹp. Mưa nhỏ giọt xuyên qua mái nhà và rơi trên đầu Sư phụ. Sư phụ nhích qua một chút và tiếp tục làm thủ ấn. Sau đó tôi nhìn thấy Sư phụ chụp một cái gì trong lòng bàn tay và để nó trong một chai nước và đậy nắp lại. Tôi không biết đó là có nghĩa gì, và vì vậy tôi hỏi một người bên cạnh tôi, “Sư phụ làm gì đó?” Câu trả lời là, “Tôi không nhìn thấy.” Lúc bấy giờ, tôi chỉ mới bắt đầu học Đại Pháp, tôi thật sự không hiểu điều gì xảy ra. Sau khoảng 10 phút, điện có trở lại. Ánh sáng trong phòng vận động xem như còn sáng hơn trước. Mọi người đều cảm thấy vui mừng. Sư phụ tiếp tục giảng. Khi hết giờ, Sư phụ nói với chúng tôi là buổi giảng hơi bị trễ nải và ngày mai chúng ta sẽ bắt kịp. Và Ông cũng nói với chúng tôi hãy cố đi về nhà trong 30 phút. Sư phụ rời đi trước với cái chai trong tay. Có người hỏi Sư phụ về cái chai, Sư phụ nói, “Anh cần nó làm gì?” Sau này, một học viên khác nói với tôi nước trong cái chai là màu đỏ.

Mưa ngưng, và tất cả đều rời phòng giảng. Không có nước trên mặt đường. Giày của tôi khô ráo. Một số cây bên lề đường bị gãy, và một số bị tróc gốc. Khi tôi đi ngang qua nơi mà Sư phụ đang trú ngụ, tôi nhìn thấy kiếng của cửa sỗ bị bể nát. Sau khi chúng tôi trở về nơi của chúng tôi, không bao lâu sau 5 phút, mưa lớn lại bắt đầu. Một học viên nói đùa, “Lần này, cả nếu trời mưa đao tôi cũng không sợ.” Qua ngày hôm sau, báo chí thông tin rằng trận mưa bão này là nặng nhất trong lịch sử.

Sau này tôi hiểu rằng Sư phụ đang truyền một chính Pháp, và đang che chở các đệ tử của Ông mọi lúc. Trong một buổi dạy tại Trịnh Châu, Sư phụ đã bắt và tiêu trừ tà ác. Nhưng, tôi không bao giờ nghe Sư phụ nói về điều này.

May thay tôi được một cơ hội may mắn khác tham dự khoá giảng của Sư phụ tại thành phố Tế Nam bắt đầu từ ngày 21 tháng sáu. Có bốn ngàn người trong phòng giảng, và cả nhiều người đứng ở cửa. Vì đông đầy người, nên trong phòng rất nóng. Sự ẩm ướt và sức nóng khiến rất khó chịu! Sau đó Sư phụ nói, “Chư vị có thể để quạt xuống…” Sau lời nói đó, tôi cảm thấy một luồng gió thổi qua mặt tôi. Nó rất mát! Lúc bấy giờ, dường như là Sư phụ ban cho mỗi người một tảng nước đá để ăn, và chúng tôi cảm thấy mát từ đầu đến chân. Toàn hội trường vỗ tay rân. Mọi người đều có cái cảm giác như nhau là nhận được một ân sủng của Sư phụ đích thân ban cho.

Sau khi tôi trở về từ hai khoá giảng, những người mà biết tôi đều nói rằng tôi thay đổi như là một người khác. Tôi cũng cảm thấy rằng cả cơ thể tôi đều nhẹ nhàng và kinh nghiệm cái niềm vui của thân thể không bệnh. Trên con đường tu luyện của tôi, tôi luôn đi theo Sư phụ khi làm mọi việc trong xã hội. Đôi lúc khi tôi hiểu được từ Pháp, tôi làm tốt hơn. Nhưng khi tôi thật sự không rõ phải làm sao, thì Sư phụ luôn chỉ điểm cho tôi trong giấc mơ, khi tôi thiền định, và cả trong đời sống hằng ngày của tôi.

Bất kể tôi làm gì, cả khi tôi đi phát truyền đơn làm sáng tỏ sự thật, Sư phụ luôn an bài mọi điều cho tôi. Tất cả những gì tôi cần làm là dùng tay chân và cái miệng của tôi. Trong khó nạn, trong những tình trạng nguy hiểm, và những khi gặp nguy cơ bị bắt, khi tôi có đầy đủ chính niệm, Sư phụ giúp tôi giải quyết tất cả, mang tôi đến nơi bình yên. Mỗi khi tôi trở về bình yên sau cơn nguy, tôi luôn cảm ơn sâu xa Sư phụ cho sự chăm sóc và che chở của Ông. Khi tôi không thể qua một cuộc khảo nghiệm hoặc khó nạn, nước mắt tôi chảy dài, và tôi khóc suốt nửa đêm. Viết ra bài kinh nghiệm này của tôi phải mất mấy năm. Tôi luôn có ý định viết ra nó để chia sẻ với mọi người, nhưng tôi nghĩ tôi không đủ tinh tấn và không thể diễn tả ân sủng của Sư phụ qua giấy viết. Mỗi lần tôi viết nó, tôi khóc vì tôi cảm thấy rằng nó không đủ. Tôi không hiểu rằng điều mà Sư phụ yêu cầu là trái tim chân thật của tôi trong tu luyện. Từ nay, tôi sẽ hết sức làm tốt hơn ba điều và cám ơn sự từ bi của Sư phụ.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/4/24/153399.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/5/4/85234.html

Đăng ngày 21-05-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share