Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại hải ngoại
[MINH HUỆ 06-10-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Đầu tiên tôi xin được giao lưu chia sẻ về việc nhận thức và trừ bỏ tâm tật đố.
Trong khi tôi biên tập các bài chia sẻ hàng ngày trên trang web Minh Huệ, có một tác giả bài viết là đồng tu đến từ Trung Quốc Đại Lục đã trích dẫn đoạn giảng Pháp của Sư phụ như sau: “Tâm xem thường người khác là tâm tật đố.” Tôi biết lời trích dẫn này không chuẩn xác, vì vậy đã kiểm tra lại kinh văn của Pháp Luân Đại Pháp trên mạng. Nguyên văn lời giảng của Sư phụ là:
“Người có tâm tật đố là coi thường người khác” (Chương III, Tu luyện tâm tính, Pháp Luân Công)
Những năm gần đây tôi đều cảm nhận bản thân mình có tâm tật đố, nhưng lại không minh bạch về biểu hiện của tâm tật đố; Mỗi lần tôi phát chính niệm thanh trừ tâm tật đố, trong đầu tôi co rút lại, hoặc có cái gì đó thoáng chút kích động. Tôi biết chính niệm của tôi đã đánh tới nó, nhưng nếu không nhận thức được từ trong Pháp lý thì không thể trừ tận gốc.
Hôm nay, đoạn trích dẫn trong bài chia sẻ của đồng tu ở Đại Lục đã khiến tôi minh bạch hơn một chút về biểu hiện của tâm tật đố trên thân thể của tôi.
Tôi vốn ở trong nhóm điều phối của địa phương, chủ yếu nghe theo ý kiến của thành viên Phật học hội; đôi lúc tôi cũng có chủ kiến và được họ tiếp nhận, nên cơ bản quan hệ với nhau đều tốt. Nhưng từ lúc tôi rời đi, những lời đơm đặt đến từ các thành viên Phật học hội liên tiếp xảy ra. Trong tâm tôi biết bản thân có các chủng chấp trước, ví dụ như tâm tự ngã rất lớn, tâm hiển thị, tâm ỷ lại, tâm thích nghe lời hay, tâm bất nhẫn; cho nên khi mâu thuẫn đến mặc dù rất khó Nhẫn, tôi vẫn tu Nhẫn, không nói lại.
Thế nhưng dù có những lúc tôi không có mặt tại đó nhưng vẫn có người phụ trách nói tôi đã làm việc này việc nọ (ý nói làm chuyện xấu). Tôi có thể đoán được ai đã nói, chẳng phải người này đã bịa đặt sao? Trên Pháp lý, tôi cho rằng cá nhân này đang ở trong mê mà làm việc xấu. Trong đầu tôi luôn xuất hiện câu này: Sao tôi có thể không coi thường bà ấy chứ? Tôi cảm thấy bản thân mới là người không động tâm, thoát ra khỏi cái mê và nhìn thấu trong sự việc này.
Cách đây không lâu trong buổi học Pháp tập thể, đồng tu A chia sẻ có người nào người nào đó đã tung tin bịa đặt về bà. Tôi nghe vậy, cảm thấy trong tâm rất tĩnh, rất muốn “giảng giải đạo lý” cho bà. Kỳ thực là muốn dạy dỗ bà, nói chính bà là người đã tung tin bịa đặt về người khác.
Sau đó, khi tôi đang xem xét bài chia sẻ cho một Pháp hội, một đồng tu C đã viết trong bài chia sẻ: “Đồng tu D ở địa phương nổi tiếng là người bán vé rất giỏi. Bất luận đi đến đâu cũng là một trong những người bán vé giỏi nhất.” Trong tâm tôi lập tức thấy khó chịu: Sao có thể nói như vậy? Sẽ làm Đồng tu D kiêu ngạo? Có ảnh hưởng tới việc bán vé của ông ấy trong tương lai không? Nghĩ lại, a, là tâm tật đố không chịu được, người không có tâm tật đố sẽ không có bất kỳ phản ứng gì, sẽ biên tập bài viết một cách khách quan.
Tôi biết đồng tu D, ông rất trầm ổn, bán vé rất tốt. Vốn tôi không có tâm tật đố với ông ấy, mà là cái “tâm tật đố“ kia ghen tị với ông ấy, còn tìm ra một loạt các lý do; Tất nhiên học viên viết bài chia sẻ kia cũng không có tâm tật đố, luôn khiêm nhường. Vậy làm thế nào khắc phục tâm tật đố, tiêu diệt tâm này? Tôi ý thức được cần dùng tâm đại Thiện để đối đãi với người khác, nhìn vào điểm tốt của người khác.
Sư phụ giảng:
“Làm người tốt thì dễ hơn, nhưng muốn tu luyện tâm tính thì không dễ như thế. Người tu luyện cần có chuẩn bị về tinh thần, mong muốn ‘chính tâm’, trước mang ‘thành ý’. Người ta sống ở thế gian, xã hội phức tạp lắm, chư vị muốn hành Thiện, nhưng có thể có người không để chư vị hành Thiện; chư vị chẳng muốn làm hại người khác, nhưng có thể người khác sẽ vì nguyên nhân đủ loại mà tới hại chư vị. Một số ở đó là xuất ra từ những nguyên nhân phi tự nhiên, chư vị có thể ‘ngộ’ ra đó là vì sao hay không? Chư vị nên làm thế nào? Hết thảy các thứ ở thế gian là thị phi lẫn lộn, bất kỳ lúc nào cũng đang khảo nghiệm tâm tính của chư vị” (Chương III, Tu luyện tâm tính, Pháp Luân Công)
Mấy tuần gần đây, sau buổi học Pháp tập thể, điều phối viên trạm phụ đạo liên tục động viên mọi người viết bài chia sẻ. Đồng tu gửi bài chia sẻ rất chậm nên Pháp hội phải lùi lại một tuần. Mỗi lần điều phối viên nhắc viết bài, trong tâm tôi nghĩ: Tôi không có ngày đến hạn, chỉ cần đồng tu gửi bài chia sẻ trước Pháp hội một ngày, tôi đều xem xét và xử lý.
Kết quả đến trước Pháp hội một ngày, thực sự có một bài viết gửi đến, chính là của đồng tu B. Một đồng tu biên tập khác nói đã hết thời hạn nhận bài, nội dung bài viết của bà B lúc bình thường đã chia sẻ qua, không dùng được. Trong tâm tôi cũng không nguyện ý xem và chỉnh sửa. Nhưng đồng tu B liên tục gửi thư hỏi chúng tôi về vấn đề bài viết và bà sẵn lòng chỉnh sửa. Tôi nhớ lại lời hứa trong tâm trước đây, đó là lời hứa với Sư phụ. Tôi quyết định giữ lời hứa, giúp bà sửa lại bài chia sẻ để bà có thể phát biểu. Tối đó tôi dành hơn hai giờ đồng hồ làm một mạch tới gần 2 giờ sáng, hoàn thành việc chỉnh sửa bản thảo thứ hai của bà, sau đó bà tự phiên dịch sang tiếng Anh.
Khi tôi lái xe tới nơi tổ chức Pháp hội vào ngày hôm sau, trong tâm tôi đột nhiên xuất hiện ý nghĩ: sinh mệnh của tôi đã trải qua luân hồi chuyển sinh hàng ức vạn năm, đi qua bao nhiêu niên đại, như vậy những sự tình phát sinh trong đời này tính là gì chứ?
Trước Pháp hội, bà B nhìn thấy tôi và nói lời cảm ơn. Tôi nhẹ nhàng nói không cần cảm ơn. Vào thời khắc đó, không phải vì bà nói cảm ơn tôi, mà là trong tâm tôi trống rỗng, rất khoáng đạt. Tôi nhận ra cái chủng tâm coi thường bà ấy đã không còn nữa. Trong quá trình tôi hỗ trợ bà chỉnh sửa bản thảo, Sư phụ đã tiêu trừ những vật chất bại hoại không thuộc về tôi.
Tập trung vào công tác hạng mục Minh Huệ, đặt Pháp lên hàng đầu
Mâu thuẫn với thành viên Phật học hội địa phương ở trên phát sinh sau khi tôi rời bỏ mọi công tác tại địa phương, chuyển sang hoàn toàn làm hạng mục Minh Huệ. Việc chuyển công tác lần này đối với tôi mà nói, ngay từ đầu tôi đã biết đây là an bài của Sư phụ từ bi. Lúc đó tôi đã có một giấc mơ rõ ràng, tại một nơi non xanh nước biếc bên bờ biển, có một đứa trẻ ở trên ván đang treo những chiếc giỏ lớn, bên trong trói một người đang ngâm một nửa trong nước biển. Trong mơ có một điều phối viên nhóm Minh Huệ đã đưa tôi đến nơi này. Tôi hiểu rằng người bị trói ở trong giỏ và đang ngâm trong nước kia chính là người tôi cần cứu. Vì vậy ngoại trừ những công tác người thường bắt buộc, tôi toàn tâm tập trung vào công việc của hạng mục Minh Huệ.
Tôi luôn đặt hạng mục Đại Pháp lên hàng đầu. Do khối lượng công việc biên tập mỗi ngày, cộng thêm thời gian học Pháp luyện công, nếu như không làm trong giờ làm việc thì thế nào cũng không thể hoàn thành đúng thời hạn. Do đó buổi trưa tại nơi làm việc, tôi dành 30 phút trước giờ nghỉ, tìm một phòng làm việc hoặc phòng họp để bắt đầu làm, buổi chiều vào làm việc muộn 30 phút. Trong khoảng thời gian này tôi tập trung tinh thần làm công tác biên tập. Nhiều người thường cũng làm như vậy nên ông chủ cũng không ý kiến gì. Tôi thấy như vậy không ảnh hưởng đến công tác người thường; hơn nữa ông chủ giao việc gì, tôi cũng đều hoàn thành trong thời gian ngắn hơn, có khi vào thời khắc mấu chốt còn có đồng nghiệp tới giúp đỡ. Vì vậy với tâm thái “vô cầu”, đánh giá hàng năm của ông chủ đối với tôi vô cùng tốt, định mức tiền thưởng cũng rất cao. Có ông chủ còn hỏi tôi có muốn đi theo hướng làm quản lý không, tôi từ chối một cách thiện ý, nói rằng bản thân không thích hợp làm quản lý.
Trong hai năm qua, bởi vì tình hình dịch bệnh nên tôi làm việc tại nhà, không có sự giám sát trực tiếp của ông chủ. Vì tôi là người tu luyện, tôi đồng thời vừa làm công tác biên tập và công việc người thường. Tôi đặt tâm làm biên tập, cũng nhất định phải đặt tâm trong công việc. Đôi khi công tác biên tập chiếm dụng nhiều thời gian hơn, tôi sẽ dùng thời gian buổi tối, thậm chí làm việc (công tác người thường) đến rạng sáng, nhất định hoàn thành công việc của đơn vị. Nhà tôi có người già, những lúc hoàn cảnh gia đình không yên tĩnh, tôi liền lái xe đến bờ sông cách nhà một dặm, tìm một gốc cây rồi ở trong xe tĩnh lặng hoàn thành công tác biên tập, rồi lại về nhà vừa chăm sóc người già vừa làm công việc. Một số bài viết rất khó biên tập (bản thảo tương đối lộn xộn) yêu cầu thời gian chỉnh lý nhiều hơn đều được tôi hoàn thành như vậy.
Tôi cảm nhận rất rõ ràng nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi mới có thể ở trong các loại áp lực công việc, hạng mục và gia đình mà tĩnh tâm làm biên tập, nắm chắc việc học Pháp. Do đó, việc chăm sóc người già trong nhà và công việc cũng dần dần được an bài và có kết quả tốt hơn.
Bởi vì chồng tôi không phải là người tu luyện, mỗi năm đều muốn thu xếp hai kỳ nghỉ phép du lịch. Gọi là “nghỉ phép”, đối với tôi mà nói cũng là môi trường tu luyện khác. Tôi cố gắng học Pháp luyện công nhiều hơn, công tác biên tập cũng không thể trì hoãn, không thể thiếu.
Tôi nhớ có một năm, cả nhà chúng tôi đi tham gia hội lớp của chồng tôi. Chúng tôi vô tình chọn một khách sạn có đường truyền Internet rất chậm. Lúc đó là thời điểm Giáng sinh, chúng tôi đang biên tập thiệp chúc mừng năm mới của chúng sinh. Mấy buổi tối, tôi làm xong việc biên tập nhưng không thể tải lên mạng một cách bình thường. Mặc dù đã chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều phải chờ thời gian rất lâu mới tải xong. Nhưng trong tâm tôi không oán trách, vì công tác này là do tôi lựa chọn. Đương nhiên tình huống thời gian được an bài tốt đẹp thần kỳ vẫn nhiều hơn, tôi vừa có thể hoàn thành công việc, vừa có thể chăm sóc cho gia đình.
Tháng tư năm nay, chúng tôi không có mặt ở nhà trong một thời gian dài. Vì đang trong thời gian biên tập bài viết chào mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, về cơ bản tôi vẫn tham gia nhóm học Pháp đúng giờ. Mấy thành phố này chênh lệch năm, sáu giờ so với Bắc Mỹ, một giờ sáng tôi tham gia nhóm học Pháp và bắt đầu làm việc biên tập lúc hai giờ sáng, khi đó dường như tôi có thể làm công việc biên tập bất cứ lúc nào. Đôi lúc buồn ngủ quá tôi đi ngủ trước hai giờ, sau khi hoàn thành một phần thì ngủ thêm hai đến ba giờ.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong lúc bận rộn biên tập, tôi đột nhiên ngộ ra con đường tu luyện Chính Pháp mà Sư phụ đã an bài cho tôi, không phải là hạng mục Minh Huệ cần tôi, mà là tu luyện của tôi, sinh mệnh của tôi cần làm hạng mục này; chứng thực Đại Pháp, cứu độ chúng sinh là trách nhiệm của tôi.
Tôi ngộ ra rằng chuyên tâm làm việc trong hạng mục Minh Huệ, trong công việc biên tập, nghiêm khắc yêu cầu bản thân, cẩn thận xử lý từng bài viết, chính là có trách nhiệm đối với đồng tu tác giả, có trách nhiệm đối với chúng sinh, có trách nhiệm đối với tu luyện của bản thân. Tu luyện của tôi thành thục và viên mãn ngay trong đó. Điều đó đã chỉ dẫn tôi bài trừ những can nhiễu ngoại lai, bất kể trong điều kiện nào đều có thể thực hiện một cách có trách nhiệm, phối hợp tốt với các biên tập viên khác. Trong quá trình xử lý bài viết, tôi hướng nội tìm nhiều hơn, bỏ đi các chủng chấp trước nhân tâm.
Học Pháp và đề cao tâm tính
Khi đang soạn lọc các bài chia sẻ từ Trung Quốc Đại Lục ngày 1 tháng 9 năm 2020, một tác giả nhớ về sự việc bắt cóc diện rộng xảy ra 17 năm trước. Mỗi ngày đi làm về ông liền học Pháp tới đêm khuya để giải thể bức hại, cảm nhận được sự thư thái và mỹ diệu của việc học Pháp.
Hai từ “thư thái” này khiến tôi nhớ lại thời gian làm hạng mục Shen Yun nhiều năm trước. Mặc dù đảm nhận rất nhiều công việc, rất bận rộn, nhưng mỗi sáng sớm tôi đều tĩnh tâm học Pháp, đó đã trở thành một loại trạng thái tự nhiên của tôi. Có một ngày tôi ngồi đó đọc từng chữ trong Pháp, thân thể như tiến nhập vào trong Pháp, bao bọc trong Pháp, thân thể ấy vô cùng dễ chịu. Tôi có một ý nghĩ: Khi mệt mỏi vì bận rộn việc hạng mục, học Pháp liền cảm thấy tốt, thấy thư thái.
Giờ đây nhớ lại, tôi thấy suy nghĩ lúc đó không chính. Tôi trải nghiệm sự thần kỳ và thù thắng của Đại Pháp nhưng không sinh ra tâm kính ngưỡng đối với Pháp, không có lý giải thâm sâu về ý nghĩa của việc học Pháp cùng quá trình và sự thần thánh của việc đồng hóa với Pháp. Nói nhẹ đi, dù tôi không truy cầu an dật nhưng coi công tác hạng mục Đại Pháp là quan trọng nhất, trên cơ điểm “làm việc” mà coi học Pháp là phương tiện. Tôi không đặt đúng vị trí của tu luyện.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến tôi vượt quan chậm, tâm chấp trước không ngừng tích tụ, tu luyện rất khó khăn trong những năm qua. Có lúc biết rõ học Pháp ít, nhưng lại luôn bị “công việc” dẫn dắt, đeo đuổi, làm đảo lộn. Tôi cần chân chính hiểu được ý nghĩa của việc học Pháp!
Hai năm trôi qua, tôi đã cải biến được bao nhiêu? Có thể nói tôi còn chưa đạt được trạng thái tốt nhất khi học Pháp. May mắn tôi vẫn không chểnh mảng việc học Pháp, Sư phụ luôn luôn từ bi coi sóc bảo hộ tôi, điểm hóa cho tôi.
Nhớ có mấy lần tôi kiên trì luyện trạm trang trong hai giờ đồng hồ, luyện công buổi đêm đến một, hai giờ sáng. Có một lần tôi cảm thấy ngủ quá muộn, sáng hôm sau nhắn tin cho đồng tu cùng học Pháp, nói hôm nay tôi không đọc. Nhưng để an tĩnh học Pháp, cô ấy đã chuyển điện thoại sang chế độ máy bay. Không nhận được hồi âm, lại không muốn cô ấy chờ đợi, tôi đành lên mạng học Pháp. Càng đọc càng thanh tỉnh, đến khi đọc xong một bài giảng, tôi tỉnh táo thư thái như vừa ngủ một giấc. Tình huống này đã xảy ra mấy lần vì các nguyên nhân khác nhau, tôi hiểu ra ngủ ít cũng không thành vấn đề, ban ngày tôi không cần ngủ bù.
Chồng tôi bình thường sẽ không ảnh hưởng đến những việc tu luyện của tôi, ông ấy lặng lẽ ủng hộ dù ngoài miệng không nói gì. Nhưng vì tu luyện của tôi chiếm dụng rất nhiều thời gian, ông ấy cần tự lo việc sinh hoạt và làm việc. Tôi không thể thuyết phục ông ấy hoàn toàn có cùng nhận thức về việc tu luyện của tôi. Ngoài ra, tôi còn có tâm không nghe người khác nói; tôi thấy ấm ức, ngoài mặt không tranh cãi nhưng lại thể hiện qua ánh mắt, nét mặt, biểu hiện không vui,
Có một lần sau khi học Pháp tập thể, vì thuận đường tôi đưa đồng tu về, về đến nhà đã hơn một giờ trưa. Chồng tôi liền nói tôi không chăm lo tốt cho gia đình, v.v. Tôi nghe xong không tức giận, tôi biết khảo nghiệm tâm tính đã đến. Nhớ tới hôm nay đã làm việc tốt, ma nạn liền đến, tôi cần nhẫn nhịn. Vì vậy tôi hỗ trợ chồng làm cơm trưa, rồi ra vườn sau tưới cây. Lúc ăn cơm, tôi hỏi ông ấy một việc. Tôi chân thành nhìn ông ấy, lại thấy anh ấy mở miệng cười. Tại thời khắc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng uy lực của Đại Pháp đang hiển hiện. Tâm trạng của chồng tôi đã thoải mái hơn. Sau lần đó, ông ấy không còn nói tôi như trước nữa. Bất luận xuất hiện bất hòa thế nào, tôi cũng không dễ động tâm, không tức giận, không tranh đấu, mọi chuyện đều suôn sẻ. Ngày hôm ấy Đại Pháp đã thực sự cải biến tôi.
Trong tu luyện, tôi cảm thấy bản thân còn nhiều tâm chấp trước, cần học Pháp nhiều hơn để hiểu rõ và kiên định hơn về Pháp lý. Tôi cũng cần năng cao kỹ năng biên tập, con đường phải đi còn rất dài.
Xin dừng bài chia sẻ ở đây, mong các đồng tu từ bi chỉ ra những gì chưa phù hợp.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!
Cảm ơn các đồng tu!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/6/【法会交流】修去妒嫉心-450243.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/13/204286.html
Đăng ngày 04-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.