Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Nhật Bản
[MINH HUỆ 11-10-2022] Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Chào các bạn đồng tu!
Đại dịch COVID tiếp tục leo thang, khiến các hoạt động giảng chân tướng cho chúng sinh ngoài trời bị ảnh hưởng, vì vậy tôi đã tham gia hạng mục RTC quốc tế để thực hiện các cuộc điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Tại Pháp hội này, tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm và thể ngộ trong tu luyện của bản thân.
Đột phá quan niệm người thường và lấy khổ làm vui
Vấn đề lớn nhất của tôi khi mới bắt đầu tham gia hạng mục RTC là thiếu thời gian. Hàng ngày tôi phải làm việc ở cơ quan hơn 10 tiếng đồng hồ, chưa kể quãng đường đến nơi làm việc và về nhà. Sau khi luyện công buổi sáng xong, tôi đi làm. Khi về nhà, tôi phải lo việc nhà, học Pháp, tập chơi nhạc cụ, v.v.. Nếu muốn gọi điện thoại, tôi cần phải nhanh chóng trước khi người dân ở Trung Quốc đi ngủ, trùng lặp với thời gian học Pháp của tôi. Vậy tôi phải xử lý thế nào đây?
Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ tôi thấy Sư phụ và một vài học viên nam vừa hoàn thành công việc, đang ngồi trên một chiếc ghế dài. Sư phụ nhìn tôi rất từ bi. Ngay sau đó, một học viên bước vào sân và hỏi Sư phụ một số câu hỏi. Sư phụ trả lời: “Họ đang học Pháp trong phòng.” Tôi nhận ra có một dãy nhà bên phải mình. Tôi đến đó, nhìn vào và thấy nhiều học viên nhưng tôi không nhận ra ai trong số họ. Rồi tôi tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh dậy, tôi nghĩ: “Đó không phải là hạng mục RTC sao? Tôi hiểu rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi, rằng tôi có thể học Pháp với các học viên quốc tế trong hạng mục. Ngày hôm sau, sau buổi chia sẻ tu luyện trong nhóm lớn, tôi nghe người phụ trách nói rằng bây giờ mọi người có thể đi học Pháp! Tôi đã vui vẻ tham gia. Kể từ đó, mỗi buổi sáng sau khi phát chính niệm, tôi tham gia học Pháp nhóm. Khi tôi đi ngủ thì đã hơn 3 giờ sáng. Việc luyện công tôi chuyển sang sau giờ làm việc.
Một vấn đề đã phát sinh sau khi tôi điều chỉnh thời gian luyện công sau giờ làm việc. Tôi không có thời gian nấu bữa tối. Tuy nhiên, tôi biết rằng việc cứu người không thể dừng lại. Vì vậy, tôi chuẩn bị thêm thức ăn vào những ngày tôi không đi làm. Làm như vậy giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian. Trong suốt thời gian này, tôi còn bỏ được chấp trước vào quan niệm thực phẩm đông lạnh có ngon bằng thực phẩm tươi hay không.
Hai năm đã trôi qua. Khi nhẫn chịu khó khăn, tôi cảm thấy định lực của mình tăng lên. Hơn nữa, công việc hàng ngày của tôi cũng không bị ảnh hưởng.
Giữ gìn tâm thái tường hòa
Các hạng mục RTC đặc biệt đòi hỏi sức mạnh của chỉnh thể để thanh trừ các nhân tố tà ác và cứu người trên quy mô lớn. Trong quá trình thực hiện từng hạng mục, chúng tôi gọi điện thoại đến một trong những khu vực bị bức hại nghiêm trọng. Một học viên kể rằng khi cô ấy tham gia vào một hạng mục đặc biệt nhắm vào Bắc Kinh, cô ấy đã nhìn thấy các loại tà ác tụ tập phía trên khu phức hợp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ở Bắc Kinh. Khi chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại, tà ác ở các không gian khác bị tiêu diệt cho đến khi bầu trời trở nên quang đãng!
Có lần, tôi gọi điện cho một phụ nữ có giọng rất thô. Trước tiên tôi chúc mừng năm mới cô ấy. Cô ấy lập tức cúp máy. Tôi gọi lại và cô ấy trả lời. Tôi nói: “Xin lỗi, tôi đang gọi từ nước ngoài và đường dây vừa bị cắt.” Tôi nói với cô ấy rằng virus COVID đang lan rộng, và tôi cũng kể rằng nhiều người đang niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bình an. Cô ấy nói: “Anh là học viên Pháp Luân Đại Pháp à? Đừng gọi cho tôi nữa!“ Rồi cô ấy cúp máy.
Tôi biết cô ấy hẳn đã bị những lời dối trá của ĐCSTQ đầu độc nên tôi đã gọi lại cho cô. Để giúp cô vứt bỏ hiểu lầm đối với Pháp Luân Đại Pháp, tôi nói rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là một trò lừa bịp, và là tin giả do Giang Trạch Dân bịa đặt để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Nghe vậy, cô ấy lớn tiếng trả lời: “Gia đình hàng xóm của tôi đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cả bốn người đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đều nhảy lầu tự tử. Chính tôi đã tận mắt chứng kiến mà anh còn nói nó là giả sao? Đừng gọi lại cho tôi nữa! Hãy biến đi!” Cô ấy rất kích động và cúp máy. Tôi thực sự muốn giúp cô ấy. Tôi biết cô đã bị những lời dối trá của ĐCSTQ che mắt, thực sự đáng thương!
Tôi gọi lại cho cô ấy và cô lại bắt máy. Tôi xin lỗi và nói: “Tôi xin lỗi, đã khá muộn rồi, tôi thực sự đang làm phiền cô. Sau những gì cô vừa nói, cô hẳn phải có hiểu lầm rất sâu về Pháp Luân Đại Pháp. Thù hận Phật Pháp là rất nguy hiểm. Tôi thực sự lo lắng cho cô, vì vậy tôi gọi lại cho cô. Tôi sẽ nói nhanh để không làm mất quá nhiều thời gian của cô.” Tôi nói với cô rằng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:
“Đối với người luyện công mà nói, yêu cầu của chúng tôi rất nghiêm khắc: người luyện công không được sát sinh.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Trong các bài giảng tại Pháp hội ở các nơi khác, Sư phụ chúng tôi cũng giảng:
“…tự sát là có tội.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Vì vậy, một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chân chính sẽ không tự tử. Những người tự tử chắc chắn không phải là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi khuyên cô đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi còn kể hàng triệu người trên thế giới đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Tôi khuyên cô ấy hãy tự đọc cuốn sách. Cô nói: “Nếu Hoa Kỳ tốt như vậy, tại sao lại có nhiều người chết trong đại dịch đến thế? Trung Quốc thậm chí chẳng có nhiều người chết mấy.” Sau đó, cô lại cúp điện thoại.
Một lúc sau, tôi gọi lại cho cô ấy và lại một lần nữa xin lỗi cô: “Xin lỗi đã làm phiền cô. Những người Trung Quốc khi minh bạch chân tướng đều nói rằng những cuộc điện thoại của chúng tôi đã cứu họ. Nếu cô không thể sống an toàn qua thảm họa do không minh bạch chân tướng, cô có biết tôi sẽ cảm thấy thế nào không? Tôi sẽ cảm thấy rất buồn vì tôi không thể giúp được cô.”
Thái độ của cô ấy đột ngột thay đổi. Cô ấy nói với tôi rằng cô đang làm việc tại Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Tôi nói với cô ấy rằng ĐCSTQ đã bị thế giới xem là một nhóm tội phạm xuyên quốc gia. Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp được xem là tội ác chống lại loài người, tội ác diệt chủng và tra tấn được ví ngang với Đức quốc xã.
Tôi cũng nói rằng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã khiến Trời trừng phạt nhân loại lần thứ hai. Hãy lấy ví dụ về đại dịch mà xem. Tất cả các công ty ở Phố Wall, các công ty lớn và tổ chức tư vấn đều biết về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, mổ cướp nội tạng sống, cuộc bức hại người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng và Cơ đốc giáo của ĐCSTQ. Họ cũng biết về thảm sát Thiên An Môn xảy ra vào ngày 4 tháng 6 năm 1989. Tuy nhiên, vì lợi ích cá nhân, họ giữ im lặng về những vấn đề này và vờ như không hay biết. Có một câu ngạn ngữ phương Tây rằng “Chẳng có bông tuyết nào cảm thấy có trách nhiệm khi tuyết lở xảy ra.” Việc này cũng tương tự. Tôi cũng cho cô ấy biết rằng ĐCSTQ luôn dối trá. Nếu bạn muốn biết con số tử vong thực sự, theo các báo cáo trực tuyến, chỉ riêng Vũ Hán đã bán ra 40.000 hũ tro cốt (để đựng hài cốt sau khi hỏa táng). Cô không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Cuối cùng, cô chân thành nói rằng cô ấy muốn nghe các bài hát của Đại Pháp.
Trong toàn bộ quá trình, tôi không bị ảnh hưởng bởi cái tình của người thường. Tôi chỉ bảo trì thái độ khiêm tốn và an hòa.
Hướng nội
Các học viên trong hạng mục RTC đến từ khắp nơi trên thế giới. Môi trường nhóm lớn như thế này là một cơ hội tu luyện rất tốt. Có thời gian, tôi là học viên phụ trách một trong những nhóm học Pháp vào sáng sớm. Tôi đã gặp một tình huống giúp tôi có thể xét lại bản thân mình.
Có gần 100 học viên trong nhóm của chúng tôi. Có hai học viên điều phối, một người là điều phối viên, một người là trợ lý. Tôi phụ trách nhóm đọc sách Chuyển Pháp Luân. Một ngày nọ, người trợ lý nói rằng cô ấy nghĩ chúng tôi nên đọc cả trang cuối cùng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Điều phối viên không có ở đó và có một học viên đã trả lời rằng chúng ta sẽ đọc. Các học viên khác vẫn im lặng. Tôi nói rằng tôi muốn đọc, nhưng nếu các đồng tu khác không muốn đọc, thì chúng tôi sẽ bỏ qua nó. Người trợ lý điều phối yêu cầu tôi hỏi ý kiến nhóm chúng tôi. Tôi đã gửi một tin nhắn đến nhóm. Các học viên đã đưa ra bình luận.
Có nhiều ý kiến khác nhau. Vào ngày thứ ba, tôi cảm thấy cần phải đưa ra quyết định nên đã hỏi mọi người lần cuối. Lúc này, người điều phối chính đột nhiên nói: “Các bạn, hãy từ từ!” Tôi choáng váng và cảm thấy mắc cỡ. Tôi bình tĩnh bắt đầu phàn nàn. Tôi hỏi: “Về vấn đề đó, tất cả các bạn đều xác nhận chứ?” Người điều phối ngay lập tức nói: “Bạn dừng vấn đề này trước!”
Tôi cúp điện thoại và dần bình tĩnh lại. Tôi nghĩ: “Mình đã sai ở đâu?”
Sư phụ giảng:
“Khi nảy sinh mâu thuẫn với người khác đảm bảo là tâm của chư vị đã nổi lên rồi, hết sức minh hiển. Nếu chư vị không nắm bắt được nó trong thời khắc ấy, mà còn căng với người khác, còn đi tranh cái lý của chư vị, thì quá trình chư vị chấp trước mà tranh lý ấy chính là quá trình cái tâm chấp trước đó biểu hiện mãnh liệt.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Miền Tây Mỹ Quốc)
Tôi đã hướng nội: Có phải tất cả những lý do mà các học viên đưa ra đều đúng không? Tôi cũng bày tỏ quan điểm của mình. Nếu bình luận của chúng tôi được mọi người đọc thì chẳng phải là làm loạn Pháp sao? Tôi tiếp tục hướng nội. Có rất nhiều học viên trong nhóm. Tôi chỉ nên tìm một nơi để gặp gỡ và thảo luận tình hình với các học viên học Pháp cùng tôi. Khi tôi đăng những thứ này lên nhóm, chẳng phải nó đang tạo ra can nhiễu đối với môi trường tu luyện của các học viên sao?
Sau khi hướng nội, tâm tôi tĩnh lại. Tôi cảm thấy hối hận và nhanh chóng trả lời người điều phối rằng tôi rất biết ơn vì sự nhắc nhở kịp thời của cô ấy. Tôi cảm ơn cô ấy đã dành thời gian để giúp giải quyết các vấn đề trong nhóm học Pháp mặc dù cô ấy rất bận rộn.
Đã đến giờ tôi phải đi làm. Lúc đó là 8 giờ sáng. Ngay khi mở cửa, tôi đã nín thở. Bầu trời trông rất thần thánh, hùng tráng và đẹp đẽ. Những đám mây trắng trông như những bông hoa sen bồng bềnh thành hàng ngay ngắn ở trên cao. Những đám mây bắt đầu từ nhà tôi và kéo xa tít tắp, lấp đầy cả bầu trời.
Chiều hôm đó khi tôi về nhà để ăn bữa trưa, bầu trời vẫn không thay đổi. Khung cảnh thần thánh và vĩ đại vẫn còn đó và bầu trời dường như đặc biệt yên tĩnh và thanh bình. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi!
Tôi hiểu rằng có thể hướng nội khi gặp mâu thuẫn giúp đề cao tâm tính rất lớn. Khi tâm tính của tôi đề cao, mâu thuẫn sẽ nhanh chóng được giải quyết. Đồng thời, tôi đang phủ định an bài của cựu thế lực.
Phần kết luận
Đã tu luyện nhiều năm như vậy, điều khiến tôi xúc động nhất là cách các học viên tu luyện tinh tấn như thế nào. Họ giống như những ngọn đèn lấp lánh với năng lượng tích cực. Mỗi học viên là một lạp tử của Pháp. Mọi người hợp tác để cứu người và cùng nhau chứng thực Pháp, tiến tới viên mãn!
Chính Pháp sẽ sớm kết thúc và tất cả chúng ta đều có thể cảm nhận được con người trân quý như thế nào. Sư phụ muốn mỗi một đệ tử của Ngài làm tốt trên con đường tu luyện của mình. Vì vậy, chúng ta phải ghi nhớ trách nhiệm của bản thân. Bất kể trong hoàn cảnh nào, chúng ta phải lấy Pháp làm thầy. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể chịu đựng được khổ nạn và không để chấp trước vào an dật lôi kéo! Càng gần cuối, chúng ta càng phải tinh tấn hơn!
Nếu có bất kỳ điều gì chưa phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
(Bài chia sẻ tại Pháp hội Nhật Bản năm 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/11/450541.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/18/204367.html
Đăng ngày 07-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.