Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 13-5-2007] Vào tháng năm 1994, một học viên khí công hăng hái gửi cho tôi một bản Pháp Luân Công. Anh kêu tôi đọc nó mau, và nói sẽ có một khoá dạy tại thành phố Thành Đô vào cuối tháng. Vì vậy tôi bắt đầu đọc quyển sách ngay. Tôi càng đọc càng thêm hứng khởi. Tôi không thể buông xuống cho đến khi đọc nó xong. Tôi cảm thấy rất hứng khởi và cảm động; tôi cuối cùng đã tìm được vị Thầy mà tôi hằng mong đợi. Ngày 28 tháng năm tôi đi Thành Đô để ghi tên cho khoá học với hai người bạn khí công khác. Tôi nhìn thấy nhiều người từ khắp nước đến, kể cả như là Liễu Ninh, Hà Bắc, Hắc Long Giang, Bắc Kinh, và Trùng Khánh.

Ngày hôm sau, 29 tháng năm, Sư phụ bắt đầu khoá dạy trong một thính đường gần khách sạn. Tôi thấy một số người ngồi trên xe lăn và chống nạng trong phòng giảng.

Sau khi Sư phụ giảng Pháp trong gần hai giờ đồng hồ, Ông kêu mọi người nghĩ đến nơi bị bệnh trên cơ thể của họ. Đối với những người mà không có bệnh, Sư phụ kêu họ nghĩ đến cái bệnh của thân nhân họ. Sư phụ kêu lên một hai ba, và sau đó dậm chân mình. Lúc bấy giờ, tôi thấy Sư phụ quơ bàn tay Ông từ phải sang trái, như là chụp một cái gì trên không, liệng nó xuống sàn nhà, và dậm lên đó trên mặt đất. Ông làm lại động tác hai lần. Các học viên có thiên mục mở nhìn thấy Sư phụ đã chụp bắt đủ loại con vật trong bàn tay Ông, một số cố tình bò ra, và một số rú lên.

Sau buổi giảng, chính tôi nhìn thấy những người mà ngồi trên xe lăn và dùng nạng, họ đứng dậy như người bình thường, và vững vàng bước đi ra khỏi phòng giảng, tất cả đều mỉm cười. Người ta vây quanh họ, cùng bước đi trong lúc bàn bạc vui vẻ.

Vào ngày thứ ba, Sư phụ, cao lớn và đáng kính, bước lên bục giảng với tinh thần sáng chói. Cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Sư phụ từ bi ra hiệu cho chúng tôi bình an ngồi xuống và ban một nụ cười hiền lành. Nhìn Sư phụ và lắng nghe với trọn sự chú ý, tôi không để mất một lời nào. Nhưng thình lình tôi bỗng nhắm mắt lại. Người học viên ngồi cạnh bên tôi nói, “Anh đang ngủ gục.” Tôi tức thời mở mắt để tự chủ. Nhưng không lâu sau, người học viên lại nói với tôi là tôi đang ngủ gục. Sau này tôi nghe Sư phụ nói, như lời Ông viết trong Chuyển Pháp Luân

”Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết.” (“Bài giảng thứ hai”)

Vậy chính là Sư phụ đã điều chỉnh cơ thể cho tôi. Buổi chiều ngay ngày hôm đó, tôi bước đi như gió khi đi chợ mua đồ. Người học viên đi với tôi nói, “Hôm nay xem anh đầy đủ tinh thần!”

Tôi ngồi giữa hàng ghế thứ 20 và 30, và muốn nhìn thấy Sư phụ rõ hơn. Mỗi ngày trước buổi giảng khi chúng tôi dùng cơm, Sư phụ đã đến bực giảng. Khi buổi giảng xong, trước khi chúng tôi có thể rời phòng giảng, Sư phụ đã rời đi rồi. Một ngày kia, tôi nghĩ đến cố gắng ra khỏi phòng giảng mau lẹ để được nhìn thấy Sư phụ. Nhưng giảng đường ở trên lầu khách sạn, và chỉ có một cửa ra/ vào. Vì mọi người cùng lúc rời đi, người ta rất lễ phép, để cho người khác đi trước. Tôi thấy ngại mà rời đi trước mọi người. Vì vậy tôi chỉ có thể bước ra chậm chạp như mọi người. Tôi không thể đến gần để nhìn thấy Sư phụ ngày hôm đó.

Khi tôi xuống lầu, thình lình tôi nhìn thấy Sư phụ đứng trên sân. Tôi quá hạnh phúc! Tôi lẹ chân bước về phía Sư phụ. Cách Sư phụ chừng hai thước, tôi bất ngờ ngừng lại. Nhiều học viên khác cũng ở cách khoảng đó. Nhiều học viên khác bước đi im lặng trong khi nhìn Sư phụ. Ngày hôm sau, khi bước vào phòng giảng, tôi nói với người học viên đi cạnh rằng tôi đã nhìn thấy Sư phụ ở khoảng cách rất gần. Ngay phía bên kia của thang lầu vòng, tôi lại được nhìn thấy Sư phụ đứng cách xa ba thước. Tôi giống như một đứa trẻ con nhìn thấy mẹ nó. Tôi nhảy lên vì vui sướng và nói với người học viên, “Nhìn kìa, Sư phụ xuất hiện ngay khi chúng ta nói về Ông!”

Vào hai ngày cuối của khoá học, tôi cảm thấy rất buồn vì tôi không muốn rời xa Sư phụ. Ngày cuối đến. Khi Sư phụ tuyên bố rằng khoá học đã chấm dứt, tôi trào nước mắt. Giống như là tôi vừa mới gặp lại một người thân mà đã xa cách rất lâu, và không bao lâu Ông sẽ lại rời đi. Sự chia ly rất khó chịu.

Bấy giờ là cận giờ bữa tối, và đầu óc tôi đầy những tư tưởng lo lắng. Bao giờ tôi mới gặp lại Sư phụ? Tôi không thể ngưng khóc. Khi ngước đầu lên, tôi thình lình nhìn thấy đứng cách tôi sáu thước, Sư phụ đang nói chuyện với một vị lớn tuổi. Tôi lẹ làng chùi nước mắt và nhìn thật kỹ. Tôi hỏi hai bạn đồng tu lâu từ Đại Liên đến mà đứng gần đó: có phải là Sư phụ không? Cả hai đều trả lời, “Phải.” Họ nhìn thấy tôi trào nước mắt, vì vậy họ hiểu tâm trạng của tôi. Họ bước đến gần và nắm lấy tay tôi, một người bên mặt và một người bên trái. Họ nói, “Chúng ta hãy đi gặp Sư phụ đi.” Tôi ngưng nước mắt.

Cả ba chúng tôi, tay trong tay, bước đến sau lưng Sư phụ cách một thước tây. Chúng tôi đứng im lặng. Tôi nhìn thấy vị lớn tuổi cầm một quyển sổ, và chùi nước mắt. Sư phụ từ bi vỗ vào vai ông và nói, “Hãy tu luyện tốt sau khi trở về nhà.” Lúc bấy giờ, hai đồng tu Đại Liên bấm tay tôi và nói, “Mau, nói chuyện với Sư phụ đi.” Tôi nói, ”Bài giảng của Sư phụ rất rõ ràng, tôi không có câu hỏi nào để hỏi. Tôi chỉ muốn nhìn Sư phụ gần thôi.” Tôi nghĩ trong tâm: Sư phụ, Sư phụ từ bi quá. Xin chào Sư phụ, từ nay con sẽ chỉ có thể nhìn thấy Sư phụ trong hình thôi.

Lúc bấy giờ, Sư phụ quay lại và nhìn thấy tôi ngay. Một vài giây sau, Ông quay về phía hai học viên Đại Liên và nói, “Hai vị vẫn chưa đi à?” Họ trả lời, “Thưa chưa.” Tôi bình yên nhìn ngắm Sư phụ, và không để ý điều gì họ nói với Sư phụ. Đó là lần gần nhất mà tôi được nhìn thấy Sư phụ trong buổi giảng, trong vòng một thước tây, và cũng là lần cuối mà tôi nhìn thấy Sư phụ. Hai người bạn đồng tu Đại Liên trẻ nhưng kinh nghiệm nhìn thấy rằng tôi không có gì để nói, và sau đó dịu dàng đưa tôi rời đi.

Tôi đã đi trên con đường này từ 13 năm nay. Tôi quí báu sự may mắn ngàn năm này, và bước đi trên con đường vàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bất kể khó nạn nào, tôi sẽ đi theo cận kề Sư phụ, đắc chính quả, và trở về nhà.

Ngày 12 tháng năm 2007

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/5/13/154680.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/5/28/86177.html

Đăng ngày 09-06-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share