Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đào Viên, Đài Loan
[MINH HUỆ 14-11-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Hồi tưởng lại con đường tu luyện của mình, tôi quả thực đã vấp ngã không ít lần và đi đường vòng cả một chặng đường dài. Cảm tạ Sư phụ đã không bỏ rơi một đệ tử như con! Hiện tại, tôi luôn nhắc nhở bản thân cần phải tiến bước cho tốt mỗi một bước đi trên con đường tu luyện.
Hai mươi năm trước, tôi có một giấc mơ rất chân thực, trong giấc mơ tôi cùng em trai bước theo Sư phụ trên một con đường. Tuy nhiên, con đường này càng đi càng tối, càng đi càng xuống sâu hơn như thể chúng tôi đang bước vào một căn hầm. Sư phụ đi phía trước dẫn dắt chúng tôi, còn tôi là người đi sau cùng. Đến khi cảm giác không còn đường đi phía trước, tôi liền kêu lớn: “Sư phụ! Phía trước không còn đường đi!” Sư phụ quay lại nhìn tôi mà không nói lời nào cả. Ngài chỉ đẩy một bức tường ở ngay trước mắt tôi và ánh sáng chói lòa lập tức chiếu sáng mọi thứ. Con đường của tôi đã được mở ra như vậy!
Giấc mơ đó với tôi vẫn còn hết sức sống động dù đã hơn 20 năm trôi qua. Những chấp trước mà tôi chưa tu bỏ đã chiêu mời nhiều ma nạn. Những khúc quanh co, gập ghềnh trên hành trình tu luyện đã cho tôi thấy rõ sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi vô cùng trân quý những điểm ngộ mà Sư phụ từ bi đã điểm hóa cho tôi thông qua giấc mơ này!
Nhận thức cảm tính về Đại Pháp dẫn đến sơ hở trong tu luyện
Hồi mới đắc Pháp, mặc dù tôi biết Đại Pháp là tốt, nhưng trong thâm tâm dường như không đặc biệt trân quý cơ duyên đắc Pháp này. Tôi cũng học Pháp và tham gia các hoạt động Đại Pháp cùng với các thành viên khác trong gia đình, nhưng hễ bận rộn là tôi lại ngừng học Pháp và luyện công.
Từ nhỏ tôi đã là một người trọng tình cảm. Do nền tảng tu luyện không vững chắc nên tôi căn bản không nhận ra chấp trước tiềm ẩn này. Khi đối diện với đại quan về tình và sắc dục, tôi đã vùng vẫy trong ma nạn thống khổ, và thiếu đi ý chí mạnh mẽ mà một người tu luyện nên có. Tôi cũng đi theo an bài của cựu thế lực, ôm giữ đủ các chủng nhân tâm, dần dần thoát ly hoàn cảnh tu luyện và hoàn toàn bước sang trạng thái của người thường. Cứ như vậy, một quan không vượt qua tốt thì quan khác lại theo sau đến.
Tôi vẫn luôn chấp trước vào tình với chồng mình. Trước khi kết hôn, giữa hai chúng tôi đã nảy sinh một số mâu thuẫn, và sau khi kết hôn không lâu thì tôi đã có thai. Lúc đó, tôi rất xem trọng quan niệm hiện đại rằng phụ nữ có thể sinh sống độc lập, và nếu vợ chồng không hòa hợp được thì nên ly hôn. Vì vậy khi biết tin mình có thai tôi đã sững sờ không biết phải làm gì. Tôi chưa sẵn sàng có đứa con này nhưng lúc này tôi lại nghĩ đến Đại Pháp.
Tôi tìm đến em trai mình để giãi bày lo lắng. Em ấy nghiêm túc nói với tôi: “Mọi người không thể yêu cầu chị phải làm điều gì, nhưng sát sinh là có tội. Nó sẽ đem đến nghiệp lực to lớn, khiến chị không thể tu luyện được nữa”. Lời em trai nói ra như gió thổi vù vù bên tai tôi, nhưng tôi quyết định sẽ gánh vác trách nhiệm của mình.
Sau khi con tôi chào đời, mâu thuẫn giữa vợ chồng tôi ngày càng leo thang. Chúng tôi cứ vài ngày lại cãi nhau một trận, và tôi không ngừng than phiền về điều này điều khác. Càng phàn nàn tôi lại càng cảm thấy cuộc sống không như ý muốn và nhân sinh thật là khổ. Trong những năm tháng thống khổ đó, tôi thường nghĩ đến Sư phụ và sự mỹ hảo của tu luyện. Một hôm tôi khóc lớn và cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con thực sự muốn quay trở lại tu luyện. Con không muốn sống cuộc sống như thế này nữa”. Vì trường kỳ không phóng hạ được chấp trước vào tình nên thân thể tôi dường như bị phủ một lớp bụi trần dày đặc. Hôm đó, sau khi nói với Sư phụ xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi nhớ mình đã tham gia một nhóm học Pháp và giao lưu tâm đắc thể hội ở Kiếm Đàm vào năm 2019. Ở đó, tôi gặp lại một học viên mà đã lâu chưa gặp. Cô ấy nói với tôi: “Tôi thực sự lo lắng cho bạn”. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không thể tìm thấy động lực để kiên trì tu luyện. Cô ấy liền đáp: “Phát chính niệm”. Chỉ với ba từ này thôi đã khiến tôi phảng phất cảm thấy lớp mây mù dày đặc che phủ tôi suốt nhiều năm qua tiêu tán ngay lập tức, và tôi đã bật khóc ngay lúc đó. Tôi nhờ cô ấy giúp tôi học Pháp một cách ổn định.
Cứ như vậy, tôi và cô ấy đã duy trì học Pháp đều đặn trong gần hai tháng. Dần dần tôi đã có thể tự mình học Pháp. Tôi cũng bắt đầu đột phá tâm sợ hãi, tìm được một điểm luyện công gần nhà và tham gia học Pháp nhóm trong khu vực. Việc này giúp tôi có cơ hội giao lưu với các học viên ở địa phương. Tôi và các thành viên trong gia đình cũng cố định thời gian học Pháp cùng nhau vào buổi sáng. Tính đến nay đã hơn hai năm kể từ khi tôi duy trì thói quen đi làm sau khi học Pháp hàng ngày vào buổi sáng.
Dẫn dắt con trai tu luyện
Nhớ lại 10 năm về trước, lúc con trai tôi mới chào đời, tuy là một học viên nhưng tôi không biết cách làm sao để nuôi dạy cháu tốt. Tôi biết Đại Pháp là tốt nhưng trạng thái tu luyện của bản thân lúc đó lại không đủ tinh tấn. Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu nhờ một đồng tu chỉ dạy cho cháu. Bởi vậy, hàng ngày tôi đều gửi con đi học mẫu giáo ở Trung Hòa, Đào Viên. Vì trường học cách khá xa nhà và thời gian eo hẹp nên tôi không thể trao đổi kỹ lưỡng với giáo viên về tình hình của cháu. Mãi đến khi cháu đi học tiểu học gần nhà, một giáo viên mới trao đổi với tôi về những chướng ngại, khó khăn trong học tập của cháu. Vấn đề của cháu gần như xảy ra hàng ngày khiến vợ chồng tôi tinh thần mệt mỏi.
Trong những ngày đầu của đại dịch Covid, tất cả học sinh phải học trực tuyến. Tôi phải giải quyết rất nhiều vấn đề của con trai mỗi ngày. Lúc đó, tôi mới thực sự hiểu được tình trạng của cháu. Tôi giúp cháu học trực tuyến và hướng dẫn cháu học Pháp luyện công lúc rảnh rỗi. Cuộc sống của chúng tôi gắn bó chặt chẽ với nhau. Tôi chưa từng là một bà mẹ khéo nuôi dạy con cái. Tôi biết Sư phụ đã cấp cho tôi cơ hội này để học cách làm mẹ lại từ đầu.
Dành thời gian gần gũi bên con khiến tôi đối diện hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác. Trước đây tôi đã che đậy rất nhiều nhân tâm, nhưng trong khoảng thời gian đó chúng đã nhanh chóng bộc lộ, như: tâm thiếu kiên nhẫn, thiếu từ bi, nói lời hà khắc, coi thường người khác, v.v…Tôi gần như đánh mất phong thái từ bi tường hòa của một người tu luyện, và bị hãm nhập trong một vòng luẩn quẩn các vấn đề. Dù biết mình chưa vượt quan tốt nhưng tôi vẫn không muốn hướng đến con trai nói lời xin lỗi. Tâm ương bướng khiến tôi trượt khảo nghiệm rất nhiều lần. Tôi cứ hy vọng rằng trong tương lai sẽ làm được tốt hơn.
Một hôm khi học Pháp, đoạn Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:
“Như vậy chúng ta phàm khi luyện công chưa xung qua quan được, khí không xuống, [thì] chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng ấy một thời gian lâu quá không; cần phải thực sự đề cao tâm tính! Khi chư vị thực sự đề cao tâm tính, chư vị sẽ thấy nó có thể xuống. Chư vị chỉ một mực nhấn mạnh vào biến hoá công của bản thân mình mà không nhấn mạnh vào chuyển biến tâm tính của mình; nó có thể đang đợi tâm tính chư vị đề cao, [rồi] mới phát sinh biến đổi toàn diện được.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã minh bạch được vấn đề của mình. Thì ra từ trước tới giờ tôi vẫn luôn mang tâm truy cầu ẩn giấu để nuôi dạy con trai mình. Tôi mong muốn cháu trở nên tốt hơn bằng cách hướng dẫn cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và đó cũng là cách để tôi chứng thực bản thân, chứng minh cách tôi dẫn dắt con là đúng. Với chấp trước ẩn giấu này, tôi đã cư xử hà khắc với cháu mỗi khi cháu làm không tốt. Thực ra tiểu đồng tu có trạng thái của tiểu đồng tu, lẽ ra tôi nên giúp con trai mình có được một quá trình nhận thức Pháp và giúp cháu bằng tâm thuần tịnh.
Thời gian dịch bệnh xảy ra đã cho tôi cơ hội để đột phá quan niệm rằng tôi không thể giúp cháu học Pháp tốt. Hơn hai năm qua, chúng tôi đã cùng nhau học Pháp mỗi tối và trên đường tới trường thì nghe các bài tâm đắc thể hội của tiểu đệ tử và văn hóa Thần truyền trên Phát thanh Minh Huệ. Tôi đã dần dần đứng ở giác độ của con trai để nhìn nhận vấn đề và giúp cháu hiểu những đạo lý làm người. Con trai tôi cũng tự nhiên nhận được những điểm hóa về các Pháp lý trong cuộc sống thường ngày, và chúng tôi thường cùng nhau chia sẻ cách giải quyết những tình huống khó khăn.
Mối quan hệ giữa tôi và chồng cũng trở nên hòa hợp khi tôi buông bỏ được quan niệm về hạnh phúc. Anh ấy nói rằng tôi đã thay đổi tích cực. Tôi từng luôn phàn nàn về chuyện tôi không có được hạnh phúc thực sự, còn anh ấy lại cho rằng anh ấy không thấy hạnh phúc hơn cả tôi. Giờ cả hai chúng tôi đều sống vui vẻ hòa thuận, nhưng tôi biết mình còn nhiều thứ phải cải thiện.
Là tu luyện không phải là kinh doanh
Cách đây vài năm tôi quyết định thôi việc trong quân đội và tự thành lập một công ty tổ chức sự kiện văn hóa. Tôi muốn quảng bá văn hóa truyền thống và các giá trị phổ quát như một cách để chứng thực Pháp.
Ban đầu công ty mới khởi nghiệp của tôi thu hút được rất nhiều sự chú ý. Trong một khoảng thời gian ngắn, một số phương tiện truyền thông đã nhanh chóng đưa tin, sản phẩm của tôi được dự thi ở nhiều nơi và giành được giải thưởng của Bộ văn hóa và các cơ quan khác nhau. Mặc dù trong thâm tâm tôi hiểu rằng tất cả những điều này đều là nhờ Sư phụ gia trì, nhưng tôi không tránh được có chút tự mãn. Vì đắm chìm trong nhân tâm bị bành trướng, tôi đã không tận dụng tốt cơ hội để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho các quan chức cấp cao khi có dịp gặp họ.
Trong thời kỳ dịch bệnh công ty của tôi đã không kiếm được thu nhập. Tôi rất buồn khi thấy mọi thứ mà tôi gây dựng trong ba năm qua đều bỗng chốc tan biến. Tuy nhiên, tôi lại có nhiều thời gian hơn để học Pháp. Trong khi học Pháp, tôi chợt nhận ra mình đã không hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh mà Sư phụ yêu cầu.
Khi thấy các thành viên trong gia đình gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc, tôi đột nhiên có sự thôi thúc muốn tham gia. Nhưng tôi lại sợ hãi đến mức tay run rẩy, thậm chí còn không nhớ mình vừa mới nói gì. Tôi hạ quyết tâm phải đột phá quan này. Tôi học Pháp cùng các đồng tu trong hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng và dự định sẽ gọi điện sau đó, nhưng tâm sợ hãi lại khiến tôi rời đi ngay sau khi buổi học kết thúc.
Một hôm sau khi học Pháp xong, tôi tự nhủ hôm nay nhất định phải gọi điện, nếu không thì đừng đến nữa. Hôm đó tôi đã giúp được ba người làm tam thoái. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi cảm thấy việc giảng chân tướng cũng là một quan tâm tính, tôi cần phải vượt qua khảo nghiệm này dù cảm thấy sợ. Từ chỗ không dám gọi điện thoại, đến nay tôi đã chủ động đăng ký thực hiện các cuộc gọi. Dù vẫn còn tâm sợ hãi, nhưng tôi nghĩ cách duy nhất để bắt kịp tiến trình Chính Pháp là không ngừng đề cao.
Tôi cũng dần dần buông bỏ được tâm danh lợi, tâm lợi ích đối với việc kinh doanh. Bỗng một hôm, tôi nhận được cuộc gọi từ hiệp hội lữ hành ở Đài Bắc, họ muốn mời tôi tổ chức hai buổi sự kiện cho nhóm 160 người. Bước ngoặt này đã giúp tôi thể hội được rằng, chúng ta chỉ cần quản việc tu luyện, khi có thể phóng hạ mọi thứ thì phần còn lại Sư phụ sẽ an bài. Sự thật chứng minh rằng, doanh thu của công ty tôi tốt hơn khi trạng thái tu luyện của tôi được đề thăng, và tôi đã vượt qua các khảo nghiệm dù đối diện với nhiều khó khăn.
Không ngừng thuần tịnh bản thân mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn
Sư phụ giảng:
“Tôi không hài lòng nhất là với những ai chỉ biết nói, chứ không đi làm, tôi cũng không hài lòng với những ai giảo hoạt. Tôi hài lòng với những ai thuần phác, thiết thực chắc chắn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)
Gần đây tôi đã đăng ký lấy chứng nhận để quảng bá Shen Yun trong khu vực. Trong quá trình đó, tôi nhận ra rằng chứng nhận chỉ là một hình thức bên ngoài, còn về căn bản nó chính là quá trình tu khứ tâm chấp trước của một người. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi tham gia và nghĩ rằng nó không quá khó để thực hiện. Một hôm, tôi đứng lên thuyết trình ngay sau phần giới thiệu của một đồng tu. Tôi cảm nhận rõ ràng vì đồng tu rất “thuần” nên lời cô ấy nói ra tự nhiên và đẹp đẽ, nhưng lời tôi nói nghe giống như làm thương mại vậy. Về đến nhà tôi vẫn còn cảm giác khó chịu, và trong suốt hai tuần chuẩn bị sau đó, tôi không ngừng nhìn thấy sự sai kém giữa mình và đồng tu. Tôi đã khóc khi thấy bản thân còn mang quá nhiều nhân tâm phức tạp.
Tôi tự hỏi sao tôi cảm thấy buồn như vậy. Trước đây khi phát hiện ra chấp trước, chẳng phải chỉ cần trực tiếp tu khứ là được sao? Tại sao lần này lại thống khổ như vậy? Khi học Pháp, tôi nhận ra việc tôi tham gia đăng ký lấy chứng nhận ẩn chứa tâm bất thuần. Tôi vẫn luôn cho rằng mình giỏi giao tiếp nhưng thực tế là tâm giảo hoạt của tôi được che đậy khá kỹ, cũng như tâm hiển thị, tâm hoan hỷ và tâm tật đố trường kỳ không tu bỏ. Khi từng nhân tâm bị phơi bày trong quá trình lấy chứng nhận, cuối cùng tôi hiểu ra rằng chúng không phải là tôi, chúng là những vật chất bất thuần tồn tại một thời gian dài trong thân tôi và chúng không muốn ly khai khỏi tôi. Vì chúng biết chúng phải bị loại bỏ hoàn toàn nên mới khiến tôi cảm thấy chản nản và không ngừng khóc.
Nhờ có Sư phụ điểm ngộ, tôi đã có thể nhổ tận gốc những chấp trước ẩn giấu sâu trong suốt một thời gian dài như vậy. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi vượt qua lần lấy chứng nhận cấp hai. Ngay lập tức, tôi tiến hành sửa đổi nội dung chuẩn bị cho buổi hội thảo nhóm sắp sửa diễn ra. Hội thảo này đã nhận được phản hồi nồng nhiệt và thu hút được nhiều tương tác hơn, điều mà trước đây tôi chưa từng làm được. Khi tư tưởng của tôi thay đổi, nó đã tạo ra sự khác biệt.
Sư phụ giảng:
“Chư vị không tu bản thân mình thì chư vị giúp tôi Chính Pháp thế nào? Tôi dùng chư vị như thế nào?” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Tôi ngày càng minh bạch rằng, chỉ khi tu tâm thuần tịnh mới có thể chân chính hoàn thành sứ mệnh cứu người.
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì được tiếp tục tu luyện và trân trọng từng phút từng giây để theo kịp tiến trình Chính Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã cho phép con được trở lại tu luyện Đại Pháp! Cảm tạ Sư phụ, cảm tạ đồng tu!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/14/451872.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/21/204855.html
Đăng ngày 05-04-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.