Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-10-2022] Con xin kính chào Sư phụ từ bi và tôn kính! Xin chào các đồng tu!
Trước khi viết bài chia sẻ này, tôi đã mơ thấy mình nộp đơn xét tuyển vào một công việc quan trọng nào đó, nhưng có chỗ bị trục trặc và người xét tuyển nói rằng tôi thiếu một số giấy tờ. Tôi không biết phải làm sao và rất lo lắng.
Sau khi thức giấc, tôi nghĩ về giấc mơ và tự hỏi nó có ý nghĩa gì. Nhiều giấc mơ của tôi, đặc biệt là những giấc mơ về kỳ thi hoặc về những thiếu sót của tôi, đều liên quan đến tu luyện của tôi. Vì tôi đang đấu tranh tư tưởng về việc viết bài chia sẻ hay không, nên giấc mơ này đã thúc đẩy tôi bắt đầu viết nó.
1. Chỉnh sửa các động tác luyện công
Trong khu vực nơi tôi sống có một địa điểm du lịch và mấy người chúng tôi thay phiên nhau duy hộ điểm giảng chân tướng, cũng như biểu diễn các bài công pháp ở đó vào các dịp cuối tuần. Một lần đến phiên tôi trực, sau khi kết thúc sự kiện, có một cô đồng tu đến bảo tôi rằng động tác luyện công của tôi không chính xác. Tôi cảm ơn cô ấy, nhưng vì đã đến giờ phải thu dọn đồ đạc nên cô ấy đã không chỉnh lại động tác cho tôi.
Khoảng một hoặc hai tuần sau, khi chúng tôi đang cùng nhau luyện công trước khi học Pháp nhóm, một số học viên lần lượt đến gặp tôi để giúp tôi sửa các động tác. Lúc đầu, tôi còn giữ vững tâm tính và tỏ ra kiên nhẫn, nhưng một lúc sau, tôi đã trở nên hơi khó chịu. Một số người trong số họ đã nói những điều vô vị. Tôi nhìn quanh và thấy động tác của mình cũng giống như các học viên khác, vậy mà vẫn bị một số họ sửa lại.
Sự việc này tiếp tục diễn ra tại một điểm luyện công khác, và tôi không muốn nói chi tiết ở đây. Sau đó tôi đã chia sẻ với một học viên, hy vọng được anh ấy cảm thông. Nhưng anh chỉ yêu cầu tôi hướng nội. Tôi không vừa ý nhưng dù sao cũng tự hướng nội tìm bản thân.
Từ đó đến nay đã vài tuần trôi qua, và giờ tôi đã rõ hơn tại sao lại xảy ra chuyện này. Trong gia đình tôi chỉ mình tôi tu luyện, vì vậy tôi không có cơ hội để được chỉnh sửa động tác luyện công ở nhà. Cơ hội duy nhất là ở điểm luyện công tập thể. Trên thực tế, không quan trọng người khác hành xử thế nào. Chỉ cần có ai đó chỉnh sửa động tác cho tôi, giúp tôi hoàn thiện, thì tôi cần phải đón nhận và cảm ơn người đó.
2. Khiêm tốn
Còn có một vấn đề khác nữa xảy ra trong khi các học viên giúp tôi điều chỉnh động tác luyện công. Hơn 20 năm qua, tôi đã sống ở nhiều nơi trên đất nước Hoa Kỳ và luôn thích chia sẻ về tu luyện với các học viên khác. Tôi cho rằng mình đã tham gia vào các hạng mục quan trọng và thậm chí đã viết nhiều bài chia sẻ liên quan. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, theo thời gian, những bài chia sẻ của tôi sẽ giúp ích cho các học viên khác.
Tuy nhiên, bắt đầu từ vài tháng trước, một học viên liên tục nói với tôi rằng trạng thái tu luyện cá nhân của tôi tệ như thế nào. Anh ấy đã chia sẻ qua email, tin nhắn và trên các kênh khác. Anh ấy nói rằng, mặc dù tôi thường bảo người khác hướng nội nhưng chính tôi mới là người thực sự cần hướng nội. Tôi cảm thấy vô lý và đã chia sẻ những suy nghĩ này với một học viên. Một lần nữa, tôi lại được nhắc nhở cần phải hướng nội.
Và tôi đã tự tìm lỗi ở bản thân. Trong vài tuần qua, tôi đã cố gắng không đánh giá các học viên khác hoặc đưa ra nhận xét về người khác. Tôi đã suy xét bản thân và phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Ví dụ, tôi đã từng nhận xét về điều này hoặc điều kia. Nhìn lại, nhiều lời bình luận của tôi có liên quan đến cái tôi cá nhân và tôi cảm thấy rằng thể ngộ của mình tốt hơn các học viên khác. Nhưng đây không phải là điều một học viên nên làm. Một tình huống liên quan khác là sau khi thể hội được điều gì đó, tôi thường viết bài chia sẻ về chúng hoặc chia sẻ miệng với các học viên khác, nghĩ rằng như vậy là đủ. Nhưng tôi đã bỏ lỡ phần quan trọng nhất, đó là thực sự tu luyện bản thân trong những phương diện này.
Sư phụ giảng:
“chúng ta trong quá trình tu luyện, thì những tâm mà một người tu luyện cần vứt bỏ là rất nhiều: tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ; rất nhiều các loại tâm chấp trước đều phải vứt bỏ hết (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Vì vậy, tôi bắt đầu truy xét bản thân về từng chấp trước một.
Tôi có tâm hiển thị mạnh mẽ – nó theo tôi từ hồi học đại học, đến đi làm ở công ty và giờ là thành tích học tập của con trai tôi. Tâm tật đố cũng thể hiện ở cả nơi làm việc và các hoàn cảnh khác của tôi. Mặc dù có thể tôi không nói ra, nhưng tôi có thể cảm thấy khó chịu nếu xảy ra điều gì đó khác với mong đợi của tôi.
Đối với tâm tranh đấu, khi ai đó tranh luận với tôi, tôi có thể bất tri bất giác nghĩ ra những luận điểm để thu phục người đó. Đây là tâm tranh đấu, mặc dù tôi thường xuyên không nhận ra vấn đề này. Tương tự như vậy, tâm hoan hỷ cũng là một vấn đề của tôi. Ví dụ, đôi khi tôi cảm thấy hài lòng về bản thân khi đạt được thứ gì đó.
Những chỉnh sửa động tác luyện công và quá trình hướng nội này đã dạy tôi khiêm tốn hơn. Từ các bài giảng Pháp của Sư phụ, chúng ta biết rằng những kỹ năng và bản sự hữu hạn của chúng ta là do Sư phụ cấp để chúng ta chứng thực Pháp và cứu người. Những kỹ năng này không phải tự tôi có, nên tôi không có gì để hiển thị cả. Sư phụ đã nhiều lần giảng về tâm tật đố, chỉ là tôi đã không chú ý đến nó.
Ở đây tôi muốn bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư phụ về những sự việc này, bao gồm việc chỉnh sửa động tác luyện công và nhận xét của đồng tu về việc tu luyện của tôi. Nếu không có họ, có lẽ tôi sẽ vẫn chỉ biết nhận xét về người khác mà không hướng nội tu bản thân.
3. Làm tốt công việc hạng mục
Hồi nhỏ, tôi có rất nhiều ước mơ. Tôi ước một bậc thầy Kung Fu vĩ đại sẽ dạy cho tôi những bài võ thuật tốt nhất để tôi có thể giúp đỡ mọi người. Tôi hy vọng một thầy thuốc vĩ đại có thể giúp tôi tránh xa bệnh tật và đau đớn. Tôi mơ rằng một nhà hiền triết vĩ đại sẽ giải thích về quá khứ, hiện tại, tương lai và mọi bí mật của thế giới cho tôi.
Hồi đó, tôi biết chúng chỉ là mơ ước và không nghĩ chúng có thể thành hiện thực. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy rằng Đại Pháp và Sư phụ đã biến tất cả những giấc mơ của tôi trở thành hiện thực. Từ sâu thẳm trong tâm, chúng ta biết điều quý giá nhất của con người thế gian là gì. Chúng ta biết cách sống khỏe, biết chúng ta đến từ đâu và đang trên con đường trở về nhà của mình.
Tất cả những điều này cho tôi thấy, được tham gia vào hạng mục Minh Huệ là một đặc ân đối với tôi. Mắt tôi thường đẫm lệ mỗi khi đọc những bài báo về việc mọi người đã sung sướng như thế nào sau khi thoát khỏi bệnh hiểm nghèo, bao gia đình tan vỡ đã được hàn gắn trở lại như thế nào, những thanh thiếu niên không còn hy vọng đã trở nên trung thực, đáng tin cậy và chăm chỉ như thế nào.
Đó là lý do tại sao công việc của chúng ta ở hạng mục Minh Huệ rất quan trọng. Ngoài xã hội vẫn có nhiều người đang đau khổ và kêu cứu, nhưng họ không biết về Đại Pháp. Nhiệm vụ của chúng ta là đem chân tướng đến cho họ. Chúng ta càng đăng được nhiều bài viết, chất lượng bài càng cao thì càng đem lại nhiều cơ hội để mọi người nhận được thông điệp và được ban phước.
4. Quan niệm hậu thiên
Một lần khi đi chung xe đến nhóm học Pháp, một học viên nói rằng trạng thái học Pháp của anh ấy khá tốt, nhưng việc phát chính niệm và giảng chân tướng của anh ấy vẫn chưa được tốt như thế. Sau khi nghe anh ấy nói, tôi bắt đầu suy ngẫm về hoàn cảnh tu luyện của mình.
Nói một cách tương đối, việc phát chính niệm của tôi còn kém. Trong nhiều năm, tôi đã cố gắng phát chính niệm ít nhất bốn lần mỗi ngày, nhưng kết quả rất hạn chế. Tôi thường ngủ gật. Gần đây tôi đã cố gắng cải thiện vấn đề này và tôi cũng cố gắng dành nhiều thời gian học Pháp và luyện công hơn. Trạng thái của tôi đã có phần tốt hơn, nhưng tôi biết mình vẫn còn cách xa so với yêu cầu. Đặc biệt là trong năm phút đầu tiên phát chính niệm, tôi thường xuyên thấy rằng mình chỉ ngồi đó một cách yên lặng, chứ không phải là đang tích cực thanh lý trường không gian của bản thân.
Có lẽ vì thiếu sót này, gần đây tôi đã trải qua sự can nhiễu dữ dội từ nghiệp tư tưởng. Nhìn lại những năm qua, tôi biết điều đó xảy ra bởi vì trạng thái tu luyện cá nhân còn nhiều thiếu sót trong một thời gian khá dài. Tôi thường xuyên lấy công việc hạng mục làm cớ để sao nhãng việc tu luyện cá nhân của mình. Nhưng trên thực tế, công việc hạng mục không thể thay thế việc học Pháp, phát chính niệm và luyện công. Vào những thời điểm quan trọng khi Đại Pháp cần chúng ta nhất, những sơ hở trong tu luyện của tôi có thể nổi lên và tạo thành can nhiễu.
Bài học này cũng dạy tôi rằng tu luyện là nghiêm túc. Chỉ dậm chân tại chỗ và hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp là không thể được. Các khảo nghiệm, sơ hở, và các loại cám dỗ khác nhau sẽ phát sinh trên con đường tu luyện của chúng ta. Chỉ bằng cách duy trì chính niệm chính hành, và luôn nỗ lực hết mình, chúng ta mới có thể được coi là học viên Đại Pháp chân chính.
Tôi đã từng có một giấc mơ và nhìn thấy một sân khấu. Tôi và một số nghệ sĩ đang chuẩn bị biểu diễn trước khán giả. Mọi người đều đã sẵn sàng, trừ tôi. Sư phụ đang nhìn và khán giả cũng đang chờ đợi. Trong mơ, tôi nghĩ: “Ước gì mình không chậm trễ như vậy!” Hôm nay tôi đang chia sẻ giấc mơ này với các bạn. Tôi hy vọng chúng ta có thể nhắc nhở nhau làm tốt trên chặng đường tu luyện cuối cùng của mình.
(Bài chia sẻ tại Pháp hội Minh Huệ Đa ngữ năm 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/10/2/450206.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/6/204171.html
Đăng ngày 07-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.