Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thụy Điển

[MINH HUỆ 16-11-2022] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu! Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với bố mẹ khi tôi mới năm tuổi, và kể từ đó 25 năm đã trôi qua. Tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm trong quá trình này, trong đó tôi đã có một số đột phá nhờ vào việc hướng nội.

Tự mình tu luyện

Tôi sinh ra ở Trung Quốc và đắc Pháp ở Bắc Kinh. Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi luôn đưa tôi đến điểm học Pháp và luyện công. Tôi cố gắng tuân theo nguyên lý của Đại Pháp–thiện với các bạn ở trường và không bao giờ tranh cãi với mọi người. Từ bé tôi đã là đứa trẻ vui vẻ và nhờ tu luyện Đại Pháp tôi thậm chí còn vui vẻ hơn, luôn nở nụ cười trên môi.

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, gia đình tôi phải chịu đựng nặng nề. Cảnh sát lục soát nhà chúng tôi. Mẹ tôi bị bắt đến đồn cảnh sát địa phương. Bố mẹ tôi bị giam trong các trung tâm tẩy não.

Mặc dù cả gia đình tôi vẫn kiên định và tiếp tục học Pháp và luyện công, song tôi không dám nói với bạn bè về điều đó và tôi rất sợ rằng cảnh sát sẽ lại bắt bố mẹ tôi đi. Dưới áp lực lâu dài, tôi trở nên nhút nhát và không muốn nói chuyện nhiều. Tôi không còn tin tưởng bất cứ ai xung quanh mình và hiếm khi nở nụ cười.

Tôi nghĩ rằng bố mẹ tôi sẽ luôn ở bên tôi, giúp đỡ và khích lệ tôi. Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi vào năm 2011. Khi tôi đang học đại học, bố mẹ tôi lại bị bắt và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức hai năm. Tôi hoàn toàn sốc khi nhận được cuộc gọi của cảnh sát. Tôi không biết phải làm gì.

Tôi đang học ở một nơi xa nhà, và không có học viên Đại Pháp nào khác xung quanh tôi. Tôi có vài người bạn, nhưng không thể kể cho họ nghe nỗi thống khổ của tôi. Tôi không dám thể hiện nỗi đau mà mình đang phải chịu đựng vì tôi không chắc họ sẽ phản ứng thế nào nếu họ biết bố mẹ tôi bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công.

Trong suốt một tuần, đêm nào tôi cũng khóc thầm trên giường và chỉ lau nước mắt vào buổi sáng để còn đi đến trường. Tuy nhiên, tôi không thể tập trung vào học vì tôi cứ nghĩ về cách đối phó với sự thay đổi đột ngột này. Vì cả hai bố mẹ đều bị giam giữ, tôi lo lắng không biết lấy đâu ra tiền để tiếp tục đi học.

Tôi tự hỏi: Mình có tiếp tục tu luyện Đại Pháp mà không có bố mẹ ở bên không? Nếu mình quyết định tu tiếp thì mình có sợ hãi không nếu phải đối mặt với nguy hiểm tương tự?

Tôi hồi tưởng lại cuộc sống từ thời thơ ấu. Tôi đã từng rất ốm yếu, nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi trở nên khỏe mạnh và không bao giờ phải uống thuốc nữa. Bố tôi bỏ rượu và thuốc lá và mụn trứng cá trên mặt mẹ tôi đã biến mất. Càng nghĩ về những điều này thì tôi lại càng quyết tâm tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Tôi biết rằng con đường của mỗi đệ tử Đại Pháp là do Sư phụ an bài và tôi chỉ cần đi trên con đường của mình mà thôi.

Tôi cảm thấy dễ chịu và ấm áp khi tôi nghĩ như vậy, như thể Sư phụ đang ở cạnh bên tôi. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi. Kể từ lúc đó, tôi trở nên chú ý hơn vào việc dùng Pháp để chỉ đạo mình khi đương đầu với những tình huống mà tôi gặp phải. Tôi vượt qua tâm sợ hãi và quay về nhà ở Bắc Kinh. Tôi đến từng trại tạm giam để tìm bố mẹ, và cũng gửi số điện thoại của những cảnh sát tham dự bức hại lên cho trang web Minh Huệ.

Hướng nội tìm, tôi thấy mình vẫn có tâm chấp trước mạnh mẽ vào bố mẹ. Trong một thời gian dài, tôi cảm thấy như tôi đang tu luyện cho bố mẹ tôi vậy. Giờ đây khi không còn bố mẹ ở bên, tôi cần phải tự lập hơn và tự mình tu luyện.

Trước kia, tôi không bao giờ giảng chân tướng cho bất kỳ bạn cùng lớp hay giáo viên nào của tôi. Nhưng bây giờ tôi cần đột phá điều này. Tôi liên lạc với các bạn thân của tôi ở trường và giảng chân tướng cho từng bạn một. Tôi kể cho họ nghe về cuộc bức hại gia đình tôi và những thọ ích mà Đại Pháp đã ban cho chúng tôi. Tôi cũng khuyến khích họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Không lâu sau tôi trải qua một khảo nghiệm tiêu nghiệp. Toàn thân tôi bị mẩn đỏ và vô cùng ngứa. Từ cổ đến mắt cá chân gần như không có chỗ da nào là bình thường cả. Mọi người giục tôi đi bệnh viện để kiểm tra, nhưng tôi biết đây là một khảo nghiệm. Tôi mặc áo dài tay để che chỗ mẩn ngứa. Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công, trong khi cố gắng kìm nén việc gãi chỗ ngứa. Việc này kéo dài trong một tháng và tôi đã vượt qua được bài khảo nghiệm lớn này.

Một buổi sáng trong khi học Pháp, tôi tình cờ đọc được những dòng này:

“Mỗi cá nhân chư vị đều có thể gặp những sự tình động chạm đến tâm linh của chư vị trong quá trình tu luyện, hơn nữa có lúc còn phản ứng tương đối gay gắt. Có thể có một số vấn đề không trực tiếp phản ánh ở bên cạnh chư vị, trên thân thể chư vị; hoặc giả chư vị gặp sự tình nào đó: có thể phản ánh ở sự tình nào đó người khác gặp phải; hoặc là người khác nói chư vị không tốt; hoặc là những mâu thuẫn nào đó khác. Những việc này đều thúc giục chư vị chọn học Đại Pháp hay không học Đại Pháp, muốn hay không muốn Pháp này, giữa hai cái này xem chư vị chọn cái nào. Ai ai cũng đều sẽ gặp phải sự tình như thế này.”

“Như thế gặp [những vấn đề đó] rồi, đó là đang khảo nghiệm chư vị, xem chư vị còn có thể tu tiếp không, có thể kiên định tu luyện trong Đại Pháp hay không, điều này vô cùng trọng yếu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc)

Tôi biết đây là một khảo nghiệm cho phép tôi bắt đầu đưa ra lựa chọn riêng của mình trong việc tu luyện Đại Pháp và để tu bỏ nhân tâm đối với bố mẹ mình. Đó là một khảo nghiệm khó nhưng tôi đã vượt qua.

Sư phụ đã luôn chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Trong khi bố mẹ tôi bị giam giữ phi pháp ở trại lao động cưỡng bức, tôi nhận được học bổng từ trường đại học của mình. Một năm sau, tôi có cơ hội học ở Thụy Điển theo chương trình trao đổi sinh viên với học bổng toàn phần. Đó là khi mà tôi có cơ hội hoàn thành sứ mệnh ở Thụy Điển, một đất nước mà tôi có mối liên hệ sâu sắc.

Tu luyện trong môi trường làm việc

Ba năm trước tôi có một khảo nghiệm lớn sau khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm. Ngày đầu tiên đi làm, một đồng nghiệp mà sẽ làm việc cùng tôi đã hoàn toàn lờ tôi đi khi tôi chào cô ấy. Lúc đó thực sự là rất xấu hổ. Tôi nghĩ cô ấy không thích tôi. Sau đó người quản lý bảo cô ấy giúp tôi làm quen với công việc. Một lần nữa, cô ấy chẳng giải thích gì cho tôi cả, và chỉ làm việc của cô ấy thôi. Khi tôi hỏi cô ấy câu gì thì cô ấy quát tôi, nói tôi hãy tự tìm hiểu.

Tôi bị sốc và thấy tức giận. Sao lại có người thô lỗ đến vậy chứ? Cứ như thể mọi thứ không đủ tồi tệ, khi cô ấy cần đi ngang qua tôi, cô ấy đẩy tôi sang một bên và quát vào mặt tôi, nói tôi tránh đường cho cô ấy. Tôi tiếp tục nghĩ cách tôi sẽ xử lý tình huống này như thế nào.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và không tức giận hoặc cãi lộn với cô ấy. Tôi cảm thấy bầu không khí chỗ làm khá là áp lực. Tâm trí tôi hỗn độn và không biết cách xử lý với vị đồng nghiệp này thế nào. Tôi cố gắng tĩnh tâm học Pháp, nhưng không thể ngừng nghĩ về việc cô ấy quát tôi thế nào và giọng điệu của cô ấy. Cô ấy cứ ra lệnh cho tôi làm việc này việc nọ mà không bao giờ nói lời cảm ơn. Tôi không biết mình có thể kéo dài việc này được bao lâu. Chỉ sau một tuần tôi cảm thấy mình đã ở ngưỡng của sự nhẫn nại rồi.

Sư phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Cuối cùng thì ngày cuối tuần đã tới! Tôi cẩn thận hướng nội lại những điều đã xảy ra. Tôi đã cố gắng nhẫn vì tôi không muốn mọi người có cảm giác là tôi không hợp tác. Mặc dù vậy tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công, nhưng tôi không dám đối đầu với cô ấy vì tôi không muốn mất đi phẩm hạnh của mình. Trên bề mặt tôi chịu đựng khổ nhục nhưng trong tâm thì luôn tranh cãi với cô ấy và phát triển tâm oán hận với cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi không thực sự đạt được tiêu chuẩn “Nhẫn của một người tu luyện.”

Trong vài tháng tiếp theo, bất cứ khi nào làm việc với cô ấy, tôi cố gắng hết sức không giữ niệm đầu bất hảo về cô ấy, và tôi luôn hướng nội khi mâu thuẫn xảy ra. Tôi cố gắng hết sức hướng nội vô điều kiện. Đồng thời, tôi đối xử với cô ấy bằng sự kính trọng và hỏi liệu cô có cần giúp đỡ không mà không mong đợi cô ấy cũng đối xử với tôi như vậy.

Khi tôi hướng nội sâu hơn, tâm trí tôi càng trở nên rõ ràng hơn. Thực ra, điều trước đây khiến tôi khó chịu chỉ là cách mà cô ấy nói chuyện với tôi. Về công việc thì cô ấy không bao giờ gây khó khăn cho tôi cả. Tại sao tôi lại khó chịu vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ?

Nửa năm sau, tôi thấy mình có thể

“hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn cảm thấy hơi tức giận khi cô ấy vượt quá giới hạn và tôi nghĩ: Tại sao tôi phải biết ơn chị khi mà chị lại quá thô lỗ với tôi kia chứ?

Tôi nhận ra rằng sau khi tôi tu bỏ một lớp oán hận, thì một thời gian sau tôi sẽ bắt đầu cảm thấy lại oán hận cô ấy. Tôi đã nỗ lực nhiều hơn để hướng nội và tu bỏ lớp vật chất bất hảo tiếp theo. Tôi cũng nhận ra rằng có lúc tôi cũng có niệm đầu muốn trả thù. Tôi không bao giờ nên có niệm đầu như vậy với người khác. Vì thế tôi loại bỏ niệm đầu bất hảo đó và cảm thấy biết ơn với bất kỳ sự giúp đỡ nào cô ấy dành cho tôi.

Giờ đây tôi thực sự cảm kích vị đồng nghiệp này. Không có cô ấy thì tôi sẽ không thể nhận ra quá nhiều chấp trước mà tôi có. Nửa năm sau, một ngày nọ khi tôi đưa cô ấy một thứ mà cô ấy cần thì đột nhiên cô ấy mỉm cười và nói với tôi: “Cảm ơn.” Tôi bị sốc trong một giây và nói: “Không có gì!” Cả hai chúng tôi cùng cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy đồng nghiệp của mình cười vui vẻ như vậy. Kể từ đó cô ấy rất lịch thiệp với tôi. Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi của cô ấy.

Có một lần, một vị đồng nghiệp khác nói với tôi rằng vị đồng nghiệp kia đã thay đổi rất nhiều kể từ khi tôi làm việc với cô ấy. Trước kia, không ai có thể chịu được cô ấy. Giờ đây bầu không khí ở chỗ làm của tôi vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.

Đột phá khi bán đồ lưu niệm Shen Yun

Năm nay Shen Yun biểu diễn ở hai thành phố của Đan Mạch và tôi làm việc ở quầy lễ tân để bán đồ lưu niệm của Shen Yun. Tôi luôn căng thẳng khi nói chuyện với người lạ và không nghĩ mình có thể trở thành nhân viên bán hàng giỏi. Khi điều phối viên hỏi tôi liệu tôi có muốn tham gia đội bán hàng không, tôi có phần do dự vì sợ rằng tôi không thể làm tốt công việc. Mặt khác, tôi muốn làm nhiều hơn để cứu chúng sinh nên tôi quyết định thử.

Ngày đầu tiên tôi thực sự lo lắng. Tôi được giao cho bán những chiếc khăn lụa đắt tiền nhất. Tôi lo lắng rằng tôi sẽ không thể bán được bất kỳ cái nào. Rất nhanh, hai thành viên khác của nhóm đã bắt đầu trò chuyện với những khách hàng và một trong số họ đã mua thứ gì đó.

Có một phụ nữ lớn tuổi đứng ngay trước mặt tôi. Trông bà có vẻ lạnh lùng. Mặc dù tôi rất muốn nói chuyện với bà ấy, nhưng tôi cảm thấy tôi bị đóng băng và không thể nói nên lời. Bà ấy tiếp tục đi và một người bán hàng khác giới thiệu sản phẩm cho bà ấy. Tôi cảm thấy thực sự hổ thẹn với bản thân, và nghĩ rằng tôi thật kém cỏi. Tôi đã không bán được gì trước khi chương trình biểu diễn bắt đầu.

Tôi xem lại hành xử của mình, hy vọng rằng tôi có thể làm tốt hơn trong giờ nghỉ giải lao. Trước kia, tôi luôn cảm thấy sợ hãi khi nói chuyện với người lạ và luôn cố gắng tránh những hạng mục liên quan đến việc nói chuyện trực diện như vậy. Lần này, tôi muốn có sự đột phá và tôi sẽ không lùi bước. Tôi nghĩ rằng chỉ nhận ra tâm sợ hãi thôi thì vẫn chưa đủ, trừ bỏ nó mới là tu luyện thực sự. Tôi quyết tâm đối diện với thách thức này.

Sư phụ giảng:

“Sự sự đối chiếu

Tố đáo thị tu”

(Thực tu, Hồng Ngâm)

Tôi tự nhủ: Mình sẽ đạt được điều mình đã định ra. Mình cũng nhận ra rằng mình có tâm so sánh với người khác. Khi những người khác bán được các sản phẩm mà mình không bán được, thì mình bắt đầu vô tình so sánh với họ.

Trong giờ nghỉ giải lao, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ và cảm thấy lo lắng như thế. Người phụ nữ lớn tuổi đó lại đến, vẫn với khuôn mặt lạnh lùng. Khi tôi thấy bà ấy nhìn vào cái khăn lụa hồng in hình Tôn Ngộ Không ăn trái đào thì tôi lấy dũng khí và hỏi: “Bà có muốn xem chiếc khăn này không? Tôi có thể giúp bà.” Bà ấy không biểu lộ cảm xúc hay trả lời gì cả. Tôi mở rộng chiếc khăn cho bà ấy xem. Mặc dù bà ấy vẫn không trả lời tôi nhưng tôi có thể thấy mắt bà ánh lên.

Tôi nói tiếp: “Đây chính là câu chuyện mà bà vừa xem trên sân khấu đó. Bà xem này, Tôn Ngộ Không rất vui vẻ ăn những trái đào tiên trên thượng giới. Bà có muốn mua chiếc khăn này không?” Tôi hỏi bà ấy. Bà ấy gật đầu nhẹ. Tôi thực sự bất ngờ rằng tôi có thể bán chiếc khăn dễ dàng như vậy. Tôi cảm thấy rất vui và tự tin hơn.

Sau đó việc bán hàng trở nên suôn sẻ hơn và tôi có thể chào hỏi khách hàng và giới thiệu các sản phẩm một cách niềm nở và tự tin. Trong suốt quá trình này, tôi cũng tìm thấy tâm tật đố và cảm giác thất vọng về bản thân của mình. Tôi cảm thấy rất vui khi bán được một sản phẩm hoặc có một khách hàng nhiệt tình, và cảm thấy hơi lúng túng khi khách hàng tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ. Do đó tôi cố gắng giữ tâm thái bình tĩnh và đối xử tử tế với mọi khách hàng.

Khi chúng tôi bắt đầu làm việc tại quầy bán quà tặng lưu niệm của Shen Yun ở thành phố thứ hai thì tôi đã chính lại tâm thái của mình. Tôi không còn theo đuổi việc bán nhiều sản phẩm hơn mà lại cảm thấy yêu thích các sản phẩm. Mỗi sản phẩm thật quá đẹp! Tôi cho các khách hàng xem các sản phẩm với tâm thái tương tự như khi tôi cho các bạn tôi xem thứ gì mà tôi yêu thích.

Có hai quý ông đến và xem các sản phẩm. Tôi vượt qua sự căng thẳng và đưa cho họ xem móc chìa khóa dành cho đàn ông. Tôi chỉ cho họ xem hai Hán tự ở cả hai mặt của cái móc chìa khóa. Từ “võ thuật (武)” có cùng cách phát âm “wu” với từ “vũ đạo (舞)”, ngầm chỉ ra nguồn gốc của múa là từ võ thuật. Tôi nói thêm rằng võ thuật thường được dùng để bảo vệ lãnh thổ, trong khi đó thì vũ đạo được dùng để cầu nguyện và ăn mừng hòa bình.

Lúc đó là khởi đầu của cuộc chiến Nga-Ukraina, và mọi người đang mong ngóng hòa bình thế giới. Hai người đàn ông rất ấn tượng về nội hàm của hai Hán tự đó và mua hai móc chìa khóa đó. Tôi tiếp tục giải thích cho các khách hàng khác về những câu chuyện đằng sau các sản phẩm của Shen Yun. Nhiều người rất ấn tượng và vui vẻ mua các sản phẩm.

Hai ngày trôi qua thật nhanh và tôi thậm chí không thể nhớ được sự sợ hãi mà tôi đã từng có khi nói chuyện với người lạ. Nụ cười của tôi cũng trở nên tự nhiên hơn. Khi đóng đồ cho khách hàng, tôi luôn kiểm tra kỹ trước khi gói quà và đưa cho họ bằng hai tay, và tôi chân thành chúc họ sẽ thưởng thức nửa sau của buổi biểu diễn.

Cuối ngày, khi chúng tôi thu dọn đồ đạc, một đồng tu hỏi liệu tôi có phải là nhân viên bán hàng chuyên nghiệp không. Tôi thực sự vui khi nghe thấy điều này. Điều này là một sự khích lệ đối với tôi.

Con xin tạ ơn Sư phụ đã luôn chăm sóc cho con. Cảm ơn các đồng tu vì đã cảm thông và khích lệ tôi. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/16/204778.html

Đăng ngày 09-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share