Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 01-11-2022] Kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các đồng tu.

Tôi rất vui khi được tham gia Pháp hội Châu Âu 2022 tổ chức tại Warsaw. Đây là cơ hội tuyệt vời để tôi nhận ra những gì mình cần đề cao để bắt kịp chỉnh thể, và để hướng nội sâu sắc hơn về nhận thức và quan điểm của bản thân.

Nhờ nghe một số bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện, tôi nhận ra mình đã không đủ can đảm để viết ra những thể ngộ của bản thân để chia sẻ với các đồng tu. Tâm thiếu tự tin của tôi quá lớn, và tôi nghĩ nhận thức của mình quá nông cạn.

Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên vì các bài chia sẻ năm nay khá thiết thực. Vậy nên, tôi đã tự hỏi ngoài khoảng cách giữa tôi với các học viên khác, Sư phụ còn muốn điểm hóa cho mình điều gì. Tôi nhận ra rằng bất kể điều gì xảy đến, cũng là để tôi đề cao tầng thứ và tôi luôn phải chiểu theo Pháp lý ở cao tầng. Điều này khiến tôi có động lực viết về hai năm tu luyện vừa qua của bản thân bất chấp những can nhiễu mà tôi gặp phải.

Khi lệnh phong tỏa ban bố ở nhiều quốc gia cách đây hai năm, buổi biểu diễn cuối cùng của Shen Yun tại Thụy Sỹ diễn ra cách đó không lâu. Nhiều người chúng tôi nghĩ rằng có thể sẽ mất một thời gian nữa chúng tôi mới gặp lại nhau và tham gia hạng mục Shen Yun. Chúng tôi biết ơn Sư phụ đã cho chúng tôi cơ hội để trải nghiệm, đồng thời chúng tôi tự hỏi về ý nghĩa của điều này đối với Shen Yun và chúng sinh.

Những tháng sau đó, tôi gặp phải nhiều khảo nghiệm. Một số thể hiện ra bề mặt, trong khi một số khác vi quan hơn. Một số biểu hiện ở cấp độ thể chất, và một số khác ở cấp độ tinh thần. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ trải nghiệm này và bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Tu luyện trong công việc hàng ngày của bản thân

Tôi làm y tá trong một khoa chăm sóc chuyển tiếp. Nghĩa là bệnh nhân được chuyển thẳng đến khoa chúng tôi sau thời gian họ nằm viện và sẽ ở đó vài tuần, chúng tôi sẽ cung cấp giải pháp điều trị khác cho họ.

Khi đại dịch bùng phát, khắp mọi nơi trong khu vực chúng tôi đều vô cùng sợ hãi và hoang mang. Rất nhanh sau đó, khoa của chúng tôi trở thành khoa COVID.

Sau đó, khi đại dịch trở nên nghiêm trọng hơn, khoa chúng tôi được chia thành hai. Một khu duy trì hoạt động như thường lệ – với công việc thường ngày – và khu còn lại trở thành khoa COVID, nơi tôi được chỉ định công tác. Chúng tôi hoàn toàn tách các khoa còn lại trong khoảng thời gian không biết bao lâu. Như thể chúng tôi ở trong một thế giới biệt lập.

Chúng tôi chỉ có một phòng nghỉ nhỏ tối tăm, và chúng tôi không được phép rời khỏi khoa trong giờ làm việc. Chúng tôi được phát một bộ quần áo bảo hộ bằng nhựa và đeo thêm một chiếc khẩu trang bên ngoài khẩu trang FFP2 thông thường. Ngoài ra, chúng tôi được cấp thêm kính bảo vệ, khiến việc thở trở nên khó khăn hơn nhiều. Do thiếu nhân lực, nhân viên vắng mặt liên tục do bị cách ly và nỗi sợ hãi ám ảnh trong khi làm việc tại khoa chúng tôi, chúng tôi thường không thể nghỉ ngơi và thỉnh thoảng làm việc liên tục bảy đến tám tiếng mới có thể đi vệ sinh hoặc ăn uống một lần.

Ngoài nhân viên điều dưỡng ra, không ai được phép làm việc tại khoa chúng tôi trong vài tháng. Ngoài nhiệm vụ thường ngày, chúng tôi thường xuyên phải làm thêm các công việc khác, như dọn dẹp phòng tắm, nhà vệ sinh, nhà bếp, cũng như trực điện thoại nội bộ và bên ngoài, nhận và giao đồ ăn. Nói tóm lại, chúng tôi phải đối mặt với nhiều thử thách gay go cả về thể chất và tinh thần. Kết nối duy nhất của chúng tôi với thế giới bên ngoài là điện thoại. Danh sách công việc thay đổi gần như hàng ngày, thậm chí hàng giờ vào một số ngày.

Môi trường làm việc thay đổi một cách nhanh chóng đã tác động đến các đồng nghiệp của tôi, và tôi – một người tu luyện, đã vượt qua tình huống này như thế nào. Đó là một môi trường tu luyện tuyệt vời để đề cao tâm tính, để tôi tìm ra chấp trước và quan niệm của bản thân về những gì đang xảy ra.

Ban đầu, tôi vẫn còn nhiệt huyết – có lẽ là do chấp trước muốn chứng tỏ bản thân. Nhưng, sau vài tháng, tôi cảm thấy nản lòng hơn.

Có nhiều lúc, tôi phải thừa nhận với bản thân rằng tâm tính của tôi không đạt đến tầng thứ mà tôi mong đợi. Mặc dù tôi hiểu các Pháp lý và tôi hiểu rõ các Pháp lý tại tầng người thường, nhưng tôi thường không thể thực hiện theo nguyên tắc đơn giản nhất trong cuộc sống hàng ngày. Dù vậy, tuy kiệt sức, tôi vẫn tiếp tục nỗ lực học Pháp mỗi ngày. Ngoài ra, tôi tiếp tục tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Bên cạnh đó, tôi tiếp tục giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những bệnh nhân hoặc gia đình khi họ chịu tiếp nhận. Tuy nhiên, tôi cảm thấy thật khó nhẫn cho đến khi họ hiểu được vấn đề. Trong tâm tôi đầy thất vọng và bất lực.

Vượt qua xung đột

Một đồng nghiệp, người mà tôi thường hay có xung đột trước đại dịch, đã phàn nàn với các nhân viên khác rằng tôi làm việc lề mề, khối lượng công việc của tôi quá ít để làm việc tại khoa này. Cô cũng chỉ trích tôi làm việc không có kế hoạch. Vào thời điểm đó, tôi mới làm việc ở đây ba ngày. Các thủ tục đối với tôi thực sự vẫn còn chưa rõ và tôi không tận dụng được những kinh nghiệm từ công việc hàng ngày trong những năm trước. Sau khi bị chỉ trích, tôi có thể nhận ra chấp trước của bản thân như tức giận, thất vọng và oán giận. Tôi thất vọng vì tôi đã rất cố gắng trong công việc. Phần con người của tôi phản ứng rất mạnh trước lời chỉ trích của cô ấy, mặc dù tôi hiểu đó chỉ là khảo nghiệm.

Những chuyện tương tự cứ diễn ra lặp đi lặp lại. Cô ấy còn tố cáo và chỉ trích tôi trước mặt những người khác. Tôi đã cố gắng chịu đựng đến mức có thể. Nhưng, thể hiện ở tầng người thường, điều đó làm tôi suy sụp, và tôi đã không kìm được nước mắt. Một đồng nghiệp khác đã gặp tôi để nói về việc đó, nhưng tôi né tránh. Tôi thường cảm thấy bản thân mình có cảm xúc quá mạnh mẽ vào những lúc như thế. Tôi quyết định tìm một khoảng thời gian yên tĩnh để nói chuyện với cô ấy. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra mặc dù điều này đã làm người khác thất vọng thế nào, không đáp ứng được kỳ vọng của họ, tôi vẫn phải trân trọng người khác và bản thân, và điều đó thật khó đối với tôi.

Một đồng nghiệp khác nhận thấy tình huống này, nên một ngày nọ hỏi tôi có muốn chuyển đến khoa thường không. Vì bản thân cô cũng tin vào nhân quả, nên cô hiểu tôi muốn ở lại, và hiểu tôi không muốn tranh đấu. Cô ngạc nhiên vì tôi cố gắng xem tình huống này là cơ hội để đề cao, đồng thời bày tỏ sự cảm phục thái độ của tôi đối với đồng nghiệp kia. Sự đánh giá này quả thật đối với tôi cũng là một khảo nghiệm.

Tôi không ngừng cố gắng loại bỏ những vật chất tiêu cực, đó là quá trình lâu dài và lặp đi lặp lại. Đôi khi nó dễ dàng hơn và đôi khi lại vô cùng khó khăn.

Tôi ghi nhớ rằng tình huống này giúp tôi đề cao. Nhưng, nó cũng thật khó khăn khi chúng tôi không thể tránh khỏi việc chạm mặt nhau khi làm việc trong cùng một khoa.

Sư phụ liên tục giúp tôi quy chính bản thân bằng những Pháp lý. Tôi học cách chấp nhận nỗi đau với tâm từ bi, và cũng cố gắng tu bỏ các chấp trước của mình.

Đồng nghiệp của tôi nhận thấy điều này và kết quả là thái độ của cô ấy cũng cải biến theo. Trong lần chia sẻ với lãnh đạo, cô ấy đã bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với tôi. Kể từ đó, mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên tốt đẹp hơn.

Trong một thời gian dài, nhóm chúng tôi tự hoạt động mà không có người lãnh đạo. Một hôm, lãnh đạo của chúng tôi đến vì vấn đề thiếu nhân sự. Lúc đầu, một số trong chúng tôi cố gắng làm hài lòng bà cho đến khi tất cả chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi vẫn tự làm như trước. Chúng tôi hiểu rằng mặc dù lãnh đạo hứa sẽ có thêm nhân viên, nhưng chúng tôi cũng không thể trông cậy vào bất kỳ ai. Trong những tháng này, nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra vấn đề là ở thái độ của chúng ta. Nó có thể định ra mức độ trách nhiệm, nhưng sự phát triển và thành công thực sự của nhóm chính là ở nhân tâm – ngay cả khi họ là người thường.

Nhận ra điểm hóa của Sư phụ trong cuộc sống hàng ngày

Từ các tình huống khác nhau, tôi đã học được cách hướng nội, tăng khả năng chịu đựng trong những tình huống khó khăn và vượt qua giới hạn của bản thân. Tôi cũng học được sự khiêm nhường. Khi sếp của tôi đến khu COVID, tôi cảm nhận được sự bất an của bà mặc dù bà là lãnh đạo. Chúng tôi đã cùng nhau giúp bà làm quen với trách nhiệm trong lĩnh vực mới. Bà tham gia vào các việc và chúng tôi đều có chung một mục tiêu. Trong thời gian khó khăn này, tôi thường xem video “Điều gì làm nên nghệ sỹ múa Shen Yun?” Sau đó, tôi cố gắng làm theo những điều tôi học được từ tiết mục biểu diễn của Shen Yun và từ tâm thái của các nghệ sỹ.

Tôi nhận thấy rằng càng hướng nội sâu, tôi càng mong muốn học hỏi qua những xung đột và môi trường xung quanh tôi dần trở nên hòa ái hơn. Dần dần, tôi có thể nhận ra những vật chất tiêu cực bao quanh mình không phải từ con người thật của tôi, mà từ các trường không gian khác của tôi. Chúng không phải là điều Sư phụ nhìn nhận và không phải là chân ngã của tôi. Vì vậy, tôi cố gắng thanh trừ chúng ngay khi tôi phát hiện ra chúng.

Tôi nhận ra quá trình mà nhóm của chúng tôi trải qua, đó là sự khích lệ của Sư phụ để tôi nhận ra những thiếu sót và chấp trước của mình. Tôi không nên che giấu chúng, mà vượt qua chúng dựa trên các Pháp lý và chấp nhận những khiếm khuyết của mình, hiểu rằng những thiếu sót cũng có thể được bù đắp một khi tôi đề cao tầng thứ của bản thân. Sư phụ đã an bài để tôi ngộ ra Pháp lý này, nhận ra những thiếu sót của mình để trưởng thành. Tuy nhiên, tôi cũng rất vui khi giai đoạn này qua đi và khoa COVID đóng cửa.

Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn luôn giảng rằng, toàn thể xã hội này kỳ thực chính là hoàn cảnh tu luyện [được] khai sáng cho đệ tử Đại Pháp chúng ta. Chư vị không trong tôn giáo, [mà] chư vị tu luyện trong xã hội, [thì] các ngành các nghề chẳng phải đều thành trường sở tu luyện của chư vị?!” (Giảng Pháp tại Washington D.C. Năm 2018)

Học hỏi từ những bệnh nhân khó tính nhất để tu Thiện và tâm từ bi

Sau vài tháng, tôi nhận thấy cách nhìn của đồng nghiệp đối với mình đã thay đổi. Họ có vẻ tin tưởng tôi hơn.

Giờ đây mọi người thường sắp xếp cho tôi chăm sóc những bệnh nhân có thái độ cá biệt. Không như bình thường, những bệnh nhân này hung hăng, khó quản, hoặc không hợp tác.

Một hôm, một đồng nghiệp nói với tôi: “Sao cô có thể kiên nhẫn được như vậy? Nếu là tôi, tôi đã bỏ đi hoặc nói ông ta im lặng từ lâu”. Tôi thực sự nhận thấy rằng, từ cách nhìn nhận sự việc đến cách ứng xử, Đại Pháp đã cải biến tôi một cách từ từ nhưng vững chắc. Mặc dù tại tầng người thường, tôi cảm thấy ghê sợ khi phải chăm sóc những bệnh nhân này, nhưng tôi tin Sư phụ đã chọn hình thức này chứ không phải hình thức khác cho tôi, để có thể phơi bày tâm ương ngạnh của tôi. Đó là tâm sợ xung đột, sợ bị tổn thương, sợ bị mất mặt và truy cầu tìm kiếm sự công nhận.

Tôi nhớ rõ thái độ của một bệnh nhân vào ngay tối hôm trước buổi biểu diễn Shen Yun. Bệnh nhân này là một bác sỹ, ông ấy khá nóng tính và tiêu cực. Mỗi khi chúng tôi cố gắng động viên ông thức dậy hoặc làm vệ sinh cá nhân, ông luôn quát chúng tôi. Ông coi thường chúng tôi và giao tiếp với thái độ thiếu tôn trọng, giẫn dữ, trịch thượng và cộc lốc. Trong quá trình điều dưỡng, ông thường xúc phạm chúng tôi. Hầu như không điều dưỡng nào muốn vào phòng ông.

Ngày đầu tiên tôi chăm sóc ông, tôi nhớ đến câu chuyện kể về một phụ nữ có nhiều nghiệp lực đã rửa chân cho một vị Thần. Vị Thần này không quan tâm đến thân phận thấp hèn của người phụ nữ, vẫn đối xử tử tế và đầy lòng từ bi với cô. Tôi tự hỏi tại sao câu chuyện lại xuất hiện trong tâm trí mình. Sau đó, tôi nhận ra: “Chẳng phải ông ấy cũng là một sinh mệnh tôi cần cứu sao? Nếu vị Thần có thể từ bi và tử tế – tại sao tôi lại không thể – cho dù ông ấy đối xử với tôi thế nào?” Vậy là tôi bắt đầu quan tâm đến ông ấy với thái độ chân thành. Tất cả những gì tôi cần làm là mở rộng lòng mình và buông bỏ tự ngã. Lúc đầu, tôi bị động tâm khi bị ông ấy xúc phạm, mặc dù tôi không thể hiện thái độ ra ngoài. Ông ấy kiêu ngạo và hay coi thường tôi trước mặt các bác sỹ, ông nói tôi thật ngu ngốc.

Bởi vì ông ấy không chịu hợp tác, nên không ai muốn chăm sóc ông nữa. Hết lần này đến lần khác tôi được chỉ định hoặc chính tôi tình nguyện đến chăm sóc ông. Vì ông là người không thích nói hay nghe ai, nên tôi chỉ có cách duy nhất là dùng Chân-Thiện-Nhẫn để bày tỏ quan điểm và đối đãi với ông.

Một số đồng nghiệp của tôi rất ngạc nhiên khi ông để tôi chăm sóc ông mọi thời điểm và thậm chí còn thường xuyên để tôi thay quần áo cho ông. Trong quá trình này, tôi nhận ra một phần tự ngã của tôi đã biến mất, và phần còn lại đôi khi vẫn thách thức tôi hành động theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Một ngày nọ, sau nhiều tuần chăm sóc ông, tôi quyết định đưa ông ra khỏi giường. Ông mắng tôi và nói sẽ không làm thế. Tôi nhận thấy sự lo lắng của ông. Thời tiết đẹp nên tôi đã đưa ông vào rừng bằng xe lăn. Đây là lần đầu tiên ông rời khỏi giường sau nhiều tháng. Tôi hầu như không nói gì, chỉ cố gắng giữ thái độ chân thành và thấu hiểu cho sự bực bội và sợ hãi của ông. Tâm tôi tràn ngập Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó, tôi đưa ông trở lại phòng. Tôi nhờ đồng nghiệp của mình hái hai bông hoa và đặt chúng lên bàn ông. Khi tôi rời khỏi phòng, ông đã cảm ơn tôi.

Trở lại với các hoạt động biểu diễn của Shen Yun

Trong hai năm qua, tôi đã có cơ hội cải biến rất nhiều, điều này có lợi cho công tác của tôi khi tham gia cùng Shen Yun.

Sư phụ đã dẫn dắt tôi vượt qua nhiều tình huống và giúp tôi nhận ra những vấn đề của bản thân thông qua người khác. Tôi đã có thể phát hiện những vật chất tiêu cực trong trường không gian của mình và loại bỏ chúng. Tâm nhẫn nại của tôi được cải thiện, tôi được khích lệ tự làm mọi việc, và tiếp tục chứng thực Pháp tại tầng thứ sở tại của mình, ngay cả khi nhìn lại không phải mọi thứ đều suôn sẻ.

Tôi có thể nhận ra bản thân đã nhanh chóng phán xét các sự việc dựa trên quan điểm cũ hoặc hiểu biết trong quá khứ như thế nào, và tôi thường bị quan niệm của bản thân đánh lừa khi tôi không ở trong Pháp. Kết quả là, tôi thường xuyên rời xa Pháp, đặc biệt trong khi đối mặt với xung đột, và rồi khiến sự việc ngày càng trở nên trầm trọng. Trong những tình huống này, tôi cảm thấy bất bình và thất vọng, điều đó làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Trong những tháng gần đây, sau các buổi biểu diễn của Shen Yun, tôi nhận ra mình có tâm an giật và không muốn chịu khổ.

Nhưng, điều tôi có thể học được qua khoảng thời gian khó khăn này là bước đi trên con đường của mình với tư cách là một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính. Mặc dù đôi khi điều đó không giúp tôi thoát khỏi cảm giác cô đơn, nhưng tôi vẫn có thể học cách mở lòng và đề cao bản thân.

Khi Shen Yun đến biểu diễn tại Thụy Sỹ năm nay, tôi rất vui. Không giống như những năm trước, tôi xem mỗi bước đi đều là tu luyện. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ bản thân và tâm truy cầu danh lợi vẫn còn phần nào trong tôi, nhưng tôi đang bước đi trên con đường của riêng mình một cách dũng cảm hơn trước. Tôi học cách trở nên khiêm nhường hơn, và có thể chiểu theo Pháp tại tầng thứ sở tại của mình, dù biết rằng nó còn hữu hạn. Tôi đã học cách không che giấu những sai lầm mà phải can đảm đối mặt với chúng. Tôi đã có thể đối diện và chịu đựng những tình huống mà tôi từng sợ hãi.

Cảm tạ Sư phụ đã giúp con mở rộng tâm hơn mỗi ngày và cho con tu luyện. Và, xin cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi trên con đường tu luyện.

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội Thụy Sỹ 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/11/1/451352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/8/204652.html

Đăng ngày 01-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share