Bài viết của Hu Lian, một học viên tại tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 20-12-2006] Sự biết ơn nổi dậy trong tâm tôi và những giọt nước mắt dâng trào mỗi khi tôi đọc câu sau đây trong Chuyển Pháp Luân:
“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.”(Chuyển Pháp Luân)

Mười hai năm trước, tôi tham gia khoá dạy của Sư phụ tại thành phố Quảng Châu từ 18 đến 28 tháng mười hai. Lúc bấy giờ tôi chưa hiểu được sự may mắn này của tôi lớn lao biết bao nhiêu! Với thời gian trôi qua, tôi trở nên càng hiểu rõ cái cơ hội tuyệt hảo, quí báu và hiếm hoi đó! Hôm nay lại là ngày 18 tháng mười hai, tôi muốn viết xuống những kinh nghiệm và những cảm giác của tôi để chia sẻ cùng các bạn đồng tu. Nếu tôi có nói điều gì sai, xin vui lòng chỉ điểm cho.

Sư phụ tịnh hoá cơ thể của tôi

Trước khi tôi khởi hành đi Quảng Châu, tôi hoàn toàn khoẻ mạnh cả thể chất lẫn tinh thần. Nhưng thình lình tôi bắt đầu cảm thấy đau nơi thắt lưng vào đêm khi tôi ngồi trên xe lửa. Cái đau càng trở nên nghiêm trọng và không chịu nổi. Tôi không thể lăn trở hoặc đứng dậy. Tôi không biết lúc bấy giờ là tôi có nhiều nghiệp lực như vậy trên thân tôi và không thể bắt đầu tu luyện. Đó là Sư phụ đã chịu đựng thế cho tôi và tịnh hoá cơ thể của tôi trước khi tôi đi đến lớp học. Vì một người bạn đã nói với tôi môn tập này thật tuyệt hảo, nên tôi quyết định đi ghi danh ngay ngày hôm đó.

Trước khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn bị đau nơi thắt lưng. Tôi đã thử qua các lối trị bệnh bằng thể dục, chích thuốc và uống thuốc. Chúng chỉ làm nhẹ cơn đau thôi hoặc dời lại về sau nhưng không có cái nào trị cho tôi được lành bệnh. Tôi nhớ Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân:
“Có điểm này, [tôi] nói với mọi người rằng, cái mà chư vị cho là “bệnh” ấy dẫu nặng đến đâu, thì hy vọng rằng chư vị đều kiên trì đến [học]; Pháp rất khó được. Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ.”

Như vậy tôi kiên trì đi đến học không có gián đoạn. Ngạc nhiên thay, tôi không có bị một chút đau nào cả nơi thắt lưng trong lúc khoá dạy. Càng ngạc nhiên hơn là từ sau đó tôi không bao giờ còn bị đau nơi thắt lưng.

Một khảo nghiệm Tâm Tính ngay ngày đầu

Tôi vui vẻ đi đến lớp học ngày đầu, hy vọng sẽ được nhìn thấy Sư phụ và được nghe lời giảng của Ông. Ghế ngồi của tôi ngay chính giữa phòng và rất gần với Sư phụ. Thật là một chỗ ngồi tuyệt hảo. Khi tôi vừa ngồi xuống, một học viên nữ, vào khoảng tuổi của tôi, tiến đến bên tôi và hỏi nếu tôi muốn đỗi chỗ ngồi với chị ta, vì lỗ tai chị nghe khó. Vì một bạn học viên có khó khăn, tôi phải cố hết sức để giúp đỡ và vì vậy tôi đồng ý. Nhưng khi tôi đi đến chỗ ngồi của chị ta, tôi thấy rằng nó ở cuối sau phòng nơi phía trái, có nghĩa là tôi không thể nhìn thấy được gương mặt của Sư phụ trong suốt cả buổi học. Hơn nữa, tôi lo rằng tôi không thể nhận được năng lượng tốt của Sư phụ phát ra. Tôi cảm thấy hơi buồn. Sư phụ hình như đã đọc được trí óc của tôi và vào ngày thứ nhì, Sư phụ nói với chúng tôi rằng không ai sẽ bị bỏ rơi, kể cả những người ngồi ở phía sau Ông và những người ngồi ở bên ngoài phòng giảng. Tôi cảm thấy rất ấm áp với sự từ bi của Sư phụ và vô cùng biết ơn đối với Sư phụ.

Tắm mình trong trường năng lượng từ bi trong sạch

Trong lúc khoá dạy, phòng giảng rất im lặng và hài hoà từ đầu đến cuối. Mọi người đều chăm chú nghe Sư phụ, không muốn mất một lời nào. Chúng tôi không nghe gì khác ngoài giọng nói rền vang của Sư phụ trong một giảng đường mà đang chứa đựng hằng ngàn người. Các học viên đến từ khắp nơi trong nước. Một số đến từ những nơi xa xôi mỗi ngày. Mỗi khi chúng tôi bước vào phòng giảng, chúng tôi cảm thấy một trường từ bi và hài hoà. Không ai cảm thấy mệt mỏi, thay vào đó chúng tôi kinh nghiệm một sự thanh tỉnh và thoả mái chưa bao giờ biết qua trong đời. Chúng tôi cảm thấy đầy sức lực và sáng suốt. Một vài người thoáng có ý tưởng lạ thường và hỏi Sư phụ về đời sống cá nhân của Ông. Sư phụ chỉ nghiêm trang hỏi họ đến đây để làm gì và có phải là để tu luyện không. Câu trả lời của Sư phụ đầy ý nghĩa khiến mọi người ngồi trong phòng giảng tự kiểm thảo và xem tư tưởng của họ có trong sạch không.

Sư phụ ban cho chúng tôi nhiều tặng phẩm quí báu như vậy

Trong lớp học Sư phụ dạy chúng tôi những nguyên lý của vũ trụ. Sư phụ nói, chúng tôi không thể tu luyện một chút nào nếu không biết Pháp. Đó là một cơ hội mà người ta không thể gặp cả trong hằng ngàn năm. Khi Sư phụ mở thiên mục cho chúng tôi, tôi cảm thấy các bắp thịt giữa hai chân mày của tôi chụm vào nhau. Khi Sư phụ nói với chúng tôi rằng Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể của chúng tôi, tôi cảm thấy với một cái khoát tay của Ông, rằng Ông đã đào lên tất cả các bệnh tật của chúng tôi khi chúng tôi dậm chân. Sư phụ mang chúng tôi đến một trạng thái không bệnh và để những sự tốt lành trong thân chúng tôi và bỏ đi những điều xấu. Sư phụ gắn Pháp Luân và hằng ngàn thứ trong cơ thể chúng tôi như những hạt giống, và cũng gắn những máy móc bên ngoài thân chúng tôi … Một tràng pháo tay nồng ấm nổi lên khắp cả lớp.

Đến ngày cuối khoá dạy, Sư phụ biểu diễn đại thủ ấn cho chúng tôi xem. Thật đẹp vô cùng! Điều quan trọng hơn nữa, Sư phụ diễn tả những lời chúc tốt đẹp nhất của Ông cho các đệ tử qua thủ ấn. Trong toàn thế giới và vũ trụ, còn sinh mệnh nào may mắn hơn các học viên Đại Pháp? Những chân tu thời xưa có câu, “Nghe được Đạo buổi sáng, có thể chết đi buổi chiều (cũng không sao).” Là những học viên Đại Pháp, phải chăng chúng ta còn phải có đức tin hơn họ nữa?

Giấc mơ lạ lùng của tôi

Tôi có một giấc mơ trên chuyến xe lửa ngày mà Sư phụ chấm dứt khoá dạy. Tôi mơ thấy chính tôi ở nơi một không gian cao cấp. Có một đám mây, sương mù, ánh nắng, và một ông đạo già đứng bên cạnh tôi. Ông nhìn về phía trước với một nét nghiêm trang nhưng từ bi. Ông không nói một lời nào. Tôi đang tắm mình trong ánh nắng, và tôi cảm thấy một cái gì khác hơn nắng ấm từ mặt trời và ông đạo. Nó thật rất thoả mái và lạ lùng. Tôi nghĩ có lẽ đó là sức mạnh của từ bi. Đó là một điều mà tôi chưa hề kinh qua và nó thấm nhập vào tận mỗi tế bào của cơ thể tôi. Tôi nhớ đến cái giấc mơ đó rất rõ ràng cả thật sau này hằng chục năm. Nó giống như mới ngày hôm qua. Tôi dùng giấc mơ này để nhắc nhở mình và thúc dục mình có đức tin nơi Đại Pháp và đi theo cho kịp Chính Pháp.

Sau ngày 20 tháng bảy 1999, tôi gặp nhiều khó nạn do vì sự bức hại tràn lan. Nhưng mỗi khi tôi nghĩ đến chính mắt tôi đã nhìn thấy và lắng nghe những lời giảng của Sư phụ, và nghĩ đến Sư phụ đã cho chúng ta nhiều như vậy và đã chịu đựng cho chúng ta, tôi lại nghĩ về giấc mơ ấy. Tôi luôn biết rằng tôi sẽ kiên trì trợ Sư phụ chính Pháp và hoàn tất lời nguyện của tôi có từ lâu xa.

Ngày 19 tháng mười hai, 2006

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/12/20/145073.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/1/2/81376.html

Đăng ngày 21-06-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share