Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây (Shaanxi)

[MINH HUỆ 10-06-2007] Tôi hơn tám mươi tuổi. Mỗi khi tôi hồi tưởng những ngày tôi tham dự các buổi dạy Pháp của Sư phụ, nó hình như mới chỉ hôm qua. Mọi điều trở lại trong trí tôi rõ ràng – Ân phước của Sư phụ không thể nào quên được.

Mới đầu xem như vô tình mà tôi được tham gia các buổi thuyết giảng của Sư phụ. Tôi đi thăm con gái tôi tại nhà nó vào tháng hai 1994, ngay sau khi đầu năm âm lịch. Tôi ngồi trên cái ghế bành của nó và cảm thấy rằng gương mặt, mũi và mắt của tôi có cái gì đập đập. Lúc bấy giờ tôi nghĩ tôi bị mệt sau khi đi xe lửa, vì vậy tôi nói với con gái tôi, “Tại sao má cảm thấy nhiều nơi trên cơ thể của má đang đập đập?” Con gái tôi vui mừng nói, “Má, má thật có tiền duyên. Đó là Pháp Luân đang giúp điều chỉnh cơ thể của má!”

Tôi không biết Pháp Luân là gì, và con gái tôi giới thiệu ngắn gọn cho tôi Pháp Luân Công và tình hình Sư phụ đang truyền bá Đại pháp. Sau đó nó nói, “Má, xin đừng đi về vội. Ngày 15 tháng tư, Sư phụ sẽ đến tổ chức khoá dạy nơi đây. Chúng ta hãy cùng đi.” Tôi đã tập luyện một môn khí công khác lúc bấy giờ, vì vậy tôi không quan tâm lắm để học Đại pháp. Bây giờ khi nhìn lại, tôi hiểu rằng ngộ tính của tôi quá kém.

Con gái tôi thấy rằng tôi không sốt sắng để học, nó cho tôi xem bức hình của Sư phụ. Khi tôi vừa nhìn thấy bức hình của Sư phụ, tôi cảm thấy rằng Sư phụ rất hiền từ và xem như có quen biết Sư phụ nơi nào đó trong quá khứ. Tôi nghĩ, “Nếu Ông có thể làm thầy khí công vào một tuổi trẻ như vậy, Ông phải là siêu phàm lắm.”

Như vậy tôi được may mắn tham dự các buổi dạy của Sư phụ tại Thành phố Hợp Phì vào tháng tư 1994. Những ngày đó là những thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Các buổi học được chương trình là 10 ngày, nhưng Sư phụ lưu tâm đến các học viên có khó khăn đến từ các thành phố khác phải lo về chỗ ăn ở, vì vậy ông thuyết giảng dài hơn mỗi ngày và thâu ngắn các buổi giảng còn lại 8 ngày.

Ngày đầu của khoá học, ghế ngồi của tôi ở về một bên, vì vậy tôi không thể nhìn thấy Sư phụ rõ, nhưng tôi không biết tại sao nước mắt tôi cứ chảy dài. Tôi không hiểu lý do. Tôi chỉ nghĩ ở vào tuổi già của tôi, tôi vẫn còn khóc như một đứa trẻ, và không nên để cho các học viên khác thấy; nếu không cũng khá ngại. Bây giờ khi tôi nhìn lại, tôi hiểu ra rằng vì phía tỏ rõ của tôi đã nhìn thấy tôi sung sướng như thế nào và tôi đã may mắn đủ để được tham dự các khoá dạy Pháp của Sư phụ, và cũng đã nhìn thấy bao nhiêu điều tốt lành mà tôi đã nhận được từ Sư phụ và bao nhiêu điều xấu đã được lấy đi, phía sáng suốt của tôi rất cảm động. Sau này, để có thể nhìn thấy Sư phụ gần hơn, tôi đến lớp sớm và chờ đợi ở cửa phòng học để nhìn thấy Sư phụ rõ hơn. Tôi không biết nên kính cẩn đối với Sư phụ như thế nào, cũng không biết chấp hai tay trước ngực để chào Sư phụ. Tôi chỉ nhìn Sư phụ như một đứa trẻ và cảm thấy vô cùng sung sướng khi tôi vừa nhìn thấy Ông.

Ngộ tính của tôi không cao và mục đích của tôi tham dự các buổi dạy Pháp là để nhìn thấy Sư phụ. Hai ngày đầu tôi không thể hiểu điều gì Sư phụ nói, cũng không suy nghĩ nhiều về đó. Qua ngày thứ ba, Sư phụ nói với chúng tôi Ông sẽ giúp chúng tôi thanh hoá cơ thể và Ông kêu chúng tôi đứng lên và cố gắng dậm chân, chân trái trước và rồi chân phải. Tôi nghĩ, “Chân phải của tôi có vấn đề từ lúc nhỏ và tôi cảm thấy đau ở chân mỗi khi bước đi một thời gian lâu. Làm sao dám dậm mạnh chân tôi!” Sau đó tôi nghĩ “Có Sư phụ ở đây, tôi còn phải sợ gì?” Lúc bấy giờ, dậm chân trái xong và tôi có thể cảm thấy cả phòng hội rung động. Bây giờ đến lúc dậm chân phải. Sư phụ nói, “Dậm mạnh chân phải của chư vị!” Tôi dậm chân phải của tôi mạnh và tôi không cảm thấy đau chút nào. Thay vào đó tôi cảm thấy rất khá. Từ đó, tôi không còn cảm thấy bị đau ở chân phải nữa.

Sau khi Sư phụ thanh hoá cơ thể của chúng tôi, tôi thật sự hiểu rằng tôi đã gặp một vị Thầy thật và tôi bắt đầu lắng nghe cẩn thận bài thuyết giảng của Sư phụ. Sau khi xong mười bài giảng, tôi cảm thấy cái nhìn của tôi về thế giới và cuộc đời tất cả đều thay đổi và tôi không còn xem mọi người và các vấn đề theo cách mà tôi thường làm. Tôi cũng hiểu rằng mọi người phải nên thành thật, tốt, và nhẫn với nhau, và tôi thật sự cảm thấy hối hận đã không nghe lời giảng trong hai ngày đầu. Tôi đến bây giờ vẫn còn hối hận. Từ các buổi giảng Pháp, các bệnh khác của tôi, như là đau bao tử, đau tim và ho, đều biến mất. Lúc bấy giờ, tôi không có một sự hiểu biết sâu xa về tu luyện đủ. Tôi không hoàn toàn hiểu Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý Chân Thiện Nhẫn mà Sư phụ dạy chúng ta. Nhưng lời của Sư phụ, cung cách, gương mặt và nụ cười của Ông ghi đậm trong trí tôi. Ở vào quảng đời cuối của tu luyện, bất kể là khó khăn thế nào, tôi phải đòi hỏi với tôi các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn vào mỗi lúc và mỗi nơi và không gì có thể thay đổi quyết tâm của tôi tu luyện Đại Pháp.

Sau khi chúng tôi xong tám ngày học, chúng tôi tất cả đều qui tụ lại nơi cửa của phòng học và không muốn rời đi. Trời tối và con gái tôi cưỡi xe đạp mang tôi đi và chúng tôi về trên con đường gồ ghề. Sau một giờ, con gái tôi và tôi về đến nhà nó bình yên. Nhưng khi con gái tôi chuẩn bị đẩy chiếc xe đạp vào trong nhà xe, nó không đẩy được. Sau khi nhìn xem kỷ lưởng, nó thấy rằng cái bàn đạp đã hoàn toàn bị gãy. Chúng tôi đều ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này và cũng cảm thấy sợ. Đồng thời chúng tôi thình lình chúng tôi hiểu ra đó là Sư phụ đã che chở cho chúng tôi suốt quãng đường đi.

Sau này, tôi kiên trì học Đại pháp và tập công, tư tưởng và giới của tôi được tăng lên và tôi thật sự cảm thấy cái đẹp mà Đại Pháp đã mang đến cho chúng ta. Sự cứu độ từ bi của Sư phụ đã giúp chính tôi cảm thấy được đại từ bi của Phật.

Sau ngày 20 tháng bảy 1999, Giang đàn áp và bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã bị cầm tù, bị ép buộc và doạ nạt, nhưng bất kể môi trường nghiêm trọng thế nào, không gì lay động được sự quyết chí tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi.

Mười ba năm đã qua từ khi tôi đắc được Đại pháp. Tôi đã đọc nhiều bài viết về kinh nghiệm mà các học viên khác có khi tham gia các khoá dạy của Sư phụ, và tôi cũng muốn nói lên các cảm giác của tôi. Tôi rất may mắn được nhìn thấy Sư phụ và cũng được nghe Sư phụ giảng dạy, nhưng vì tôi không có ăn học nhiều, tôi không thể diễn tả đầy đủ sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Vì vậy tôi chậm đến ngày nay mới viết nó. Tôi cám ơn Sư phụ và cũng mong rằng tất cả các học viên Đại pháp có thể dung tốt thời gian của mình để làm ba điều mà Sư phụ kêu chúng mình làm và tinh tấn tiến lên trên con đường thần.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/6/10/156622.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/6/30/87201.html

Đăng ngày 20-7-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share