Bài viết của Nhược Thiện, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2022] Khi sinh ra, tôi bị dây rốn quấn cổ suýt chết. Mặc dù sống sót, nhưng tình trạng thiếu oxy khiến tôi bị liệt một phần. Tay của tôi không hoạt động bình thường. Tôi gần như không thể đi lại và rất khó khăn để nói chuyện. May mắn thay, khả năng tinh thần và trí thông minh của tôi vẫn còn nguyên vẹn và tôi đã tốt nghiệp được đại học.

Chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối

Trong hơn một năm đầu khi học đại học, đầu của tôi luôn bị đau. Tôi đã uống thuốc giảm đau mỗi ngày nhưng các triệu chứng ngày càng trầm trọng hơn. Một nửa khuôn mặt của tôi thường xuyên cảm thấy tê liệt và thị lực của tôi giảm sút cho đến khi tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của người tôi đang nói chuyện. Tôi bắt đầu mất thính giác và hầu như không thể nghe thấy giáo viên hoặc các bạn cùng lớp của mình. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, tôi thỉnh thoảng bất tỉnh. Cơn đau dữ dội khiến tôi không thể học hành được.

Vài tháng trước khi tốt nghiệp, tôi đọc trên tạp chí sức khỏe một mô tả về các triệu chứng giai đoạn cuối của ung thư mũi họng, phù hợp với các triệu chứng tôi mắc phải. Tôi đã liên lạc với mẹ tôi và nói với mẹ về điều đó. Bà ấy ngay lập tức đưa tôi đến bệnh viện.

Sau hai lần chụp CT, các chuyên gia cho biết tôi bị u não ác tính giai đoạn cuối và tế bào ung thư đã di căn. Các mô khối u lấp đầy hộp sọ của tôi đang đè lên các dây thần kinh thính giác và thị giác của tôi và đã làm hỏng chúng.

Tôi cũng đã làm sinh thiết ở khoa ENT (tai mũi họng) hai lần và bác sỹ ở đó bảo tôi bị ung thư vòm họng (mũi – họng) giai đoạn cuối. Tôi được biết rằng tôi chỉ còn sống nhiều nhất ba tháng nữa và cuộc đời của tôi sẽ kết thúc vào năm 23 tuổi.

Sau khi bị chẩn đoán mắc một khối u não ác tính, bác sỹ đề nghị tôi phải cắt bỏ nó. Nhưng các tế bào ung thư đã lan rộng và không thể loại bỏ bằng phẫu thuật. Sau đó, hóa ra là bác sỹ muốn sử dụng cuộc phẫu thuật của tôi để làm tài liệu cho một ca y tế lâm sàng. Trước khi phẫu thuật, bác sỹ đã đưa một số bác sỹ trẻ đến khám cho tôi mỗi ngày.

Một ngày trước khi phẫu thuật, kỳ kinh của tôi bắt đầu, vì vậy nó đã bị hoãn lại. Mẹ tôi đã mang hình ảnh CT của tôi đến một chuyên gia khác trong bộ phận tai mũi họng. Vị chuyên gia không đồng tình với quyết định phẫu thuật và chỉ trích bác sỹ kia. Có lẽ cuộc đời tôi vẫn chưa kết thúc.

Bác sỹ chuyển tôi sang hóa trị và xạ trị, nhưng ông ấy nói rằng nó sẽ không cứu được mạng sống của tôi. Tôi bắt đầu bị chảy máu cam. Đôi khi máu không ngừng chảy và tôi phải ở trong phòng tắm cho đến khi nó chảy hết. Mặt tôi bắt đầu sưng lên, và da ở cổ bắt đầu bỏng và mưng mủ vì bức xạ. Bên trong miệng tôi phồng rộp và việc ăn uống trở thành cực hình. Tôi sẽ chết đói nếu mẹ tôi không ép tôi ăn.

Người mẹ tội nghiệp của tôi phải mỉm cười để cho tôi hy vọng, đồng thời cũng phải chịu đựng nỗi căng thẳng tột cùng khi mất đi đứa con gái còn quá trẻ.

Sau khi xạ trị, tôi về nhà và một khối u bằng quả trứng sớm phát triển trên cổ tôi. Nước mắt tôi chảy dài khi nhìn thấy nó trong gương. Nó làm tôi nhớ đến bố tôi, người đã chết vì bệnh ung thư mũi họng. Tôi muốn từ bỏ cả xạ trị và hóa trị, bởi vì tôi biết các tác dụng phụ sẽ chỉ đẩy nhanh cái chết của tôi.

Tôi nhớ ngày đầu tiên xạ trị, tôi đã khóc vì nó khiến đầu tôi đau kinh khủng. Mẹ tôi đã an ủi tôi trong khi bà khóc. Từ đó tôi không bao giờ muốn khóc trước mặt mẹ nữa.

Khối u lan từ cổ xuống mặt. Mặt tôi sưng lên gấp đôi kích thước bình thường và tôi hầu như không thể mở mắt. Bà tôi đã không thể ngừng khóc khi thấy tôi trông giống bố tôi trước khi ông qua đời. Khi họ nghĩ rằng tôi không thể nghe thấy họ, tôi nghe thấy mẹ tôi và bà nội tôi bàn luận rằng họ sẽ chôn tôi trong bộ quần áo nào.

Pháp Luân Đại Pháp đã cải tử hoàn sinh cho tôi

Mẹ tôi vốn đã sức khỏe yếu trong nhiều năm. Mẹ tôi bị bệnh tim nặng và nhịp tim chậm. Bà cũng có vấn đề về xoang, viêm loét đường tiêu hóa, vai cóng, thiếu máu, đau đầu, các bệnh về da và đau thắt lưng. Mẹ tôi đã thử tất cả các môn khí công và Thái Cực Quyền nhưng không giúp được gì. Ngay sau khi tôi bắt đầu xạ trị, bà đã nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả các bệnh tật của bà đều biến mất. Làn da của bà trở nên hồng hào và tràn đầy năng lượng. Tất nhiên mẹ muốn tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cho tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đã chứng kiến sự hồi phục của bà và tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc cho mẹ. Tuy nhiên, tôi đã không tham gia vào việc tu luyện vì tôi không thể thả lỏng. Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp cũng chỉ như các môn khí công khác. Tôi máy móc trải qua các đợt điều trị y tế ngày này qua ngày khác và chờ đợi đến ngày cuối cùng của đời mình.

Năm 1997, mẹ tôi yêu cầu tôi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân. Lúc đó tôi đã cận kề cái chết. Sau đó mẹ tôi đã cho tôi đọc hai cuốn sách về cách các học viên Pháp Luân Đại Pháp lấy lại sức khỏe và cải thiện tính cách của họ bằng cách tuân theo các bài giảng của Chuyển Pháp Luân. Những câu chuyện trong sách khiến tôi cảm động. Việc tu luyện không chỉ đổi mới cuộc sống của những người mắc bệnh như ung thư, lupus, trầm cảm và các vấn đề về thần kinh, nó còn giúp những người nghiện ma túy, thuốc lá, rượu và cờ bạc mãn tính hồi phục sức khỏe nhanh chóng. Những lời dạy đã thanh lọc tâm trí và tâm hồn của một người. Những người đã từng đánh nhau, trộm cắp, hay cướp bóc trở nên tốt bụng và chu đáo. Những lời dạy cho phép các thành viên trong các gia đình tan vỡ có thể tha thứ cho nhau và đoàn tụ.

Những câu chuyện đẹp đẽ đã thay đổi suy nghĩ của tôi và tôi muốn thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc cơ thể mình. Vào tháng 2 năm 1998, tôi luyện công với mẹ và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Khối u trên cổ đã biến mất sau khi tôi đọc xong cuốn sách một lần.

Vài ngày sau, tôi mơ thấy một bàn tay to chui vào hộp sọ của tôi và lấy đi một thứ gì đó. Tôi biết Sư phụ đã loại bỏ khối u ác tính. Nó đánh dấu sự khởi đầu của cuộc sống mới của tôi.

Một năm sau, tôi kiếm được một công việc tốt tại một trường học. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm theo các lời dạy đã giúp tôi làm việc tốt hơn. Tôi đã học cách vận hành một chiếc máy tính với bàn tay trái bị liệt và đã làm tốt công việc của mình.

Trở nên một người tốt

Sư phụ yêu cầu các học viên làm theo lời dạy và trở thành người tốt cho dù chúng ta đang ở đâu. Sau khi bắt đầu làm việc, tôi chưa bao giờ thấy mình bị trở ngại do thể chất. Tôi đảm bảo rằng mình luôn đến nơi làm việc đúng giờ và không bao giờ về sớm, bất kể thời tiết như thế nào.

Một ngày mưa tôi bị ngã trên đường đi làm vì đường trơn. Vai trái tôi nện xuống đất và đau kinh khủng. Tôi tự nhủ: “Mình ổn mà!”. Cẳng tay của tôi bị bầm tím và sưng tấy lên, khiến tôi rất khó làm việc của mình. Nhưng tôi đã không nói với bất cứ ai hoặc nghỉ bất kỳ thời gian nào.

Sư phụ giảng: “tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không để cho vết thương làm phiền mình, và cơn đau đã biến mất trước khi tôi để ý đến nó.

Hiệu trưởng tôn trọng tôi

Tôi đã làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn. Một năm nọ nhà trường hỗ trợ tiền bạc cho nhân viên gặp khó khăn. Hiệu trưởng mới đã chọn tôi và muốn tôi điền vào các mẫu đơn để xin tài trợ. Tôi từ chối và nói với ông ấy: “Tôi không có gánh nặng tài chính. Xin hãy đưa cái này cho người cần nó hơn tôi”. Hiệu trưởng không mong đợi điều đó nhưng nói rằng ông ấy rất khâm phục tôi.

Đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu công việc này. Chức danh của tôi vẫn vậy và lương của tôi cũng vậy. Tôi được trả lương thấp hơn một giáo viên chính thức mới ở trường, nhưng tôi không bao giờ phàn nàn và vui vẻ làm công việc của mình.

Năm 2012, hiệu trưởng đã đến Phòng Tổ chức cán bộ để cố gắng thăng chức cho tôi. Nhưng không làm được. Sau đó, ông ấy gợi ý rằng tôi nên “thi lấy” một “Chứng chỉ Giáo viên”. Để làm được điều đó, tôi sẽ phải giả mạo tài liệu và hối lộ một số quan chức. Tôi cảm ơn ông ấy vì lời đề nghị giúp đỡ nhưng đã từ chối. Sau đó, ông ấy đã nhắn tin cho tôi: “Công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu giáo viên của chúng tôi đều chuyên nghiệp, có trách nhiệm và có trình độ ngang bằng với chị.”

“Chị quá tử tế!”

Trong bảy năm đầu tiên ở trường, tôi thường giúp một nhân viên kế toán, người không biết gì về máy tính, soạn thảo và in các tài liệu phục vụ công việc và điền các con số cho các biểu đồ tài chính. Một năm nọ, trường nhận được giải thưởng từ quận cho thành tích công việc xuất sắc. Kế toán đã đề nghị cho tôi một trăm nhân dân tệ để cảm ơn tôi đã giúp đỡ trong nhiều năm. Tôi từ chối anh ấy và nói với anh rằng đó không phải là vấn đề lớn và chỉ là một phần công việc của tôi. Anh ấy liên tục nói: “Chị thật tử tế quá!”. Sau khi anh ấy nghỉ hưu, tôi thỉnh thoảng tình cờ gặp anh ấy, và anh ấy vẫn nói với tôi: “Chị thực sự là một người tốt!”

Sư phụ giảng:

“tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Chăm lo cho học sinh

Vào học kỳ hai, nhiều phụ huynh học sinh không thể đến đón các em sau giờ học. Giám đốc phụ trách giảng dạy hỏi tôi có thể giúp gì không và đưa hai đứa trẻ về nhà sau giờ học. Tôi đồng ý ngay lập tức. Mỗi buổi chiều, tôi dành ít nhất nửa giờ để đưa học sinh về nhà trước khi tôi về nhà. Do thể trạng, mắt cá chân phải của tôi bị đau khi đi lại quá nhiều. Tôi không hối hận một chút nào vì biết rằng các bậc cha mẹ cần tôi giúp đỡ.

Thật không dễ dàng để đưa các cháu về nhà. Cậu bé nghịch ngợm và thích đi giữa phố đông người, thay vì trên vỉa hè. Tôi khó chịu và lo lắng khi cậu ta chạy ra đường và cười. Tôi phải giữ bình tĩnh và nhẹ nhàng yêu cầu cháu quay lại vỉa hè. Một lần cháu từ chối làm theo hướng dẫn của tôi và nhảy múa giữa đường. Ngay lúc đó, tôi muốn bỏ việc đưa cháu ấy về nhà. Sau đó, tôi nghĩ về việc mẹ cháu làm việc vất vả ở bến xe để đánh giày và bà ấy kiếm được ít tiền như thế nào. Tôi không thể bỏ được. Kể từ đó, mỗi khi cậu bé chạy vào đường phố đông đúc, xe cộ chạy chậm lại và không có xe nào chạy qua. Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi bảo vệ cậu bé. Bất cứ khi nào tôi đưa cậu bé đến gặp mẹ của nó và bà ấy chân thành cảm ơn tôi, tôi biết rằng tôi không thể bỏ cuộc.

Cha mẹ của học sinh kia đã đề nghị trả cho tôi một trăm nhân dân tệ vào cuối học kỳ để cảm ơn tôi đã đưa cháu ấy về nhà. Họ cứ nhất mực bảo rằng tôi lấy tiền đó nên tôi đã làm như vậy. Biết rằng cả hai đều làm việc chăm chỉ để trả học phí cho con gái, tôi đã đến nơi làm việc của người mẹ vào ngày hôm sau và trả lại tiền cho cô ấy.

Lòng từ bi cảm động tài xế

Mười năm trước, sau giờ làm việc, tôi vẫy một chiếc taxi. Tôi chưa kịp vào xe thì tài xế nhấn ga phóng đi. Tôi bị ngã và bất tỉnh. Sau khi tôi tỉnh dậy, người lái xe đã giúp tôi đứng dậy. Anh ấy đã hành động xấu và căng thẳng. Tôi nhận ra rằng tôi dính đầy bụi bẩn và áo khoác của tôi đã bị rách. Người tài xế lặng lẽ chở tôi về nhà. Anh ấy lái xe chậm và không cố đón thêm hành khách. Lúc đầu, tôi bực bội và phàn nàn trong đầu rằng lẽ ra anh ấy nên cẩn thận hơn vì tôi không thể di chuyển nhanh chóng. Sau đó, tôi nghĩ lại: “Đó không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy chỉ đơn giản muốn có thêm khách hàng và kiếm sống tốt hơn”.

Trước khi ra khỏi xe của anh ấy, tôi với tay lấy ví nhưng anh ấy ngăn tôi lại: “Không tính phí”. Tôi bèn để tiền trên ghế. Trong vài ngày sau vụ tai nạn đó, xương sườn của tôi vẫn bị đau, nhưng cơn đau đã biến mất mà không cần điều trị. Đã có sự cố một người bị ngã trên xe buýt và tài xế phải bồi thường cho anh ta hàng nghìn nhân dân tệ.

Để tránh những rắc rối, tài xế taxi thường không muốn chở một người như tôi. Tuy nhiên, người lái xe cảm động trước thái độ tốt bụng và sự tha thứ mà tôi thể hiện sau vụ tai nạn. Mỗi lần thấy tôi đợi taxi, anh ấy đều đón tôi.

Lòng biết ơn

Khi tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, các động tác của tôi không phải lúc nào cũng chính xác và đôi khi tôi không thể thả lỏng. Điều này không ngăn phép màu xảy ra. Kể từ khi Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi thoát chết cách đây 25 năm, tôi chưa bao giờ bị ốm hoặc phải dùng bất kỳ loại thuốc nào. Trong 25 năm qua, tôi đã sống một cuộc sống hoàn toàn mới, và tôi cảm ơn Sư phụ từ bi vì điều đó. Bằng cách làm theo lời dạy của Sư phụ, cuộc sống của tôi được ban phước và tôi không còn ích kỷ nữa. Tôi hy vọng nhiều người hơn có thể trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi tâm trí và cơ thể của một người được Pháp Luân Đại Pháp thanh lọc!

Xin đa tạ Sư phụ đã cho con một cuộc đời mới!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/18/442181.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/19/201385.html

Đăng ngày 10-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share