Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Kyiv, Ukraine

[MINH HUỆ 30-05-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Nga và tôi đã sống ở Ukraine được 15 năm. Tôi và chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 20 năm. Tại Kyiv, nhiều người đã biết về Đại Pháp và cuộc bức hại ở Trung Quốc. Trong nhiều năm, các học viên thường xuyên tổ chức các hoạt động tại những nơi sầm uất nhất. Chúng tôi có một điểm luyện công cố định trên một con phố chính ở thủ đô vài ngày trong tuần, kể cả ngày nghỉ cuối tuần.

Nhưng một buổi sáng, đất nước chúng tôi bị đánh thức bởi những tiếng nổ. Tên lửa bắt đầu bay qua đầu chúng tôi, bom nổ. Dường như tất cả đều đảo lộn.

Lúc đầu, chúng tôi không biết phải nghĩ gì. Tôi không thể diễn giải những gì đang diễn ra. Tuy nhiên ngay từ lúc mới bắt đầu tôi đã hiểu rằng chúng tôi cần tiếp tục làm ba việc và duy trì môi trường tu luyện của chúng tôi với việc học Pháp, luyện công và duy trì các hạng mục giảng chân tướng.

Tôi đã cố gắng phớt lờ những âm thanh của cuộc chiến. Ngoài ra, thành thực mà nói, tôi đã ngủ khi chiến tranh nổ ra. Vì một lý do nào đó, những tiếng nổ đầu tiên đã không đánh thức tôi, mặc dù tôi thường rất tỉnh ngủ. Khi tôi được nghe kể về những tiếng nổ vào buổi sáng, tôi đã không tin-làm sao mà bom nổ lại không đánh thức tôi dậy chứ? Điều này khiến tôi hiểu là những gì đang diễn ra quanh ta không nên ảnh hưởng đến chúng ta và giữa tất cả sự hỗn loạn này, chúng ta có con đường riêng của mình.

Lẽ ra vợ chồng tôi sẽ đến thăm mẹ tôi ở Nga, nhưng vào phút cuối tôi quyết định hoãn chuyến đi lại một tuần. Đó là tuần mà cuộc chiến nổ ra. Điều đó cũng khiến tôi hiểu rằng chúng tôi chỉ cần ở lại Ukraine trong thời kỳ lịch sử này.

Vững vàng bất chấp sự hỗn loạn

Vào ngày thứ năm, tình hình đã nóng lên. Có một số vụ nổ mạnh bên cạnh chúng tôi. Một lần bom được thả từ máy bay phát nổ: nhiều căn hộ riêng đã bốc cháy, một phụ nữ thiệt mạng. Ngoài ra, một tên lửa hành trình đã bị bắn rơi ngay trên tòa nhà nhiều tầng của chúng tôi: cửa ra vào bị đổ và các khung cửa sổ bị hư hại. Tuy nhiên, tất cả các kính cửa sổ trong tòa nhà của chúng tôi vẫn nguyên vẹn một cách đáng kinh ngạc, và không có ai bị thương. Căn hộ của chúng tôi không bị thiệt hại gì.

Chúng tôi bị ngập trong âm thanh của những tiếng nổ không ngừng, tiếng gió rít của tên lửa bay trên đầu, và tiếng loảng xoảng của kính vỡ bên ngoài. Căn nhà của chúng tôi rung lên từng hồi khi những cơn chấn động đập vào cửa sổ. Mọi thứ trở nên rất chông chênh và dường như sắp đổ sập, kể cả ngôi nhà của chúng tôi. Chúng tôi mặc nguyên quần áo để ngủ. Chúng tôi mang theo các tài liệu và điện thoại bên mình thậm chí xung quanh căn hộ của mình phòng trường hợp chúng tôi đột ngột cần thoát khỏi tòa nhà bị đổ sụp xuống. Có vẻ thực sự như chúng tôi đang đối mặt với tử thần.

Tôi và chồng tiếp tục cùng nhau học Pháp, luyện năm bài công pháp mỗi ngày, và tiếp tục làm việc. Khi tối đến, do thường xuyên bị đe dọa đánh bom, chúng tôi thậm chí không thể bật đèn.

Thời điểm đó, khoảng một nửa cư dân đã rời Kyiv. Khoảng 10% cư dân ở lại trong tòa nhà của chúng tôi. Chúng tôi là những người duy nhất ở lại trên tầng gồm 10 căn hộ này. Khoảng một nửa số học viên cũng ở lại Kyiv. Chúng tôi liên tục đưa ra đề nghị giúp đỡ nhau qua Internet. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy tầm quan trọng của mỗi người trong chúng tôi vào giai đoạn này.

Tôi nhớ nhiều bài giảng Pháp của Sư phụ và tôi nghĩ: “Chúng ta là những học viên. Vậy thì chẳng phải chúng ta nên tùy kỳ tự nhiên mà đóng vai trò của mình tại đây, vì chúng ta đang ở nơi này trong giai đoạn lịch sử này hay sao?” Tôi cũng hiểu rằng mọi thứ đều nằm trong tay Sư phụ.

Nhận ra và loại bỏ chấp trước

Lúc đó, tôi chịu áp lực rất lớn. Thậm chí tôi còn khó duỗi thẳng lưng, và liên tục bị co thắt dạ dày. Tình hình quanh chúng tôi rất mờ mịt, cả thời tiết cũng vậy. Trời có tuyết rơi, và mây đen cùng những làn khói của chiến trận bao trùm thành phố. Đôi khi dường như chúng tôi đơn độc ở rìa vũ trụ, đối mặt với bóng tối khổng lồ nào đó. Tuy nhiên tôi cảm thấy rằng mình cần phải chịu đựng, kiên định giữ vững lập trường. Tôi cảm thấy rằng nếu chúng tôi hoảng sợ, thất vọng, buồn rầu hay tức giận hoặc thể hiện những cảm xúc con người khác lúc này, chúng tôi sẽ không thể thực hiện vai trò của các học viên.

Tôi thường xuyên cân nhắc kỹ lưỡng mọi thứ, loại bỏ những niệm người thường như lòng dũng cảm, hiển thị, chủ nghĩa anh hùng, và mong muốn “trị bệnh cho mọi người.” Cuối cùng, tôi luôn chỉ có một niệm: “Tôi muốn cứu chúng sinh. Tôi chỉ muốn cứu chúng sinh, cho dù chuyện gì xảy đến với chúng tôi.” Ngay khi tôi có niệm đơn giản này, tôi cảm thấy được bao bọc bởi một cảm giác yên bình.

Chúng tôi nhận ra tầm quan trọng của việc luyện công đầy đủ đều đặn (trước đây chúng tôi không tinh tấn về phương diện này), và quyết định ra ngoài và luyện các bài công pháp số 1 đến 4 trong sảnh toà nhà cao tầng của mình. Những người hàng xóm nhìn thấy chúng tôi từ cử sổ của họ, và sau đó họ nói với chúng tôi rằng họ cảm thấy được khích lệ.

Chúng tôi cũng bắt đầu ra ngoài và phát những bông hoa sen giấy tự làm và một tờ báo về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Có rất ít người trên đường phố vào thời gian đó. Mọi người đều vui mừng khi nhìn thấy nhau. Tôi đưa tặng mọi người những bông hoa sen và nói về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trong một môi trường ảm đạm và dường như vô vọng như vậy, rất dễ để làm việc này. Mọi người rất nhạy cảm với lòng tốt. Sau khi nghe về nguyên lý của Đại Pháp và việc các học viên tại Trung Quốc đã không bỏ cuộc khi đối mặt với cuộc bức hại tà ác của Cộng sản như thế nào, nhiều người bật khóc. Một số người nói với chúng tôi rằng chính Chúa đã gửi chúng tôi đến với họ.

8dfafa806c9929646b8690c85dbe9715.jpg

Những bông hoa sen mà chúng tôi đưa tặng các cư dân địa phương

Tôi cũng luôn cố gắng hướng nội để loại bỏ tâm sợ hãi. Đồng thời, khi tôi nghe thấy những âm thanh dữ dội của cuộc chiến, tôi thấy được tâm tranh đấu và tính cố chấp ở bản thân mình và cố gắng loại bỏ nó. Khi mọi thứ yên ắng, dường như sự đề cao tự thân của chúng tôi đã có một ảnh hưởng trực tiếp lên môi trường xung quanh.

Tôi bắt đầu thấu hiểu hơn về các học viên ở Trung Quốc. Những ngày của họ đều được lên kế hoạch sít sao, và không có thời gian nhàn rỗi. Tôi học được ý nghĩa của việc tu luyện bản thân một cách tinh tấn.

Dần dần, chúng tôi trở nên bình tĩnh hơn và kiên định hơn. Pháp tượng của Sư phụ đã mỉm cười và trông rất trẻ. Đó như thể những gì diễn ra quanh chúng tôi không làm chúng tôi bận tâm-chúng tôi chỉ đang làm ba việc mà các học viên nên làm, và ngoài kia là một loại vở kịch đang diễn ra. Ban đầu, đầu óc tôi dừng phản ứng với những âm thanh của cuộc chiến. Sau đó thì cơ thể tôi dừng phản ứng với những âm thanh của cuộc chiến-tôi không còn nhảy lên khi có những tiếng nổ trong khi chúng tôi đang luyện công. Tôi có thể mở mắt và nhìn những quả đạn pháo đang bay rồi sau đó nhắm mắt lại và tiếp tục luyện công: những thứ này không liên quan đến chúng tôi. Dần dần, những âm thanh của cuộc chiến nhỏ dần, và tình hình trong khu vực của chúng tôi đã được bình ổn. Mọi người bắt đầu trở về nhà của họ.

Một vài tuần sau, các học viên ở Kyiv đã khôi phục việc luyện công trong trung tâm thành phố vào những ngày cuối tuần và nhóm học Pháp hằng tuần.

Trên đây là thể ngộ của tôi tại tầng thứ của mình và trong tình huống của chúng tôi. Giữa những nguy hiểm của chiến tranh, tôi không nghĩ rằng tất cả mọi người đều phải ở lại. Tôi chỉ làm mọi việc dựa trên thể ngộ của cá nhân.

Tôi sẽ cố gắng không từ bỏ việc tu luyện của mình. Cảm tạ Sư tôn, vì sự từ bi của Ngài đối với mọi chúng sinh, vì đã bảo vệ chúng con khỏi nguy hiểm, và vì một cơ hội như vậy cho chúng con tu luyện và đề cao!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/30/444274.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/31/201618.html

Đăng ngày 06-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share