Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hồ Bắc

[MINH HUỆ 3-2-2022] Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1996, năm nay 83 tuổi. Trong hai mươi mấy năm tu luyện, vào mọi thời khắc Sư tôn đều đang bảo hộ cho tôi.

Tu Đại Pháp, thân nhẹ vô bệnh, khắp nơi hiển Thần tích

Trước khi tu luyện, tôi mắc bệnh tim, bệnh về cột sống cổ, bệnh phụ khoa, bệnh sỏi thận, đau đầu do thần kinh,v.v nhiều loại bệnh. Bệnh tim thường xuyên phát tác, tức ngực khó thở, cả đêm không ngủ được, chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi, tứ chi vô lực.

Tôi là giáo viên, trong giờ dạy học, eo trái của tôi luôn phải dựa vào góc bục giảng. Lúc phát bệnh nghiêm trọng, đau đến lăn lội ở trên giường; đau đầu và đau cổ không ngừng. Uống thuốc, tiêm thuốc, vật lý trị liệu đều vô dụng. Nhưng tôi tu luyện chưa đến một năm, toàn bộ các bệnh trên thân đều biến mất. Thân thể khỏe mạnh, cân nặng tăng từ 40 kg lên hơn 55kg.

Mới 45 tuổi, tôi đã phải đeo kính lão. Rất nhanh sau khi tu luyện, tôi không còn cần đeo kính lão nữa. Mắt tôi càng ngày càng sáng. Ngày trước tôi bị say tàu xe rất nặng, vừa ngồi liền chóng mặt, tim đập thình thịch sau đó là nôn mửa. Cứ lên xe ô tô là chẳng khác nào mắc bệnh hiểm nghèo, nếu không dùng các biện pháp chống say thì chẳng đi đâu được.

Học Pháp luyện công chưa đầy một năm, tôi ngồi ô tô đi Vũ Hán. Tôi nghĩ: “Nếu lần này say xe thì chính là Sư phụ đang thanh lý thân thể cho mình. Nếu như không say xe thì chính là Sư phụ đã giúp mình lấy đi vật chất say xe rồi”. Vì vậy, biện pháp chống say xe nào tôi cũng không dùng. Kết quả ngồi trên xe năm giờ đồng hồ cũng không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào. Từ đó trở đi tôi không còn say xe nữa.

Một ngày tháng 5 năm 2010, tôi vô tình va vào cửa sổ trong nhà hàng. Lúc đó mặt tôi sưng biến dạng, mắt híp chỉ nhìn thấy một chút. Nhưng tôi không thấy đau, cũng không bị chảy máu. Các con muốn đưa tôi đến bệnh viện, em gái muốn tôi dùng trứng gà nóng day day vào mặt. Tôi nói: “Không sao đâu, chị có Sư phụ. Sư phụ sẽ quản chị”. Ngày thứ hai, mặt mày xanh tím, sau ngày thứ ba liền khỏi hẳn.

Một ngày tháng 3 năm 2012, khi trời đang mưa, tôi mua rau mang đến nhà em gái. Lúc đi xe buýt, tay trái tôi cầm ô, tay phải cầm rau vừa bước lên xe thì “bang” một tiếng, đầu va vào thanh thép trên trần ô tô. Lúc đó mọi người trên xe đều kinh động. Có người thì đến giúp tôi, người thì đỡ tôi ngồi xuống. Mọi người đều nói: “Nhiều tuổi như vậy rồi mà bị va vào ghê như vậy thì bà mau mau đến bệnh viện kiểm tra đi”. Nhưng một chút cũng không cảm thấy gì, đầu chẳng đau cũng không chảy máu, cũng không bị sưng. Tôi biết rằng là Sư phụ bảo hộ tôi. Tôi nói với tất cả hành khác trong xe rằng: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi không sao”.

Sau này, tôi thường xuyên kể với người thân bạn bè câu chuyện mà mình đã gặp phải này, nói với họ rằng là Sư phụ Đại Pháp cứu tôi. Nếu không, tôi cũng không biết là mình sẽ như thế nào nữa.

Mấy năm trước, em gái tôi bị tai biến, đi lại không tiện, tôi liền thường xuyên đến thăm em. Một buổi chiều tháng 6 năm 2019, lúc ở nhà em gái tôi nhìn thấy một chiếc xe tập đi đã lâu không sử dụng nên liền hỏi: “Tại sao em không dùng?” Chị Trương điều dưỡng nói: “Cô ấy còn không biết dùng thế nào nữa”. Vì vậy tôi liền đẩy xe đến giữa phòng khách, tự mình thử bước vào trong xe, tôi nhấc chân phải bước lên nhưng vẫn chưa bước vào được. Cả người liền ngã thẳng xuống, phía sau đầu chạm xuống đất. Chị Trương bị dọa chết, liền nói: “Người không được động đậy. Động là sẽ tiêu luôn. Làm sao đây?”. Em gái tôi cũng sợ phát khóc.

Tôi liền từ từ bò dậy và nói: “Không cần vôi! Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có Sư phụ bảo hộ. Mọi người nhìn xem, tôi có chỗ nào không khỏe chứ?”. Sau đó, tôi giảng chân tướng cho chị Trương, chị ấy cũng rất tán đồng, còn thường xuyên cùng em gái tôi nghe băng thu âm giảng Pháp của Sư phụ.

Loại bỏ tâm sợ hãi – Cứu chúng sinh

Bởi vì còn có tâm sợ hãi nên khi mặt đối mặt giảng chân tướng thì đa phần tôi không mở miệng nổi. Trong tâm rất gấp gáp, tôi liền thường xuyên lên Minh Huệ Net sao chép một vài kinh nghiệm và câu chuyện giảng chân tướng của các đồng tu, đọc nhiều lần và ghi nhớ. Nhưng lúc bản thân ra ngoài giảng vẫn không thể tự mình vận dụng. Sau đó, tôi liền đi ra ngoài cùng mấy đồng tu đã giảng thành thục, xem xem họ giảng như thế nào.

Nửa đầu năm 2017, đồng tu A vẫn luôn đi cùng tôi ra ngoài giảng chân tướng. Một ngày vào tết Đoan Ngọ, tôi cùng đồng tu A hẹn nhau đến một thôn làng để giảng chân tướng. Nam đồng tu trẻ B dùng xe máy đèo chúng tôi đi. Trước khi rời đi, con dâu đồng tu A quay trở về, đồng tu A cần phải ở nhà làm cơm nên không đi được nữa. Vì vậy, đồng tu B liền vội chở tôi đến đó.

Bình thường tôi rất sợ ngồi xe máy. Ngồi ở giữa còn đỡ hơn chút, ngồi đằng sau liền rất lo sợ. Hơn nữa, xe của đồng tu B rất cũ, lái đi rất nhanh, tim tôi như thắt lại và đập thình thịch. Tôi không ngừng bảo cháu đi chậm lại. Sau khi đến một đoạn đường, tôi đột nhiên nhớ ra mình là đệ tử Đại Pháp, là đến cứu người mà. Sư phụ đang ở bên cạnh thì mình sợ cái gì? Đồng thời trong tâm không ngừng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tâm tôi rất nhanh liền tĩnh trở lại.

Sau khi đến nơi, nhìn thấy rất nhiều nông dân đang trò chuyện ở đó, chúng tôi liền xuống xe chuẩn bị giảng chân tướng. Tôi nói với đồng tu B rằng: “Bác đến nghe các cháu giảng chân tướng. Cháu cho bác đi cùng nhé”. Đồng tu B liền đưa tay ra lấy tài liệu chân tướng và nói lớn với những người nông dân rằng: “Chúng cháu đến đưa tài liệu chân tướng cho mọi người đây ạ. Các bác mau đến lấy xem này”. Tôi bội phục dũng khí của đồng tu B, tâm sợ hãi của tôi đột nhiên tiêu đi rất nhiều, tôi liền đi đến tự nhiên đối mặt giảng chân tướng cho họ. Hiệu quả rất tốt.

Sau đó, chúng tôi tách nhau đi đến từng nhà từng hộ giảng. Trong quá trình giảng, tôi cảm thấy đã tự có lời giảng rồi. Dẫn nhập câu chuyện cũng rất tự nhiên, giảng còn rất trơn tru. Tuyệt đại đa số đều tiếp nhận tài liệu chân tướng. Còn có một vài người làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn và đội của Trung Cộng). Bản thân tôi cảm thấy thật bất khả tư nghị. Khi tôi ghi lại hóa danh làm tam thoái cho đồng tu B, đồng tu B tán thành nói: “Bác còn nói không biết giảng nữa. Nhìn xem thoái được nhiều như này”. Trong tâm nghĩ: “Đây nào có phải là tôi giảng chứ. Đều là Sư phụ gia trì, khích lệ tôi đó!”.

Hơn 3 giờ chiều, lốp xe máy của B bị hỏng. Nơi đó tương đối hẻo lánh, đi tìm nhưng không thấy chỗ nào thay lốp xe. Làm thế nào đây? Chúng tôi rất lo lắng.

Chưa đến 10 phút sau, một người bán hàng lái máy kéo đi đến, chúng tôi hỏi anh ấy chỗ thay lốp xe, anh đáp: “Thôn này không có, làng bên đó có người thay lốp. Tôi có số của anh ta tôi sẽ gửi cho các vị”. Sau khi gọi điện thoại xong, anh nói: “Anh ta sẽ mau chóng đến đây, không cần vội”. Hai chúng tôi đều ngộ ra rằng người lái máy kéo này chính là Sư phụ an bài đến giúp chúng tôi. Sau khoảng 20 phút, người thay lốp xe đến và thay một chiếc lốp mới giá 100 tệ. Nhân tiện chúng tôi phát luôn tài liệu chân tương· Phát xong chúng tôi liền trở về nhà.

Tín Sư tín Pháp, kiên định chính niệm, vượt qua quan nghiệp bệnh

Một ngày tháng 4 năm 2014, tôi đột nhiên phát hiện tay trái có một mảng da có nhiều mụn nước nhỏ như vết bỏng và tôi không để ý lắm. Ngày thứ hai, con dâu thứ hai đến thăm tôi, sau khi phát hiện nói: “Mẹ, sao mẹ lại bị bỏng nước vậy?”. Tôi nói: “Không đâu. Mẹ cũng không biết là thứ gì, không đau không ngứa”. Tôi vén áo lên nhìn. Ồ! Trên vai trái, trên cổ, trên cánh tay trái dày đặc mụn nước.

Hai ngày sau, tay trái của tôi liền không dơ lên được nữa, bát cơm cũng không nhấc lên được, áo mặc không xong. Nhưng một chút tôi cũng không khẩn trương, tôi nghĩ: Đây là đang tiêu nghiệp! Các con biết rằng Sư phụ Đại Pháp sẽ quản tôi, nên cũng không giục tôi đi bệnh viện. Mấy ngày hôm ấy, ngày ngày tôi kiên trì học Pháp luyện công, lúc luyện trạm trang tay trái không dơ lên được, tôi liền dùng tay phải nhấc lên trước, sau đó để tay trái dựa vào cánh cửa hoặc tường để luyện, một ngày cũng không gián đoạn. Lúc luyện công tập thể thì cũng làm như vậy. Khoảng một tháng liền hồi phục. Các con tôi lại một lần nữa được chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp.

Năm 2014, hậu môn của tôi xuất hiện phát ban, ngứa ngáy rất khó chịu. Tôi cho rằng đây là tiêu nghiệp, là hảo sự nên không quản nó. Sau đó, diện tích phát ban càng ngày càng lớn, ngứa càng ngày càng ghê gớm, hơn nữa còn sưng lên. Lúc đó tôi nghĩ: Tiêu nghiệp bình thường 3-5 ngày liền vượt qua rồi, tôi phủ định đây là giả tướng, là bức hại của tà ác. Vì vậy, tôi vừa hướng nội tìm, vừa phát chính niệm giải thể bức hại của hết thảy sinh mệnh tà ác và các nhân tố bức hại thân thể tôi.

Lúc này, tư tưởng của tôi có chút không ổn định, liền đi đun nước để rửa và ngâm nước muối. Tất nhiên là chẳng có tác dụng. Tôi cảm thấy rất hoang mang, không biết xuất hiện vấn đề ở đâu. Nhưng tôi kiên tín vào Sư phụ đã đẩy các đệ tử tu lâu đắc Pháp trước cuộc bức hại lên đến vị trí rồi, tôi liền nhẫn chịu như vậy. Kết quả là nó kéo dài hơn bốn năm.

Sư phụ giảng:

“Cho nên ở tình huống như vậy, đôi khi tôi nghĩ rằng, là học viên mới hoặc học viên mà thời gian lâu tu luyện không đề cao lên, khi chư vị xuất hiện quan nghiệp bệnh, [vậy] chư vị đến bệnh viện cũng không sao cả. Chư vị đến bệnh viện chữa trị là không thành vấn đề; đó là việc trong quá trình tu luyện của chư vị. Làm đệ tử Đại Pháp mà tu luyện vững chắc, chính niệm vô cùng mạnh mẽ, bản thân cũng biết mình nên làm thế nào, tu luyện đầy đủ, thế thì không có vấn đề.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Tôi liền giống như có được Thượng Phương bảo kiếm, liền nhanh chóng nhờ cháu gái đưa đến bệnh viện kiểm tra. Bệnh viên nói là bệnh tràm. Cháu gái lấy thuốc cho tôi. Sau khi về nhà, tôi luôn cảm thấy không đúng lắm. Tôi ngồi trên sofa, tĩnh tâm lại tự hỏi bản thân: “Mình là học viên mới chăng?” Đáp lại rằng: “Không phải! Mình là đệ tử tu luyện hơn 20 năm rồi. Tuy nhiên khoảng cách so với đồng tu tinh tấn là rất lớn. Nhưng mình kiên tín vào Sư phụ, kiên tín Đại Pháp, thì cần kiên tu đến cùng, theo Sư phụ về nhà chứ. Sao mình lại hồ đồ như vậy chứ?”. Vì vậy, tôi lập tức nâng Pháp của Sư tôn lên, nghiêm túc từ đầu đến cuối, học mấy chục lần.

Sư phụ giảng:

“Làm đệ tử Đại Pháp mà tu luyện vững chắc, chính niệm vô cùng mạnh mẽ, bản thân cũng biết mình nên làm thế nào, tu luyện đầy đủ, thế thì không có vấn đề.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

“Nghiệp lực lớn, chỉ cần chư vị chính niệm đầy đủ, thì nó sẽ qua, nhưng nghiệp dù sao cũng phải tiêu đi, [nên] có thể còn xuất hiện lặp lại, vậy chư vị coi đó như khảo nghiệm, [như] tu luyện; chính niệm đầy đủ, lại xông qua. Do đó tu luyện là không cùng một mô thức, tình huống mỗi người đều khác nhau. Nhưng vẫn luôn có một điều, tôi bảo mọi người này, có Đại Pháp ở đây, chư vị đã đắc Pháp rồi, sinh mệnh chư vị đã thuộc về Đại Pháp rồi, chư vị đã lựa chọn hàng ngũ rồi, chính niệm chính hành, chiểu theo Sư phụ nói mà làm.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Tôi choàng tỉnh ngộ. Sư phụ chẳng phải đang giải đáp vấn đề của tôi hay sao? Đột nhiên, tôi rơi nước mắt cảm xúc đan xen vừa cảm ân Sư phụ và vừa thấy hổ thẹn, khóc không ngừng. Tôi nói với Sư tôn rằng: “Thưa Sư tôn, con sai rồi!”. Tôi dứt khoát ném thuốc đi, không bận tâm thêm nữa. Ngày ngày tôi tốt dần lên. Lại hai năm trôi qua, có lúc cũng có lặp lại, tôi liền coi nó là khảo nghiệm, là tu luyện. Tôi còn thường xuyên nhắc nhở bản thân, nhất định cần nhớ bài học giáo huấn lần này.

Cuối tháng 10 năm 2019, chồng của bạn tôi bị ốm phải nhập viện. Tôi từ Vũ Hán nhanh chóng đến thăm, đến bệnh viện và ở đó cùng bạn trong năm ngày liền. Một mặt, tôi chăm sóc và an ủi bạn bè, mặt khác là dạy chồng cô ấy nhẩm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi tỉnh dậy.

Một buổi chiều đầu tháng 11, bác sĩ nói rằng người đó đang hấp hối và chuẩn bị rút ống thở. Một khi ống thở rút ra thì người đó có thể không qua khỏi. Sau khi về nhà tắm rửa rồi tôi lại vội vàng đến bệnh viện. Lúc nhanh chóng đến bệnh viện, chân tôi bị bầm tím. Lúc đó nó sưng tấy, đau ghê gớm và tôi không thể đi lại. Đồng nghiệp đi cùng muốn xoa bóp chân cho tôi, tôi nói: “Không cần đâu, tôi không sao”. Tôi ngộ ra rằng, có thể là hôm nay không nên đến đó nữa. Đồng nghiệp gọi taxi, tôi liền về nhà.

Sau khi về nhà, tôi hướng nội tìm, tìm thấy bản thân có chấp trước vào tình đối với người bạn đó.

Sư phụ giảng:

“Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Việc này khiến tôi cảm thụ sâu hơn rằng Sư tôn từ bi vĩ đại thời thời khắc khắc đều đang ở bên cạnh bảo hộ và điểm ngộ cho tôi.

Chân tôi sưng tấy đến mức tôi không thể đi lại được. Tôi nghĩ đến việc Sư tôn khổ tâm và từ bi khổ độ, nghĩ đến Sư tôn ở bên cạnh tôi, tôi quyết định ngày thứ hai dậy sớm nhẫn chịu đau đớn để luyện công. Nhưng điều thần kỳ là, đứng dậy luyện công chân đau như vậy, tôi lại luyện xong một mạch. Lúc đả tọa, không thể ngồi song bàn liền ngồi đơn bàn, đau cũng vẫn kiên trì ngồi một tiếng, mỗi ngày đều như vậy.

Tuy nhiên sau mười mấy ngày, chân vẫn không bớt sưng, lại ngày càng đau hơn, lúc ngủ cơ chân cũng đau, giống như gãy xương vậy. Em gái và các con tôi đều muốn đưa tôi đến bệnh viên soi chụp, nói: “Nhất định là gãy xương rồi, nếu không sao lại vẫn sưng thế chứ, còn đau nữa?”. Tôi có chút phân vân. Nhưng tôi nghĩ: mình là người tu luyện, chỉ cần bản thân chính niệm đủ, Sư phụ nhất định sẽ quản mình. Lúc tôi luyện động công, vì sao đứng lên luyện lại không đau chứ? Nhất định là Sư phụ đang gia trì cho tôi, đang khích lệ tôi!

Ngày thứ hai học Pháp, Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lập tức ngộ rằng đây là Sư tôn đang khảo nghiệm tôi, dưới tình huống giả tướng gẫy xương, xem xem tôi có động tâm hay không. Vì vậy, lúc họ lại muốn đưa tôi đến bệnh viện chụp phim, tôi kiên định nói với họ rằng: “Đây là tâm tính tôi không đạt tiêu chuẩn, tâm đạt chuẩn sẽ tốt thôi”. Sau đó, họ cũng không nói gì nữa. Chân tôi cũng ngày càng tốt lên. Hơn hai tháng đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Trên đây là một chút thể ngộ của tôi. Nếu có chỗ nào chưa nằm trong Pháp, kính mong đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/3/434837.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/21/199607.html

Đăng ngày 16-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share