Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-02-2022] Vào tháng 4 năm 1999, một người bạn đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Do bận rộn nên phải mất cả tháng tôi mới đọc xong một lượt cuốn sách này. Cuốn Chuyển Pháp Luân đã chạm đến trái tim tôi, tôi cảm thấy cuốn sách này quá tốt, đây chính là điều tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Cứ như vậy tôi đã kết duyên với Đại Pháp.

Tôi quyết định đến điểm luyện công để luyện cùng các đồng tu vào buổi sáng. Khi luyện bài công pháp thứ hai, một số cảnh tượng xuất hiện và lưu lại trong tâm trí tôi cho đến khi tôi hoàn thành xong bài công pháp này.

Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện một thời gian, họ phát hiện rằng trước trán lần lần sáng lên, sáng dần lên thành màu đỏ. Đến lúc này thì nó như hoa nở; nó tương tự như trong điện ảnh, trên TV: nụ hoa nháy mắt một cái là khai nở; sẽ xuất hiện cảnh ấy.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã xem video bài giảng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vào buổi tối. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên và nhận thấy Sư phụ cầm một tờ giấy trên tay. Tôi không thấy bất kỳ chữ viết nào trên đó. Thay vào đó là những ánh sáng màu xanh da trời tuyệt đẹp chiếu trên tay Ngài và tờ giấy. Tôi chăm chú lắng nghe bài giảng. Sư phụ đang nói về những điều ở cao tầng trong vũ trụ, mà người thường không thể nhìn thấy. Tuy nhiên, Pháp mà Sư phụ giảng tôi đều tin.

Châm tâm đắc chân kinh

Sau khi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã rất chú trọng đến việc đọc hiểu Pháp, vừa đọc vừa lý giải nội hàm của Pháp. Ban đầu, tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân rất nhanh, nhưng tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Sau đó, tôi đọc một cách chậm rãi và có thể hiểu được một số nguyên lý của Pháp.

Các nguyên lý của Pháp đã trả lời một số câu hỏi của tôi. Tôi biết được rằng bệnh tật và những điều không may mà tôi đã trải qua trong quá khứ là do tôi đã làm nhiều việc bất hảo từ hết đời này đến đời khác. Tôi đã tạo nghiệp. Tôi cũng học được cách trả nghiệp. Nhờ đặt tâm vào tu luyện, tôi đã nhận ra Đại Pháp trân quý đến nhường nào.

Thực tu

Tôi biết mình phải học Pháp tốt vì Pháp là chỉ đạo cơ bản trong tu luyện của tôi. Học Pháp khác với đọc sách thông thường. Học Pháp, ngộ và tín Pháp là có liên hệ với nhau. Tín Pháp là gốc. Mức độ tín Pháp là kết quả của việc tôi học Pháp lâu dài và mức độ đề cao thông qua tu luyện vững chắc. Dần dần, tôi nhận ra rằng tu luyện chính là tu luyện chính tín của tôi đối với Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ khi tôi tin vào Đại Pháp và tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu của Đại Pháp, tôi mới ngộ ra thêm được nội hàm và các nguyên lý của Pháp, và điều kì diệu mới có thể triển hiện.

Khi tôi ra điểm luyện công, Sư phụ đã giúp tịnh hóa cơ thể cho tôi. Trong vòng hai tuần, thân thể tôi đã được tịnh hóa và hoàn toàn khỏi bệnh. Tôi bước đi rất nhanh. Khi đi xe đạp, tôi cảm thấy như có ai đó đang đẩy mình về phía trước. Tôi đã khỏi các bệnh như cứng vai, đau thắt lưng và tức ngực. Khi tôi luyện bài công pháp thứ năm vào buổi sáng ngày thứ 40, cơ thể tôi trở nên trong suốt và giữ nguyên ở trạng thái như vậy cho đến khi tôi hoàn thành bài công pháp này. Đại Pháp và các bài công pháp khiến tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và thân thể nhẹ nhàng.

Sư phụ giảng:

“Ngộ trước thấy sau, tu tâm trừ nghiệp, bản tính hễ xuất liền có thể thấy.” (Vì sao không được thấy, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn đọc sách của người thường, xem TV, đánh bài hay uống rượu nữa. Tôi không buôn chuyện hay có bất kỳ mâu thuẫn nào với các học viên khác. Tôi biết rằng những vấn đề gây ra gián cách giữa các học viên là an bài tinh vi của cựu thế lực. Tôi đã dùng nhẫn và từ bi để giải thể chúng.

Nhưng tu luyện tâm tính không phải là một việc đơn giản đối với tôi. Tâm tranh đấu và kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong tôi. Khi ai đó góp ý, tôi hiếm khi thừa nhận thiếu sót của mình, và đẩy chúng ra với một số lý do. Tôi đã hình thành một thói quen xấu là không chấp nhận bất kỳ nhận xét sau lưng nào, điều này đã cản trở tôi đề cao trong tu luyện.

Sau khi làm xong việc nhà, tôi dành tất cả thời gian rảnh để học Pháp. Con gái nhỏ của tôi không hài lòng về điều này. Cháu trách tôi không làm tốt điều này hay điều kia. Tôi cảm thấy bất công và ngay lập tức tranh cãi với cháu. Những mâu thuẫn kiểu này cứ diễn ra, tôi cằn nhằn với cháu. Sau đó cháu ngày càng tức giận và to tiếng hơn. Tôi còn to tiếng hơn nữa. Tôi hoàn toàn quên rằng mình là một người tu luyện.

Năm nay lại xảy ra mâu thuẫn. Tôi nhận ra lý do khiến tranh cãi giữa chúng tôi kéo dài như vậy là do Sư phụ đã dùng con gái tôi để giúp tôi tu khứ tâm oán hận, không chấp nhận những lời chỉ trích và tâm truy cầu được báo đáp. Tôi hướng nội và bình tĩnh lại. Trong tâm tôi xin lỗi Sư phụ và cảm ơn sự quan tâm của Ngài. Tôi ngay lập tức chính lại bản thân và biến nó thành hành động. Chiều hôm đó, con gái tôi gọi điện và nhờ tôi đón cháu sớm. Đã lâu rồi cháu không nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh như vậy.

Chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh

Vì sự tật đó cá nhân, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã sử dụng quyền lực của mình và đặt mình lên trên Hiến pháp và bắt đầu cuộc đàn áp đẫm máu chưa từng có đối với Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Họ đã sử dụng sự lừa dối và những lời vu khống để đầu độc người dân trên thế giới. Tôi tự nhủ: “Mình cần nói cho mọi người biết sự thật.” Chúng tôi bắt đầu phát tài liệu giảng chân tướng và treo các biểu ngữ và dán áp phích. Chúng tôi dùng nhiều cách khác nhau để giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Có lúc chúng tôi mất cả đêm để làm việc này nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi. Tôi nhận ra rằng trong suốt quãng thời gian cuộc bức hại leo thang, nếu chúng ta không học Pháp tốt, không hiểu các nguyên lý của Pháp, và không tu luyện chân chính, chúng ta sẽ không thể chứng thực Pháp hoặc đạt được kết quả tốt, bởi vì Pháp chính là để cứu độ chúng sinh.

Chúng ta đề cao nhờ việc học Pháp, và dần dần sẽ vững tin hơn vào Đại Pháp. Khi ngộ Pháp tốt hơn, chúng ta sẽ biết cách tu luyện và đề cao bản thân, và từ đó tín Sư tín Pháp hơn. Chúng ta sẽ hành xử dựa trên các nguyên lý của Pháp. Khi ngộ thêm các nguyên lý của Pháp, niềm tin của chúng ta cũng trở nên vững chắc hơn, và chúng ta sẽ biết Pháp trân quý đến nhường nào. Chỉ khi ngộ Pháp sâu sắc, chúng ta mới có thể trở thành người tu luyện kiên định không chút nghi ngờ.

Tôi đã đề cao bản thân khi học Pháp. Tôi nhận thấy “giác ngộ” là điều vô cùng quan trọng. Chỉ khi chúng ta hoàn toàn tín Sư tín Pháp, nghiêm túc đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài thì chúng ta mới không bị bức hại.

Chính niệm là giấy thông hành của chúng ta

Lý do tôi trở thành một học viên Đại Pháp thời Chính Pháp là để trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi đã ký thệ ước với Sư phụ để xuống thế giới này để cứu độ chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp đã trở thành hy vọng duy nhất có thể cứu [của] chúng sinh”; (Chính niệmTinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi hiểu được tính cấp thiết của việc hoàn thành sứ mệnh của mình. Mặc dù thời gian rất eo hẹp nhưng mỗi ngày tôi đều dành thời gian giảng chân tướng. Ngay cả khi đang đi bộ, tôi cũng nghĩ đến việc làm sao có thể giảng chân tướng tốt hơn bằng nhiều cách khác nhau, để chúng sinh có thể tiếp nhận chân tướng tốt hơn.

Phân phát tài liệu giảng chân tướng

Khi đến một nơi nào đó để phát tài liệu giảng chân tướng, tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Xin Sư phụ gia trì và bảo hộ cho con. Xin Ngài để mọi người vào nhà ngủ hoặc xem TV. Nếu họ chưa về nhà, đừng để họ về vào lúc này. Nếu họ muốn đi chơi, xin đừng để họ đi. Xin Ngài hãy để những người dân ở đây biết được sự thật về Đại Pháp, không còn bị đầu độc bởi những lời dối trá, và lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp.” Sư phụ sau đó đã giúp tôi biến điều ước này thành hiện thực. Tôi phát được một túi lớn tài liệu và không gặp một người nào. Tôi cũng trở về nhà an toàn.

Đôi khi tôi ra ngoài để phát tài liệu thì trời bắt đầu đổ mưa. Tôi thầm xin Sư phụ: “Xin Sư phụ hãy giúp trời ngừng mưa cho đến khi con phát xong tài liệu.” Trời đã tạnh mưa một cách kỳ diệu. Sau khi tôi về nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Một số người ra ngoài sân ngồi để hóng mát vào các buổi tối mùa hè. Khi chúng tôi gần đến chỗ họ, Sư phụ đã giúp chúng tôi giục họ vào nhà để chúng tôi có thể phát tài liệu một cách suôn sẻ. Sư phụ luôn bên cạnh bảo hộ cho chúng ta.

Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người. Một ngày nọ, tôi cùng một đồng tu đang phát tờ rơi ở một thành phố khác. Tôi nhìn thấy hai ngôi nhà ở cuối phố. Khi đặt tài liệu ở hai ngôi nhà này và chuẩn bị rời đi, tôi thấy một người đang nhìn quanh với tập tài liệu trên tay. Anh ấy nhìn thấy tôi và cho rằng tôi là người đã phát tài liệu. Anh ấy đuổi theo tôi. Tôi giảm tốc độ và phát chính niệm, cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và bảo anh ấy trở về nhà của mình, không để tà ác thao túng người này phạm tội ác với Đại Pháp và các học viên, cũng như để anh ấy biết sự thật và được cứu. Khi tôi quay lại nhìn thì người này đã biến mất. Tôi lại phát nốt tài liệu và trở về nhà an toàn. Sư phụ đã bảo vệ tôi.

Mỗi ngày tôi lại gặp các tình huống khác nhau. Một lần nọ, cảnh sát phát hiện ra rằng tài liệu giảng chân tướng đang được phát ở một khu vực. Họ đang lái xe xung quanh để tìm chúng tôi. Chiếc xe dừng lại bên cạnh chúng tôi. Chúng tôi không chú ý đến nó. Chúng tôi tiếp tục đi bộ và phát chính niệm. Chiếc xe hú còi báo động và quay đầu lại. Họ không biết ai đã phân phát tài liệu. Chúng tôi phát hết tài liệu rồi mới về nhà. Sư phụ đã bảo hộ cho chúng tôi mọi lúc mọi nơi. Miễn là chúng tôi có chính niệm mạnh mẽ, chúng tôi luôn trở về nhà an toàn.

Tôi đã buông bỏ nhiều chấp trước trong những năm qua. Sợ hãi là trở ngại lớn nhất. Nỗi sợ hãi đã khiến chúng ta không thể hoàn thành sứ mệnh và thệ ước của mình. Tôi ngộ ra từ Pháp rằng cứu độ chúng sinh là việc chính đáng nhất trong vũ trụ. Tôi cũng bỏ đi tâm hiển thị và tự mãn.

Bị giam giữ

Do không có chính niệm, tôi đã bị giam trong một trại tạm giam. Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Đây không phải là nơi mà các đệ tử Đại Pháp nên ở. Nếu có người con cần cứu, con sẽ cứu họ và sau đó con sẽ rời đi. Con đã không sai khi phát tài liệu giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Con sẽ không cúi đầu trước tà ác.”

Tôi đã hướng nội và tìm ra các chấp trước của bản thân như tâm hiển thị, tâm tự mãn và tâm muốn làm mọi việc. Tôi đã chính lại bản thân để chiểu theo Pháp và phát chính niệm, học thuộc Pháp và giảng chân tướng liên tục. Tôi đã giảng chân tướng cho mọi người và khuyến khích họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi không bước vào con đường do tà ác an bài. Tôi không đọc các quy định của trại giam.

Tôi nói với người lính canh: “Tôi đã làm nhiều hơn những gì các anh yêu cầu đối với một tù nhân. Các anh chẳng phải không cho đánh người sao? Chúng tôi chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân).

Người lính canh không nói nên lời. Nhờ sự từ bi và sự gia trì của Sư phụ, tôi đã được trở về nhà một cách đường đường chính chính. Chỉ bằng cách đường đường chính chính mới có thể giúp thế nhân thấy được sự siêu thường và mỹ hảo của Đại Pháp.

Gỡ bỏ áp phích lừa dối chúng sinh

Trong dịp năm mới, tà ác đã tìm mọi cách có thể để ngăn chúng sinh được cứu. Họ vu khống Sư phụ, phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và đầu độc tâm trí người dân. Chúng dán những thông tin bất lợi lên các biển quảng cáo. Mỗi khi nhìn thấy những thông tin như vậy tôi đều gỡ bỏ.

Ví dụ, một lần tôi nhìn thấy một tấm áp phích lớn phỉ báng Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp ở một hành lang. Ở đó có rất nhiều camera. Bên cạnh tấm áp phích cũng có một bảo vệ túc trực. Tôi cùng con gái bàn nhau cách loại bỏ nó. Tôi biết mình phải loại bỏ nó ngay trong ngày hôm đó. Tôi học Pháp và sau đó phát chính niệm cho đến nửa đêm. Vào lúc 3 giờ sáng, một giọng nói đánh thức tôi: “Đã đến lúc phải dậy.” Tôi phát chính niệm. Tôi đã tĩnh lại. Tôi thầm xin Sư phụ: “Con phải gỡ bỏ tấm áp phích vu khống đó. Xin Sư phụ gia trì cho con và đặt tấm lồng chắn xung quan con.” Tôi cũng cầu xin các Chính thần, thần hộ Pháp và các vị thần trên trời, giúp khai thông các trường không gian khác. Tôi giao tiếp với tất cả camera. Tôi nói với chúng: “Các ngươi ở đây để theo dõi những tên trộm. Các ngươi không được làm gì các học viên Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh.” Tôi yêu cầu chúng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cùng với tôi, mong rằng chúng sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Tôi dùng dao cắt tấm áp phích và thấy rằng mặt sau của nó làm bằng xốp. Tôi không thể cắt nó từ trên xuống dưới. Tôi liền cắt nó thành từng miếng và bỏ vào một cái túi. Lúc đó gió to nên lính canh không nghe thấy tôi đang làm gì. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã hoàn thành việc này trong vòng 20 phút.

Sau khi về đến nhà, tôi đả tọa và phát chính niệm. Tôi đã gửi một ý niệm để giao tiếp với những người dán áp phích. Tôi nói với chúng: “Từ nay về sau, các vị đừng làm những điều có hại như vậy nữa nhé. Các vị đang làm hại chính mình cũng như những người khác.”

Tôi nói với tà ác ở không gian khác: “Ta là một đệ tử Đại Pháp duy hộ Pháp. Kể từ hôm nay, các học viên Đại Pháp chúng ta sẽ phụ trách nơi này và các không gian liên quan. Chúng ta không cho phép bất kỳ tà ác nào đầu độc con người hoặc thao túng mọi người phạm tội chống lại Đại Pháp.” Sáu tháng sau, tôi đến khu vực đó và không thấy bất kỳ tấm áp phích lừa dối nào ở đó nữa.

Có trách nhiệm với những người thực thi pháp luật

Chúng tôi lái xe đến một vùng hẻo lánh để phân phát tài liệu vào ngày 15 tháng 4 năm 2021. Chúng tôi đã bị người dân báo cảnh sát. Chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát và sau đó được chuyển đến sở cảnh sát. Ba cảnh sát trông chừng chúng tôi. Tôi nhận ra rằng họ đã được an bài để biết chân tướng về Đại Pháp, tôi phải giúp họ biết được chân tướng để họ không phạm tội với Đại Pháp và các học viên Đại Pháp.

Tôi hỏi họ có biết về Pháp Luân Đại Pháp không. Họ nói rằng họ không biết nhiều và chưa đọc bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào. Các học viên chưa đến khu vực này. Tôi bắt đầu nói với họ những điều cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp, vụ tự thiêu giả, những lời nói dối về Pháp Luân Đại Pháp, thỉnh nguyện ôn hòa của 10.000 học viên ở Bắc Kinh vào ngày 25 tháng 4, và nhiều hơn nữa. Tôi cũng nói với họ rằng điều quan trọng là phải thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hai người trong số họ đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Họ đặt một số câu hỏi mà họ còn băn khoăn, tôi trả lời từng câu một. Họ chăm chú lắng nghe và đồng ý với những gì tôi nói.

Lãnh đạo Sở cảnh sát ngày hôm sau đã đến làm việc. Tôi yêu cầu họ thả chúng tôi. Tuy nhiên, họ không những không thả mà còn chuyển chúng tôi đến trại tạm giam trong vòng 14 ngày.

Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Chúng con có thiếu sót. Nhưng chúng con không cho phép tà ác thao túng cảnh sát và những người khác gây tội ác với Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp. Con sẽ không đi trên con đường mà tà ác an bài. Con hoàn toàn phủ nhận chúng. Con sẽ không để tà ác lợi dụng sơ hở của chúng con để bức hại các học viên và hủy hoại chúng sinh. Chúng con chỉ đi trên con đường mà Ngài đã an bài”.

Khi chúng tôi đến trại tạm giam, tôi hướng nội. Tôi biết mình đã học Pháp ít hơn. Tôi cũng phát triển tâm tự mãn và hiển thị vì đã làm mọi việc suôn sẻ.

Khi đến trại tạm giam, tôi phát chính niệm và đọc thuộc Pháp. Tôi rất minh bạch điều mình cần làm. Tôi đến để cứu độ chúng sinh mọi lúc mọi nơi. Những người ở đây đến từ khắp nơi và muốn được cứu. Tôi giảng chân tướng cho mọi người mới đến và khuyến khích họ thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Tôi bị chuyển đến một trại tạm giam khác vào ngày thứ 14. Ở đó đã diễn ra một cuộc chiến chính tà. Lính canh yêu cầu chúng tôi tuân thủ các quy định. Tôi nói với cô ấy rằng các học viên chúng tôi được Sư phụ coi sóc. Cô ấy nói rằng những người ở đây sẽ bị kết án. Tôi tự nhủ: “Cô không có quyền quyết định điều này. Sư phụ của chúng tôi nói mới tính.” Sau đó, họ tiến hành kiểm tra sức khỏe cho chúng tôi. Bác sĩ nói tôi bị cao huyết áp và cần dùng thuốc. Tôi từ chối dùng thuốc. Họ không hài lòng về điều đó, nhưng cũng không ép tôi uống thuốc.

Sau đó, một lính canh nói với tôi: “Chị vẫn chưa ăn uống gì. Tôi sẽ nhờ cô gái kia lấy một tô mì gói cho chị.” Lúc ấy tôi rất cảnh giác, tôi quyết định sẽ không ăn. Khi họ mang tô mì đến, tôi nói với cô gái kia: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ ăn mì gói. Các cô ăn nó đi.” Họ ăn mì xong, liền yêu cầu tôi ăn súp. Tôi cũng từ chối. Lính canh đến và tức giận khi thấy tôi không ăn. Cô ấy đã nói những lời khó nghe với tôi. Tôi hiểu rằng họ chắc chắn đã bỏ một thứ gì đó vào thức ăn. Tôi đã đúng khi không ăn chúng.

Tôi bị đưa đến trại tạm giam này vào ngày 30 tháng 4. Các lính canh được nghỉ lễ vào tuần sau. Tôi biết mình phải cứu những người ở đây, kể cả lính canh. Vì vậy, tôi nghĩ tôi nên hòa đồng với họ. Tôi mượn một cây bút và một số tờ giấy từ văn phòng và viết một lá thư cho các lính canh. Tôi xin lỗi họ vì đã không ăn mì. Nhiều tù nhân đã đọc bức thư. Họ bắt đầu nói chuyện với tôi.

Tôi đã nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu họ không dám lắng nghe. Vì vậy tôi đã phát chính niệm rất nhiều. Tôi đã dành tất cả thời gian của mình để học thuộc Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng. Trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đây không phải là nơi con nên ở. Con phải về nhà trước sinh nhật của Ngài. Con phải ra ngoài để cứu độ chúng sinh. Con chắc chắn sẽ không đi theo con đường mà tà ác đã an bài. Sự an bài đó của tà ác là vô ích. Con sẽ có trách nhiệm với chúng sinh và sẽ không để mọi người phạm tội ác với Đại Pháp và các học viên.”

Tôi cũng nói với tà ác: “Ngươi phải trả tự do cho ta vô điều kiện. Nếu ngươi giam giữ ta thêm một ngày, ngươi đang phạm tội thêm một ngày và đang trì hoãn việc cứu độ chúng sinh của ta. Ngươi sẽ không bao giờ có thể hoàn trả được tội nghiệp này.”

Các lính canh đã không trở lại làm việc cho đến thứ Hai, ngày 10 tháng 5. Tôi đã được thả vào tối ngày 11 tháng 5, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Giám đốc sở cảnh sát và hai thư ký khác đưa tôi về nhà. Giám đốc yêu cầu tôi nói cho anh ấy biết thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy chỉ nghe tôi nói một chút khi tôi bị giam lần đầu. Trong chuyến đi dài này, tôi đã giảng chân tướng cho họ một cách chi tiết và trả lời các câu hỏi của họ. Họ có vẻ thích nghe tôi nói.

Các thành viên trong gia đình tôi đã trách móc tôi vì tôi đã khiến họ gặp rắc rối. Họ phát hiện ra rằng tôi không mang xe về nhà. Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Xe của con là Pháp khí dùng để cứu độ chúng sinh. Con cũng dùng nó để đưa con của con đi học. Xe của con phải được trả lại cho con. Con sẽ không cho phép tà ác gây gián cách giữa con và chiếc xe đó. Sư phụ là người ra quyết định về việc này.”

Xe của tôi đã được trả lại vào ngày 24 tháng 5. Kinh nghiệm của tôi là mọi thứ sẽ ổn miễn là tôi có chính niệm mạnh mẽ. Tôi đắc Pháp, tu luyện cá nhân và cứu độ chúng sinh. Sư phụ đã giúp tôi bước qua chặng đường vừa rồi. Tôi biết rằng mình sẽ chẳng thể đền đáp những gì mà Sư phụ đã ban cho tôi. Tôi chỉ có thể bảo trì một trái tim kiên định không lay chuyển trong tu luyện, để không làm Sư phụ thất vọng.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/12/从信到深信-436924.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/4/200171.html

Đăng ngày 06-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share