[MINH HUỆ 28-03-2022] Cả cuộc đời tôi sống ở cạnh bờ biển, nhưng tôi lại không biết bơi. Ba lần suýt chết đuối, nhưng tôi đã sống sót một cách kỳ diệu.

Nhìn lại nửa cuộc đời mình, mọi thứ dường như đã được định sẵn. Mặc dù đã có gia đình, nhưng tôi vẫn luôn tìm kiếm một điều gì đó, cảm thấy mình vẫn chưa tìm được bến đỗ. Tôi thường mơ thấy mình không thể tìm được đường về nhà hoặc bị lạc ở một nơi xa lạ, hay tôi đang đi vào một ngõ cụt. Sau khi đắc Pháp, tôi không còn những giấc mơ như vậy nữa.

Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi

Vài năm trước tôi đã đọc sách của Đại Pháp, nhưng tôi chưa bước vào tu luyện ngay vì không nghĩ rằng mình có thể sống chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp.

Gia đình tôi đánh bắt cá để kiếm sống. Tôi mang theo sách Đại Pháp để đọc khi ra khơi vì tôi không nhận ra cuốn sách này quý giá như thế nào. Có lần, tôi đã để quên cuốn sách ở dưới chăn trên võng mà không mang về nhà. Trời mưa suốt đêm. Tôi nghĩ rằng có lẽ cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã bị ngâm trong nước rồi! Sáng hôm sau, tôi đi tìm sách, thấy chiếc chăn ướt sũng, nhưng cuốn sách vẫn hoàn toàn khô ráo! Tôi đã nghĩ thật là kỳ lạ nhưng không ý thức được rằng đây là sự triển hiện thần tích vĩ đại.

Mãi cho đến vài năm sau, tôi mới học các động tác luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi vẫn không coi mình là một người tu luyện chân chính. Cho đến một ngày, trong một trận mưa lớn, chúng tôi ngồi đả tọa dưới mái hiên. Thảm của tôi ướt sũng, đồng tu bảo tôi di chuyển, nhưng tôi cảm thấy mình không nên di chuyển, nên vẫn ngồi im cho đến khi kết thúc. Trên đường về nhà, tôi một tay cầm ô và tay kia lái chiếc xe đạp dưới trời mưa to gió lớn, nhưng tôi vẫn về nhà một cách dễ dàng và không gặp vấn đề gì. Như thể ai đó đang đẩy tôi từ phía sau.

Trước khi tu luyện toàn thân tôi đau ốm. Khi tôi còn là một thiếu niên, trong lúc trượt băng cùng các bạn, tôi bị trượt chân và bị ngã gãy xương cụt. Từ đó trở đi, tôi thường bị mệt mỏi khi đứng một thời gian lâu. Các chỗ khác trên thân thể cũng rất khó chịu. Sau đó trong khi câu cá tôi lại bị ngã hai lần nữa trong cùng một tư thế đó. Tình hình tài chính của chúng tôi không cho phép tôi ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Đôi khi, tôi cảm thấy mình thà chết còn hơn phải làm việc vất vả như vậy. Đối với tôi, việc nhà đơn giản như quét nhà thôi cũng rất khó khăn.

Tôi đã cố gắng tìm thầy tìm thuốc trong vô vọng. Sợ trở thành gánh nặng cho gia đình, thậm chí tôi còn đề nghị chồng ly hôn và kết hôn với một người phụ nữ khỏe mạnh, vì tôi thậm chí không thể làm được những điều đơn giản nhất của một người vợ.

Sau khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đột nhiên nhận thấy rằng tôi không còn mệt mỏi mặc dù cả ngày làm việc trên biển và ở nhà. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, như thể có một cơ thể mới.

Sư phụ hướng dẫn tôi tu luyện

Không lâu sau khi bắt đầu luyện công, trong một lần ở trên bè tôi lại bị ngã, cũng trong tư thế như những lần trước, nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Tôi tiếp đất từ từ và mông không bị đau. Đốt sống của tôi nảy lên từ lưng cho đến cổ như những phím đàn piano. Nhưng cổ của tôi không thể cử động. Tôi nghĩ có lẽ mình nên đi gặp bác sĩ chăng? Khi nghĩ đến điều này, một tiếng “rắc” kêu lên và tôi đã có thể cử động cổ trở lại.

Một buổi tối, tôi ngồi đả tọa. Lúc đó, tôi vẫn chưa thể ngồi trong tư thế song bàn. Tuy nhiên, chân tôi đã nhanh chóng bị đau và tê. Khi nhạc luyện công kéo dài một giờ sắp kết thúc, tôi cảm thấy có một Pháp Luân lớn trong bụng và một Pháp Luân nhỏ trong miệng đang quay nhanh. Pháp Luân đã ngừng quay khi nhạc dừng lại. Người tôi có cảm giác nhẹ như lông hồng, và chân cũng hết đau.

Tôi đã mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân khi đi ra biển để có thể đọc mỗi khi có thời gian rảnh. Một lần nọ, trên thuyền của chúng tôi chứa đầy hàu, khiến cho việc điều khiển con tàu gặp khó khăn. Ngay khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc, con thuyền đã ổn định và đã có thể đi thẳng. Sư phụ đang giúp tôi lái thuyền để tôi có thể học Pháp.

Một hôm trời trở gió, chúng tôi thu hoạch được 100 rổ hàu. Chồng tôi vừa làm việc vừa lẩm bẩm: “Rắc rối lớn rồi!”, vì chúng tôi thấy có những đợt sóng lớn rất nguy hiểm và gió thổi mạnh. Tôi không lo lắng vì Sư phụ đã nói rằng Ngài luôn bảo hộ chúng tôi. Trên đường về nhà, tôi đã hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Sư phụ ơi, xin Ngài hãy giúp chúng con.” Ngay sau khi tôi nói xong, mọi thứ đã thay đổi và sóng đã dịu bớt. Gió vẫn mạnh, nhưng những con sóng hơn đã biến thành sóng nhỏ vô hại. Đại Pháp thật vĩ đại!

Chỉ cần giữ chính niệm, can nhiễu đều biến mất

Tôi có cảm giác rằng mình có thể nhận thức một cách rõ ràng từng ý từng niệm của bản thân. Một lần khi tôi đang làm việc, một bài hát mà tôi không thích cứ lởn vởn trong đầu, khiến tôi rất khó chịu, nhưng tôi không thể làm cho nó dừng lại. Cuối cùng tôi đã chọn bỏ qua nó và đọc thuộc lòng “Luận Ngữ.” Sau đó, bài hát trong đầu tôi biến mất. Điều thú vị là tôi không thể nhớ lại tên của bài hát! Tôi gần như đã nhảy lên vì vui sướng! Trải nghiệm này đã dạy tôi cách loại bỏ những suy nghĩ xấu.

Ngay sau đó, tôi tham gia một nhóm gọi điện thoại giảng chân tướng cho người dân ở Trung Quốc Đại Lục. Tôi đã thuyết phục một số người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi rất vui vì điều này. Tôi thậm chí đã nghĩ về nó trong khi phát chính niệm. Ý thức được điều này, tôi tự dặn lòng mình không được có tâm chấp trước vào danh và tâm hiển thị! Vào lúc đó, dường như tất cả mọi niềm đầu kia của tôi đã được loại bỏ hoàn toàn. Điều này đã cho thấy sức mạnh của Đại Pháp:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Một lần tại nhóm học Pháp nơi tôi làm người phụ trách, một trong những học viên đã nổi tâm hiển thị. Anh ấy mang theo micro và đài. Không những thế, trong khi những người khác đọc một đoạn thì anh ấy đọc nhiều đoạn một lần. Sau đó, mấy lượt trôi qua. Tôi cảm thấy bản thân như có một tảng đá găm vào ngực, nhưng không biết tại sao. Tôi suy nghĩ và nhớ lại lời dạy của Sư phụ rằng tâm tật đố có thể biểu hiện ở trạng thái thấy bất công. Mặc dù tôi nghĩ rằng mình không thể tật đố với anh ấy, nhưng tôi biết rằng việc tôi nhớ lại lời dạy trên của Sư phụ là có lý do, vì vậy tôi phải cố gắng loại bỏ nó! Với ý nghĩ này, tảng đá trong ngực tôi biến mất.

Bất cứ khi nào tôi gặp quan nghiệp bệnh, chỉ cần niệm đầu của tôi rất chính, giả tướng sẽ biến mất. Trước khi tu luyện, đầu gối của tôi bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, tôi đã không thể làm việc trong hai năm. Bệnh viện tốt nhất ở Đài Loan cũng không thể chữa khỏi cho tôi. Khi chân bị đau, tôi chỉ có thể đứng im một chỗ và khóc. Khi bắt đầu tu luyện, đầu gối của tôi bắt đầu đau khi tôi bước ra ngoài. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Đây là giả tướng!” Cơn đau ngay lập tức qua đi và không bao giờ trở lại nữa.

Một lần khác, tôi bị đau lưng kéo dài. Tôi đã đến Hồng Kông và tham gia các hoạt động Đại Pháp ở đó, lưng tôi thực sự rất đau khi chúng tôi ra sân bay để trở về nhà. Tôi còn thấy rất khó thở. Tôi cảm thấy đau đớn tột cùng trong suốt chuyến bay và và trên ô tô đi về nhà. Tuy nhiên tôi vẫn bình tĩnh và chịu đựng cơn đau. Cơn đau chạy từ trong ra ngoài, như thể một mảng lớn nghiệp lực đang bị đẩy ra ngoài. Người học viên đang lái xe đề nghị chở tôi về nhà, nhưng tôi nói: “Tôi không thể nhượng bộ nó (nỗi đau)!” Vì vậy, tôi đã đạp xe về nhà. Sáng hôm sau, tôi không thể đứng thẳng. Tuy nhiên, tôi vẫn đạp xe đi làm. Cơn đau đã biến mất trước khi tôi đến bờ biển.

Năm ngoái, trên thân thể tôi mọc hai “khối u.” Khối u đầu tiên mọc trên cổ tay. Nó to bằng một đồng xu lớn và khá đau. Tôi sờ xung quanh nó và cảm thấy nó bám chặt vào xương. Niệm đầu tiên của tôi là sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra. Sau đó, tôi nhận ra suy nghĩ đó thật nực cười và tự nhủ: “Đây chỉ là giả tướng thôi mà.” Tôi liền loại nó ra khỏi tâm trí. Hai ngày sau, nó đã biến mất.

Lần thứ hai, ở vùng bụng của tôi xuất hiện một khối u cứng. Nó to bằng nắm tay. Trước đây, tôi bị viêm đường tiết niệu nặng. Việc tôi không ăn uống đúng giờ và uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ làm giảm tác dụng của kháng sinh. Đó là lần đầu tiên tôi bị viêm kể từ khi bắt đầu tu luyện. Cơn đau lan khắp cơ thể. Tôi biết đã đến lúc mình nên dành nhiều thời gian hơn để học Pháp. Vì thời gian đó công việc rất bận rộn, nên tôi đã nghe các bài giảng Pháp. Người tu luyện không mắc bệnh. Tôi buông bỏ ý nghĩ bị bệnh và quên đi khối u. Nó đã biến mất vài ngày sau đó.

Dường như vạn vật trong Trời Đất đều dùng các phương thức để nói với chúng ta rằng Đại Pháp và các học viên Đại Pháp rất đặc biệt. Một lần tôi nhìn thấy đoạn cầu vồng và nghĩ sẽ thật đẹp nếu được thấy toàn bộ chiếc cầu vồng! Cứ như thể cầu vồng hiểu được suy nghĩ của tôi, một chiếc cầu vồng trọn vẹn đã hiện ra trước mắt tôi.

Sư phụ đã ban cho chúng ta rất nhiều và chúng ta sẽ không bao giờ có thể đền đáp được! Tôi muốn trở thành một học viên tinh tấn hơn và không làm Sư phụ thất vọng.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/28/真切的感受师父给我的太多太多-439437.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/3/200160.html

Đăng ngày 06-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share