Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Linqi, tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 14-3-2007]

Chứng kiến tại Quảng trường Thiên An Môn

Ngày 14 tháng năm 2002, các học viên Pháp Luân Đại Pháp cô Pan Jing và cô Ma Na (từ tỉnh Sơn Đông) đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp và để cho công chúng biết được sự thật. Họ lấy chiếc xe buýt để đến Quảng trường Thiên An Môn, và khi lễ chào cờ xong, mỗi người trong họ trương ra một băng vải viết rằng, “Chân, Thiện, Nhẫn, ” và “Thiện hữu thiện báo, Ác hữu ác báo.” Đồng thời, họ kêu lớn lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Một vài cảnh sát viên chạy đến, đè cô Ma xuống đất, đẩy cô vào một chiếc xe cảnh sát, và lấy đi cái băng vải của cô. Họ lái hai người đàn bà đến Sở Cảnh sát Thiên An Môn và nhốt họ trong một phòng giam. Trong một phòng giam khác là những người du khách mà không có thẻ cá nhân đã bị bắt tại quảng trường Thiên An Môn. Sau đó họ bắt một vài học viên khác nữa. Một số trong họ là lớn tuổi, một số là đàn bà, và một số là trẻ em. Họ làm sáng tỏ sự thật với các viên chức sở cảnh sát và giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp vô tội và “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Khủng bố những người tốt là một hành động ghê gớm, vì vậy họ phản đối bằng cách tuyệt thực.

Pháp Luân Đại Pháp biểu hiện sức mạnh tuyệt vời của nó

Ba ngày sau, một tá lính cảnh sát chuyển cô Pan đến Sở Cảnh sát Tiantanghe để nhốt cô vào trong đó. Một nữ cảnh sát tìm thấy 160 đồng trên cô Pan và tịch thu nó cùng với cái bóp.

Cảnh sát tốn rất nhiều cố gắng nhưng vẫn không tìm thấy điều gì nơi cô Pan. Khi họ mở máy truyền hình thì thấy một chương trình tựa là “Hôm qua, hôm nay và Ngày mai.” Một đứa bé trai nói với cô Pan, “Hôm qua cô ở Sở Cảnh Sát Thiên An Môn, Hôm nay cô ở Sở Cảnh sát Tiantanghe, Ngày mai Thầy của cô sẽ giúp cô ra khỏi.” Cô Pan nghĩ trong tâm, “Tốt, vậy thì tôi sẽ có thể ra khỏi đây ngày mai.”

Đến giữa đêm, khi họ thay ca gác, cảnh sát trưởng đóng tất cả cửa lại và nói, “Chúng ta cần cẩn thận phòng cô ta thoát khỏi nhờ sự giúp sức của Thầy cô ta.” Sau đó họ còng tay cô Pan vào một ống sưởi. Cô bình tĩnh đọc Luận Ngữ và giữ phát chính niệm luôn. Vào khoảng 5 giờ sáng, một số cảnh sát đang bao quanh cô đều ngủ gục. Thình lình, các còng tay của cô tự mở ra. Cô Pan nghĩ, “Đó là Sư phụ đang giúp ta ra khỏi nơi này.” Cô đứng dậy. Nhìn thấy các cảnh sát viên không có phản ứng gì, cô bước ra và lượm lên cái băng vải “Pháp Luân Đại Pháp tốt” đang nằm trên bàn và bức hình mà các cảnh sát đã chụp cô. Cô vặn ống khoá cửa và cánh cửa mở ra. Sau đó cô bước đến cái cổng. Cô nhìn thấy một cái óng khoá sắt to treo nơi đó, nhưng nó không thật sự khoá. Cô Pan lấy cái khoá ra và đẩy cánh cửa mở ra. Sau đó cô quay lại và treo cái băng vãi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên cái cửa sắt.

Tâm thiện mở mang thiện duyên

Cô Pan đi theo con đường trước mặt, và sau khi bước đi một lúc, cô cuối cùng lại đến gần Sở Cảnh sát Tiantanghe. Cô không có ăn hoặc uống cái gì trong bốn ngày qua, và cô cảm thấy không thể đứng vững được nữa. Quyết định xin ăn, cô nhìn thấy một gia đình mà một người đàn ông lớn tuổi hiền từ cho cô một số bánh và nước nóng. Sau khi cô Pan ăn xong, cô nghe nói rằng vợ người đàn ông lớn tuổi bị bệnh tim. Cô Pan liền nói với họ về các lợi ích sức khoẻ của Pháp Luân Đại Pháp. Người đàn ông nói nếu nó tốt như vậy, ông ta muốn tìm một bản Chuyển Pháp Luân để đọc cho vợ ông ta nghe, và vơ ông ta cũng đồng ý.

Sau khi cô Pan rời gia đình từ thiện này ra đi, cô tiếp tục bước đi và đến một ngôi rừng nhỏ. Vì cô đã không nhắm mắt từ một vài ngày nay, cô cảm thấy buồn ngủ, khi cô vừa nằm xuống đất. Cô cảm thấy toàn thân cô rất nhẹ nhàng, vì vậy cô ngủ một giấc ngon lành. Khi trời lại tối, cô cảm thấy mệt và đói. Cô đi đến một gia đình mà có một người đàn bà hơn 70 tuổi đang đứng trước cửa nhà. Cô chào người đàn bà và nói rằng cái bóp của cô bị mất cấp, vì vậy cô muốn xin ăn một số đồ ăn. Người đàn bà này vui vẻ mang cô vào trong nhà và cho cô một vài cái bánh bao và nước nóng.

Chủ căn nhà là con gái người đàn bà này. Bà ta vào khoảng 40 tuổi và đã bị ba lần mổ. Bà ta đang nằm liệt giường từ hai năm rưỡi nay. Ngày cháu gái của bà già, vào khoảng 14-15 tuổi, là một bé gái rất dễ thương, nó mang nước và thức ăn cho cô Pan, mà nó gọi là ‘chị’ nhiều lần. Người con rể đi làm việc, bà già này từ mấy năm qua đã chăm sóc cho đứa con gái bị bệnh.

Trời bắt đầu tối. Cô Pan không có tiền, nhưng khó cho cô để hỏi người đàn bà xin được tá túc một đêm. Người đàn bà gật đầu sau đó nhìn con gái, cô này nói, “Xin hãy ở lại đây với chúng tôi. Điều kiện nơi này kém, nhưng bình yên hơn ở bên ngoài. “Đứa con gái nhỏ cũng rất hài lòng.

Sau bữa ăn tối, bốn người trong họ ngồi nói chuyện cùng nhau. Người đàn bà 40 tuổi mà đã không ngồi dậy được trong hai năm rưỡi nay, thình lình muốn ngồi dậy. Với sự giúp đỡ của đứa con gái, bà ta dần dần ngồi dậy được! Cả nhà đều rất vui và ngạc nhiên. Sau một lúc, cô muốn đứng dậy và bước đi, vì vậy đứa con gái giúp bà ta đứng lên bên cạnh giường. Sau việc lạ lùng này, người đàn bà nghĩ một chút và nói, “Đây thật là một tiền duyên. Bà chị có lẽ không phải là một người thường.” Cô Pan nói, “Sự thiện lành của chư vị đã đổi thành may mắn.”

Sáng hôm sau, người đàn bà lớn tuổi thức dậy làm thức ăn sáng. Sau khi cô Pan đã ăn sáng, cảm ơn mọi người và sắp rời đi, đứa con gái của người đàn bà lớn tuổi lấy ra một vài chục đồng và yêu cầu bà mẹ đưa nó cho cô Pan. Chị nói, “Đây là một chút tiền chúng tôi có. Thật không đủ để bà về đến tỉnh Sơn Đông, nhưng xin hãy nhận lấy nó.” Cô Pan rất cảm động. Cô chỉ nhận có ba đồng nói rằng, “Thế này là đủ để gọi điện thoại.”

Người đang bà lớn tuổi tìm một người giúp cô tìm xe khách đi Sơn Đông trong khi hàng xóm của bà bảo bà rằng xe khách đi Sơn đông qua cửa nhà bà. Có một chuyến vào buổi sáng và 1 chuyến vào buổi chiều. Cô chỉ cần đợi ở trước cửa nhà. Vì thế họ về nhà và đợi xe khách. Cô bé mang một túi nilon với 1 chai nước trong đó và bảo cô Pan mang theo.

Người đàn bà con gái của bà lão dịn vào cây gậy đứng bên cạnh cửa với nước mắt nhìn cô Pan rời đi. Cô luôn nhắc cô Pan điện thoại sau khi về đến nhà để cho biết là mọi chuyện êm xuôi. Cũng cảm động như nhau, cô Pan nói chào. Sau khi chờ đợi một vài giờ trên đường, cuối cùng một chiếc xe khách cũ đi tỉnh Sơn Đông đến. Cô Pan nói với tài xế. ‘Tôi bị mất bóp. Có thể nào tôi trả tiền sau khi đến nơi không?” Người tài xế từ chối và không cho phép cô bước vào xe buýt. Vào khoảng trưa, người đàn bà già mời co Pan trở lại nhà họ, và dùng cơm trưa với họ, họ trở lại chờ chiếc xe buýt khác. Không bao lâu, một xe buýt sang trọng đi tỉnh Sơn Đông ngang qua đó, và cô Pan nói về tình cảnh của cô, anh này đồng ý.

Lần này người con gái nhìn thấy cô rời đi từ cửa nhà. Trong khi dựa vào cái cây gậy của cô, cô nói, “Chị nhớ trở lại thăm chúng tôi!” Người đàn bà lớn tuổi và đứa con gái không muốn cô Pan rời đi. Cô Pan nói trong nước mắt, “Chắc chắn chúng ta sẽ gặp nhau lại!”

Hai ngày sau khi cô Pan về đến nhà, cô gọi họ để cám ơn và sau đó gửi đến họ những tài liệu giảng rõ sự thật và sách Đại Pháp. Cả nhà từ đó cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/3/14/150760.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/3/31/84077.html

Đăng ngày 09-04-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share