Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh An Huy

[MINH HUỆ 22-2-2007] Lần đầu Sư phụ tới thăm Hợp Phì là vào tháng mười một 1993 tại Nhà Hát của Học viên Nông nghiệp An Huy, nơi mà Ông tổ chức một khoá dạy. Các viên chức chính quyền tại tỉnh An Huy cũng tham gia khoá dạy, và nhà hát chật kín. Sư phụ kêu mọi người thư giãn và thư giãn hơn nữa. Ông kêu chúng tôi dơ cánh tay trái về phía trái với lòng bàn tay mở lên trời, và sau đó Ông xoay Chuyển Pháp Luân với bàn tay Ông. Ông hỏi chúng tôi có cảm thấy nó với lòng bàn tay mình không, và mọi người trả lời “[Nó] đang quay.” Sau đó, Sư phụ kêu mọi người dậm chân họ một lần để giúp trị bệnh cho chúng tôi. Sau khoá dạy, người ta ghi danh rất đông cho các buổi giảng của Sư phụ.

Chúng tôi tham dự khoá giảng đầu tiên. Sư phụ kêu mỗi người chúng tôi mang đến hai hình chụp. Một hình chụp sẽ được dùng cho bằng cấp mãn khoá của chúng tôi. Một nhân viên của Hội Khí Công nói rằng ông chưa bao giờ thấy một vị thầy khí công như Sư phụ của chúng ta, mà đích thân xem xét mỗi bằng cấp như vậy.

Khoá giảng đầu được tổ chức tại Nhà Hát của Học viện Giáo dục An Huy. Vào khoảng 600 người tham dự. Một học viên nói với tôi rằng chỉ vào khoảng 250 người là người địa phương tại thành phố Hợp Phì. Có nhiều người là từ thành phố Vu Hồ, và nhiều người hơn nữa là từ các nơi khác mà đi theo Sư phụ. Ngày đầu của khoá giảng, Sư phụ thất vọng khi Ông nhìn thấy có ít người tham dự như vậy. Ông dường như nói, “Một khi qua khỏi cái làng này, sẽ không còn quán trọ nữa.” Trước khi Sư phụ đến thành phố để dạy Pháp Luân Công, có một thầy khí công giả đã đến Hợp Phì từ nhiều tháng. Trong khi Ông tổ chức khoá giảng tại Nhà Hát của Học viện Nông nghiệp An Huy, Hội Khí Công phát các tài liệu giới thiệu Pháp Luân Công bên ngoài Nhà hát. Những kẻ truyền bá môn khí công giả đó cố can nhiễu, nhưng cuối cùng người giám đốc của Hội Khí Công cho phép phân phát truyền đơn Pháp Luân Công. Những kẻ truyền bá môn khí công giả đó cho tôi một tấm vé miễn phí để đi đến khoá giảng của họ, vì vậy tôi đến, nhưng cuối cùng tôi không học hệ thống của họ. Dù sao cũng không có nhiều người học nó, và khi Sư phụ đến Hợp Phì thì ông khí công giả này biến mất.

Tôi là một người rất ham thích khí công. Khi tôi còn trẻ, sức khoẻ của tôi không tốt, và tôi bị nhiều chứng bệnh. Các bác sĩ và chuyên gia không trị được bệnh cho tôi, và môn y khoa mà tôi dùng có những hiệu quả bên lề không tốt, vì vậy tôi cuối cùng đi tìm các thầy khí công để mong rằng khí công có thể trị lành bệnh cho tôi. Tôi tập luyện nhiều loại khí công khác nhau. Lúc đầu, sức khoẻ của tôi thăng tiến một chút, nhưng tôi học quá nhiều loại khí công, và y như lời Sư phụ dạy trong Chuyển Pháp Luân: ”Chư vị học càng lắm khí công tại tầng thấp, nhận càng nhiều những thứ ấy, thì trái lại lại càng có hại, [vì] thân của chư vị đã bị loạn mất rồi.”

Tôi lúc nào cũng có vẻ bệnh hoạn, nhưng sau khi tham dự khoá dạy của Sư phụ, các học viên nói với tôi rằng tôi xem trẻ hơn và mặt của tôi xem khoẻ mạnh hơn trước. Tôi ngồi ở hàng thứ năm trong khoá giảng của Sư phụ. Sự hiểu biết của tôi không tốt. Sư phụ đang dạy cao tầng. Vì cái đảng tà ác đã dạy tôi từ nhiều chục năm với vô thần, cộng với các kinh nghiệm trước kia của tôi với các khí công giả, tôi đâm nghi ngờ các lời nói của Sư phụ: “Tôi chưa bao giờ nghe được cái gì cao cấp như thế, ” tôi nghĩ. Trong khi Sư phụ giảng dạy, không ai nói chuyện cả. Tôi chỉ nghe từng đợt từng đợt tiếng vỗ tay từ các học viên. Có đủ hạng người từ các thành phần khác nhau – nam, nữ và cũng có trẻ con. Họ nói với tôi rằng họ lợi dụng cơ hội đến Hợp Phì, và đó là may mắn lớn của chúng tôi để được cơ hội đắc Đại Pháp.

Đến ngày thứ ba của khoá giảng Sư phụ tôi nói với chồng tôi, “Hôm nay tôi sẽ hỏi các người làm việc tại Hội Khí Công ý kiến của họ về Sư phụ. Nếu họ nghĩ là Ông ta là giả thì chúng ta sẽ không tham dự phần còn lại của khoá giảng.” Khi chúng tôi vừa bước vào toà nhà thì chúng tôi nhìn thấy một học viên mà chúng ta đã quen biết trong một thời gian khá lâu. Chị thường dùng một cây gậy để chống đi trong một thời gian lâu. Chị làm việc trong Hội Khí Công, và vì vậy nó thuận tiện cho chị ta để học nhiều loại khí công khác nhau, nhưng chị vẫn chưa bao giờ có thể vứt đi cái cây gậy của chị. Nhưng lần này, chị bước đi vào toà nhà mà không cần sự giúp đỡ nào cả, và chỉ sau khi tôi nhìn thấy điều này mà tôi tin nơi Đại Pháp.

Khi khoá giảng sắp kết thúc, Sư phụ lại tịnh hoá cơ thể cho chúng tôi. Ông kêu mọi người đứng lên, và sau đó, với hai tay Ông xoay quanh nhiều cách, Ông cuối cùng nói, “[Có] mùi thuốc rất mạnh và xấu, nhất là từ những người trong chư vị mà đã dùng thuốc trong môt thời gian lâu. Mùi đi ra từ bên trong cơ thể của chư vị. “Ông nói thêm, “Nếu chư vị đã bỏ đi sự chấp trước về thuốc sớm hơn thì sẽ không có mùi như vậy.” Mọi người đều ho, và tôi ho đến độ khó thở. Tôi chưa bao giờ ho nặng như vậy. Sự hiểu biết của tôi không tốt. Sau khi khoá giảng kết thúc, chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác. Họ đều nói, “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt!”

Trở về nhà, khi tôi bắt đầu tập bài công pháp thứ nhất, tôi đọc thuộc lòng câu thơ:
Thân thần hợp nhất
Động tịnh tuỳ cơ
Đỉnh thiên độc tôn
Thiên thủ Phật lập [Đại Viên Mãn Pháp]

Tôi cảm thấy một Pháp Luân đang quay sau lưng tôi, và Pháp Luân nơi bụng dưới của tôi. Tôi ngưng ho tức thời. Thật là lạ lùng!

Lần thứ nhì Sư phụ đến Hợp Phì là ngày 15 tháng tư 1994, Ông giảng tại Trường Hội đồng Đảng Ủy. Có vào khoảng 1, 400 người tham dự, hơn 80 người từ Nam Kinh. Một học viên nữ có một bệnh nơi đôi chân của chị ta. Gần cuối khoá giảng Sư phụ kêu mọi người đứng lên để trị các bệnh cho chúng tôi. Ông kêu chúng tôi thư giãn, và sau đó dậm chân chúng tôi trên thềm đất. Người nữ học viên này thình lình ngồi xuống sàn nhà, và khi chị vừa đứng lên hai chân chị đã được trị lành. Sau đó chị chạy ra trước và nói với Sư phụ và mọi người, “Nhiều ngày trước khi tôi đến nơi này, tôi rất khó xử vì gia đình tôi không muốn tôi đi, và vì phí tổn di chuyển cũng là một vấn đề.” Chị ta nói rằng chi ta cuối cùng lấy một chuyến xe du hành đến Núi Hoàng Sơn và có thể đến Hợp Phì. Chị rất hạnh phúc.

Một giáo sư đại học nói rằng chị thường tập một môn khí công giả. Một ngày kia trong khi tập luyện chị nhìn thấy một ánh sáng trên đỉnh đầu của chị. Sau đó chị thình lình bắt đầu nói một thứ tiếng nói kỳ lạ. Một số các học viên khác nói rằng họ đã nghe chị nói nó nơi công viên trước kia. Chị nói chị vô tình đi đến nơi này trong một chuyến đi làm ăn, vì vậy chị đến khoá giảng. Khi chị nhìn thấy Sư phụ, chị nói với Ông, “Sư phụ, tôi muốn học Pháp Luân Công.”

Sư phụ hỏi chị, “Chị có thật muốn học không?” Sau đó Ông khoát tay, và từ đó vị giáo sư không còn nói thứ tiếng lạ lùng đó nữa.

Một ngày kia chồng tôi bị một chiếc xe máy đâm. Ông ta bị khó thở. Trong khi các học viên khác đều sẵn sàng để đi khoá dạy của Sư phụ tại Quảng Châu, tôi nói, “Để chúng tôi viết một lá thư về việc xảy ra cho chồng tôi, và xin mang nó đến Sư phụ dùm.” Khi họ vừa đến Quảng Châu, họ đưa bức thư cho Sư phụ, và sau đó chồng tôi không còn thấy đau khi thở nữa.

Một học viên khác sống ở đồng quê. Sư phụ biết rằng ông ta có khó khăn về tài chính. Học viên này đi theo Sư phụ trong một thời gian khi Ông đi giảng ở các thành phố khắp nơi; cuối cùng Sư phụ nhìn thấy ông ta tại một ga xe lửa và nói, “Anh hãy đi về nhà và tận dụng thời gian để tu luyện chân chính, và đừng đi theo tôi nữa.”

Sư phụ chúng ta thật là lớn lao và từ bi! Khi các học viên nhìn thấy Sư phụ họ bao vây Ông. Một lần, Sư phụ hình như nói rằng, “Khi mọi người vây quanh tôi như vầy ở ngoài đường, người ta sẽ thắc mắc không biết chuyện gì.” Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp và cảm động như vậy, với những người đằng trước cố đến gần Sư phụ hơn nữa và những người đằng sau cố tiến lên, thêm những người ở gần Sư phụ đang chụp hình và cả nhiều người hơn nữa đang vỗ tay. Sư phụ từ bi của chúng ta đã cứu độ nhiều người trong chúng ta như vậy đang ở bên bờ của cái chết hoặc bệnh trầm trọng, và tôi là một trong những người đó. Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp những chứng bệnh lâu năm của tôi đều biến mất. Trong kỳ khám sức khoẻ năm 2005, bác sĩ nói với tôi là tôi không có vấn đề sức khoẻ nào cả, và những người vào tuổi 70 như tôi thường ít có người không có bệnh.

Đại Pháp đã qua nhiều khó khăn; sự từ bi của Sư phụ thật vĩ đại và mạnh mẽ. Tôi không có cách nào để trả ơn sự cứu độ của Sư phụ, nhưng cả trong thời khắc đen tối nhất của tôi, đức tin của tôi nơi Đại Pháp và sự tôn kính của tôi đối với Sư phụ chưa bao giờ lung lay. Trên con đường tu luyện, đức tin của tôi nơi Sư phụ là kiên định, và tôi sẽ đi theo sát Sư phụ hướng về viên mãn.

Ngày 16 tháng hai 2007

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/2/22/149190.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/3/15/83559.html

Đăng ngày 15-04-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share