Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 27-2-2007] Bài kinh văn của Sư phụ “Triệt để giải thể tà ác” đã cho các học viên trên khắp thế giới một cơ hội để thăng tiến như cùng một chỉnh thể. Tôi nghĩ các học viên tại Trung Quốc lục địa chúng ta phải dẫn đầu. Không những chúng ta phải gia tăng Chính Niệm của chúng ta để tiêu trừ và làm sạch tà ác, mà chúng ta còn phải đi đến các trại lao động để kêu thả các học viên Đại Pháp ra. Tà ác bây giờ không là gì, chỉ là chờ bị tiêu trừ hoàn toàn. Tôi đề nghị các bạn học viên mau mau hành động.

Sự hiểu biết cá nhân của tôi là như sau: bất kể chúng ta làm gì, mọi điều là tuỳ nơi chúng ta có tin nơi Sư phụ và tin nơi Đại Pháp hay không. Chúng ta có thành công bao nhiêu khi làm các việc cũng là cho thấy chúng ta tin nơi Sư phụ và Đại Pháp bấy nhiêu. Kết quả sẽ là khác dựa trên điều này.

Một ngày kia, một bạn học viên và tôi đi đến Trại Lao động Cưỡng bách Changle để yêu cầu thả người chồng của chị ta ra. Khi chúng tôi ra khỏi xe buýt, người học viên này hỏi ý niệm của tôi. Tôi nói với chị ta là tôi không nghĩ gì khác chỉ là đến để kêu thả anh ta ra. Chị nói với tôi là chị ôm ấp một ý niệm giận dữ, và tôi kêu chị ta đừng làm như vậy. Sư phụ kêu chúng ta tiêu trừ tà ác, nhưng chúng ta phải có từ bi với con người, và như vậy chúng ta có thể đồng thời tu luyện.

Chúng tôi nói chuyện với nhau một hồi trước khi đến nơi trại lao động. Hai người đàn ông và hai người đàn bà ra nói chuyện với chúng tôi. Khi chúng tôi đi vào bên trong, họ nói với chúng tôi là người học viên bị bắt được bình yên. Họ vuốt ve chúng tôi, nói rằng chúng tôi không nên đến nữa và làm phiền công việc của họ. Người vợ của học viên nói rằng chúng tôi biết bây giờ đang cắt lấy nội tạng của các học viên Pháp Luân Công, và chúng tôi rất lo về việc đó. Khi họ nghe chúng tôi nói như vậy, các nhân viên trại lao động thình lình trở nên nóng nảy và lớn tiếng phủ nhận điều đó.

Khi tôi nhìn thấy nét giận dữ của họ, tôi mỉm cười và nói một cách từ bi với họ, “Vì nó đã được phơi bày khắp thế giới, tôi nghĩ nó không phải giả. Dựa trên những gì đã được công bố, nó thật sự có xảy ra.” Sau đó họ trở nên bình tĩnh hơn và lắng nghe chúng tôi.

Sau khi chúng tôi nói với họ các sự kiện, tôi nói với cảnh sát viên trẻ tuổi và can cường nhất, “Người ta có cách nhìn sự việc khác nhau, vì vậy cách mà họ nói có thể là khác nhau. Nếu chư vị xét hoàn cảnh của người đàn bà này từ nên quan điểm của chư vị, chư vị nghĩ sao? Con trai của chị ta hiện giờ đang chuẩn bị thi vào đại học. Chị là người đàn bà ở nhà. Tất cả huê lợi của gia đình là đến từ đồng tiền của người chồng chị kiếm được qua công việc sửa chữa xe đạp. Nhưng chồng chị đã bị giữ nơi trại này hơn một năm nay. Gia đình không có huê lợi. Anh có ngạc nhiên không là chị ta lo lắng?” Người cảnh sát trẻ gật đầu và nói, “Phải tôi hiểu.”

Sau đó tôi tiếp tục, “Chư vị nói rằng anh ta bình yên. Chị ta đã đến nơi này hai lần nhưng không được gặp mặt với anh ta. Chư vị có biết không, sau khi trở về nhà, chị ta không thể nào ngủ được và khóc luôn? Nhất là bây giờ ĐCSTQ ra lệnh cắt lấy nội tạng của những học viên Pháp Luân Công còn sống, điều đó đã được phơi bày, chư vị làm sao có thể trách chị ta không lo lắng cho chồng chị ta? Chư vị nói rằng anh ta được bình yên, và không có ai đánh đập anh ta cả. Có ai làm chứng cho điều này không? Khi họ gửi con gái tôi đi một trại lao động, họ nói với tôi là họ chỉ muốn giữ nó trong một lớp học gì đó. Nhưng sau khi nó bị giam cầm trong bốn mươi ngày, họ gọi gia đình tôi đi mang nó đi nhà thương. Sau khi chúng tôi mang nó về nhà, chúng tôi thấy rằng mắt nó lờ đờ và nó đã bị đánh đập tàn nhẫn, với vết thương khắp cả mình mẩy. Phải chăng đó là cái mà họ gọi ‘đi lớp giáo huấn?’ Hơn nữa, tôi đã ở tù với cô Trần Tử Tú, mà cảnh sát đã đánh đến chết. Điều đó phải chăng không có thật? Chúng tôi đến nơi này và không thể gặp mặt với anh ta. Phải chăng anh ta đã bị chuyển đi nơi khác hoặc là đánh đập tàn nhẫn? Chuyện gì khác đã xảy ra cho anh ta? Chúng tôi không biết một chút gì, và chúng tôi lo lắng cho anh ta!”

Cả cho dù khi tôi nói chuyện với họ tôi luôn giữ một nụ cười trên mặt, các lời nói của tôi rất nghiêm trọng. Họ nói ngay, “Điều đó sẽ không xảy ra cho anh ta đâu. Sau khi chúng ta gửi anh ta về nhà, các chị sẽ biết. Chúng tôi không nói gạt hai vị đâu.”

Sau này tôi nói chuyện với một cảnh sát viên khác mà đang canh gác. Tôi nói với anh ta, “Vì con anh cũng đang chuẩn bị thi vào đại học, anh phải để cho tâm trí nó yên ổn và tập trung vào việc học, gia tăng đồ ăn bổ cho nó, và cố hết sức chăm sóc cho nó.” Anh ta nói, “Phải.” Sau đó, tôi nói, “Tất cả cha mẹ nào cũng lo lắng cho con cái mình. Con trai của người đàn bà này không thể được cha săn sóc.” Anh ta nói họ sẽ gửi trả anh ta về nhà trong một tương lai gần. Tôi nói với anh ta là chúng tôi hy vọng như vậy. Tôi nhìn thấy có một sự thay đổi lớn trong cung cách của họ.

Trên đường về nhà, tôi khám phá ra các chấp trước của tôi. Một là quan niệm về xa cách. Tôi không đối đãi với sự cứu thoát này như một việc của chính tôi, mà coi nó như là giúp đỡ bạn học viên khác. Một vấn đề nữa là về tình cảm của tôi đối với gia đình của tôi. Tôi đi rước cháu gái tôi từ vườn trẻ mỗi ngày, và tôi lo lắng bị đi trễ. Người học viên mà đi với tôi khám phá ra sự chấp trước của chị ta, như là tinh thần tranh đấu, giận dữ và tình cảm đối với gia đình. Khoảng sáu ngày sau, các viên chức trại lao động gọi chị ta, cho gia đình hay đến mang chồng về.

Sự kiện này khiến cho tôi hiểu ra rằng bất kể là chúng ta làm điều gì, đó là hành trình tu luyện và cũng là một hành trình tiêu trừ các chấp trước của chúng ta. Vì vậy, chúng ta phải luôn giữ một trường từ bi và chính trực quanh chúng ta. Tôi kể lại câu chuyện trên không có mục đích khoe khoang tôi làm tốt thế nào, mà để nhắc cho tất cả chúng ta rằng cho dù dưới bất cứ hoàn cảnh nào, bất kể môi trường nào, bất kể điều gì chúng ta làm, chúng ta phải hoà tan với Pháp. Như vậy, trong quá trình làm sáng tỏ sự thật, chúng ta có thể giảm thiểu tổn thất và bước đi một cách vững chắc trên con đường còn lại của hành trình tu luyện của chúng ta trong tiến trình Chính Pháp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/2/27/149796.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/3/26/83930.html

Đăng ngày 21-04-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share