Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 04-06-2011] Tôi cảm thấy cực kỳ may mắn vì được tu luyện Đại Pháp bắt đầu từ tháng 8 năm 2009 trong giai đoạn cuối này của Chính Pháp. Không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi lòng biết ơn của tôi với Sư phụ vì đã cứu độ tôi.
Thật ra, tôi biết đến Đại Pháp đầu tiên vào năm 1996. Bố tôi đang tu luyện lúc đó, và vì sự ảnh hưởng của ông, tôi đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và tập các bài công pháp. Tôi hồi đó mới hơn 20 tuổi và đã không nhập tâm được những gì Sư phụ giảng, nên tôi đã không hiểu được ý nghĩa sâu sắc của Đại Pháp và thường bỏ bê việc tập công.
Môi trường tu luyện hồi đó cũng dễ dàng, nên tôi cũng không cố gắng. Sư phụ đã lo cho tôi ngay khi tôi bắt đầu tập công. Sư phụ đã thanh lọc cơ thể của tôi, nhưng tâm tính của tôi không theo kịp, và tôi đã không làm tốt trong một số khảo nghiệm. Điều này kéo dài trong hai năm, cho đến khi những quan niệm của tôi trở nên quá mạnh mẽ. Tôi ngày càng đọc Pháp ít hơn, và tôi hiếm khi tập công. Thêm vào đó, bạn gái của tôi rất phản đối Đại Pháp, vì thế tôi từ bỏ Đại Pháp hoàn toàn vào năm 1998.
Trong 10 năm qua, tôi hút thuốc và uống rượu và tạo ra nhiều nghiệp; sức khỏe của tôi giảm dần. Tôi thường chuẩn bị nhiều thuốc giảm đau và thuốc cảm ở nhà cũng như ở chỗ làm; tính tình tôi ngày càng bất thường. Sư phụ đã thương xót mà không bỏ rơi tôi, và Đại Pháp đã một lần nữa cho tôi một cơ hội trong đời!
Tôi đến nhà bố tôi vào tháng 8 năm 2009 và nhìn thấy một máy MP3 trên bàn. Vì tò mò, tôi mở ra nghe và đã nghe thấy bài giảng của Sư phụ ở Tế Nam. Tôi nghe một lúc và nói với bố tôi rằng tôi muốn cầm cái máy về để sao ra bản khác. Trong thời gian này tôi cũng nhận một email về Pháp Luân Công gửi tới bởi một học viên. Tôi tải về phần mềm để vượt qua tường lửa ngăn truy cập Internet và có thể truy cập được vào trang Minh Huệ, ở đó tôi nhìn thấy sách Đại Pháp và thông tin chia theo mục. Tôi rất hứng khởi. Tôi đã không nói nên lời khi nhìn thấy những bức ảnh thật đẹp về Đại Pháp trên toàn thế giới! Thật là một sự tương phản với những gì xảy ra ở Trung Quốc! Nước mắt chảy dài trên mặt tôi khi tôi đọc những câu chuyện về bức hại và về những học viên dũng cảm cứu độ chúng sinh. Tôi dành vài ngày sau đó để nghe những bài giảng ở Tế Nam. Ngày thứ 2 tôi cảm thấy thứ gì đó đang xoay ở bụng dưới, và tôi biết Sư phụ đang bảo hộ tôi. Tôi mất khoảng hai tuần để đọc tất cả kinh văn của Sư phụ; mọi thứ trở nên rõ mồn một. Tôi thật sự cảm thấy sự từ bi vô hạn của Sư phụ.
Sư phụ giảng,
“…Họ thật sự muốn đắc được, nói thế nào cũng muốn đắc được, thì họ có thể đắc được. Nghĩa là, hiện nay có thể tiến nhập vào đệ tử Đại Pháp hay không, điều ấy đối với họ thật sự là có trở ngại rất lớn.” (“Giảng Pháp vào tết Nguyên Tiêu 2003 tại Pháp Hội Miền Tây Nước Mỹ”)
Tôi đã học Pháp và tập công hàng ngày, ngay cả khi tôi lên cơn đau đầu, như Sư phụ giảng,
“Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt?”
(“Khổ kỳ tâm chí”, Hồng Ngâm)
Hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác đến, và nghiệp lực bị tiêu giảm ngày càng nhanh trong khi cơn đau đầu kéo đến từng đợt từng đợt. Đôi khi đau đến mức tôi nôn ra và đầu tôi cảm giác như bị bổ đôi ra, và tôi cũng có những triệu chứng cảm cúm. Vợ tôi bảo tôi uống thuốc, nhưng tôi từ chối. Cô ấy liền nổi giận, nhưng tôi biết cô ấy đang giúp tôi tiêu nghiệp. Tôi chỉ có một ý nghĩ, “Không ai có thể cản tôi. Tôi sẽ làm tất cả để được tu luyện Đại Pháp!”
Một tháng sau tôi nghĩ, “Tôi là một đệ tử, và tôi không thể cứ ngồi nhà và chỉ tập công, tôi phải đi ra ngoài và nói cho những người khác nữa.” Tôi mua một chiếc máy nghe nhạc cầm tay và tải những thước phim liên quan đến Đại Pháp xuống để cho các đồng nghiệp và bạn bè tôi xem.
Lúc đó tôi không biết nhiều về máy tính, và rất khó để tôi có thể làm được những tờ rơi. Tôi nhờ người giúp và đã có thể làm được những tờ rơi đầu tiên. Tôi đến một ngôi làng trên đường về nhà từ chỗ làm để phát tờ rơi. Đầu tiên, tôi có chút lo sợ nhưng mọi thứ nhanh chóng trở nên tốt đẹp hơn. Tôi phát hơn chục tờ rơi với sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi thường mang theo hơn 100 tờ rơi để phát trong ngày, và mọi việc đều suôn sẻ, nhờ luôn được Sư phụ giúp đỡ. Sư phụ thường triển hiện những điều kỳ diệu để khích lệ tôi, như là khi tôi đang làm tài liệu, tôi thường lấy một xấp giấy và vài túi đựng bằng nhựa – số lượng giấy và túi nhựa luôn luôn vừa vặn khi tôi gói xong – và tôi thường hợp thập để cảm ơn Sư phụ vì đã khích lệ tôi.
Tôi biết đắc được Đại Pháp khó như thế nào, nên tôi đã cố không lười biếng và làm ba việc chăm chỉ. Tôi cảm nhận rõ ràng những điều thay đổi, và tâm tính của tôi cũng đề cao. Sau đó là rất nhiều khảo nghiệm: vợ tôi, mẹ vợ tôi, anh em của tôi, cấp trên, và bạn bè bắt đầu gọi điện và đến gặp tôi, và vài người còn cố tình làm cơm mời rồi cố thuyết phục tôi bỏ Đại Pháp.
Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi thường ghi nhận ý tốt của họ trước và cám ơn họ vì đã quan tâm, và sau đó tôi sẽ giải thích tại sao tôi sẽ tiếp tục tu luyện. Vợ tôi thường gây sự với tôi vì cô ấy rất sợ Đảng Cộng sản. Tôi biết đó đều là khảo nghiệm, nhưng có lúc nó rất khó khi tâm tình của của tôi bị dao động. Đôi khi tôi không thể tuân theo tiêu chuẩn tâm tính và tự hối tiếc ngay sau đó. Sau đó cô ấy không đồng ý cho tôi học Pháp ở nhà và yêu cầu ly dị. Tôi nói với cô ấy, “Nếu chỉ một thứ còn lại trong cuộc đời anh, đó sẽ là Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi đã quyết định không ly dị vợ vì tôi phải cứu cô ấy và nói cho cô ấy về những điều kỳ diệu của Đại Pháp. Tôi nhận ra đây là khảo nghiệm về tình và tôi nói một cách điềm tĩnh, “Chúng ta đừng ly dị. Hãy cùng nhau sống một cuộc sống tốt.” Sau đó chúng tôi cùng mỉm cười. Mặc dù cô ấy miễn cưỡng đồng ý cho tôi tập các bài tập công ở nhà, cô ấy vẫn từ chối không cho tôi đọc sách Đại Pháp hay truy cập trang Minh Hụê ở nhà, bất kể là tôi nói như thế nào. Một đêm cô ấy nhìn thấy tôi đọc một báo cáo ở trên Minh Huệ về lời buộc tội Giang Trạch Dân bởi một tòa án Tây Ban Nha, và cô ấy đánh tôi từ phía sau và lăng mạ tôi, nhưng tôi không để ý đến cô ấy. Cô ấy nổi giận hơn và đổ nước lạnh lên người tôi. Đó là vào mùa đông. Tôi chỉ mặc quần lót và lạnh run cầm cập. Tôi chỉ nói bằng một giọng bình tĩnh, “Em hơi quá đáng rồi đấy.” Tôi vẫn giải thích cho cô ấy tại sao tôi làm những điều đó, nhưng lời nói của tôi không lọt được vào tai của cô ấy. Đến ngày hôm nay, cô ấy vẫn từ chối nghe sự thật.
Người đầu tiên tôi giúp thoái Đảng và những tổ chức liên đới là kế toán viên ở công ty tôi. Đêm đó tôi có một giấc mơ và biết Sư phụ đang khích lệ tôi và nói với tôi người này đã được cứu!
Tôi đã tu luyện được một năm và tôi đã chăm chỉ làm ba việc. Hồi đầu năm, tôi đã mua một máy in màu nhỏ để tự làm tài liệu giảng sự thật. Tôi cũng gửi thư tín, thư điện tử, và để lại những thông điệp giúp lật tẩy những lời vu khống Đại Pháp. Tôi thường đi đến những chỗ rửa xe và hàng cắt tóc khác nhau để được nói chuyện với nhiều người hơn. Đôi khi tôi mang theo một chiếc máy ảnh và dùng nó để bắt chuyện với người lạ trước khi thuyết phục họ từ bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi gặp rất nhiều loại người và giữ vững một suy nghĩ, “Mình không quan tâm tại sao lại gặp người này, chỉ có một nguyên nhân, và mình phải cứu anh ấy/cô ấy.” Tôi luôn mỉm cười và nói bằng một giọng khiêm tốn và dễ gần, và tỷ lệ thành công là khá cao.
Tôi biết Sư phụ đã cho chúng ta những gì tốt nhất vì chúng ta là những phần tử của Pháp, và chúng ta phải xứng đáng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp.” Trong số sáu tỷ người trên trái đất, tôi trở thành một trong những số những người có thể tu luyện Đại Pháp và trở thành đệ tử của Sư phụ; từ ngữ không thể diễn tả tôi may mắn như thế nào. Tôi phải tu luyện chăm chỉ, và tôi tin rằng tôi có thể làm tốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/4/在法轮大法中修炼一年的体会-241911.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/19/126126.html
Đăng ngày: 3-8-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.