Bài viết của Tô Thanh, phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 03-04-2011]

Bà Vlerie Avore ở độ tuổi sáu mươi. Bà sống ở thành phố Detriot, bang Michigan nước Mỹ. Bà vốn là người có cử chỉ nhã nhặn, tính tình hòa nhã, lời nói toát lên vẻ chân thành. Vì sao một người phụ nữ Tây phương lại bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của phương Đông cổ xưa? Cuộc sống của bà đã có những thay đổi tốt đẹp như thế nào?

2011-4-2-valeri1--ss.jpg
Học viên Pháp Luân Công, bà Vlerie Avore

Chồng bà Vlerie Avore là một nhà tâm lý học nghiên cứu chuyên ngành tâm lý tội phạm thanh thiếu niên. Trước khi nghỉ hưu ông chịu trách nhiệm đưa tin cho toà án. Chồng bà là người thành đạt trong sự nghiệp. Còn bản thân bà Valerie Avore tốt nghiệp đại học chuyên ngành bảo hiểm, mấy năm sau thì có con. Thế là bà vui mừng ở nhà chuyên tâm dạy dỗ con cái. Cho đến hôm nay, con trai của bà là kỹ sư, hai người con gái, một là luật sư, người khác là phụ trách tại một công ty. Như vậy cuộc sống của bà không thể không mỹ mãn hơn được.

“Nhưng cuộc sống không phải luôn luôn dễ chịu như vậy, cho dù người khác nhìn thấy nó có nhiều tốt đẹp.” Nhớ lại mười năm trước, bà Valerie Avore thở dài và mỉm cười nói, “Khi đó tôi hơn năm mươi tuổi, cảm thấy mình bắt đầu trở nên già rồi. Ba đứa con của tôi khi ấy khoảng từ trên mười tuổi đến mười tám tuổi. Chúng ở hai nhóm tuổi này là rất khác nhau, nuôi dạy chúng trưởng thành là một thách thức cho hai chúng tôi. Hơn nữa, dần dần tôi cảm thấy mình trở nên già, ứng phó với những thách thức này tôi có chút lực bất tòng tâm. Tình hình ấy khiến tôi trở nên căng thẳng. Tôi sử dụng các kiểu để thư giãn, dùng vitamin, bất kỳ cách nào khác có thể mà tôi cảm thấy dễ chịu. Chúng đều có hiệu quả nhất định, thế nhưng theo thời gian tất cả lại trở nên lỗi thời.”

Bà Valerie Avore đã phát hiện ra Pháp Luân Công như thế nào? “Tại một triển lãm y tế, bạn của tôi trông thấy một quý ông đang ngồi thiền định trên sân khấu. Đầu tiên bà ấy đi ngang qua sân khấu rồi lại vòng trở lại. Bởi vì bà cảm thấy có một năng lượng rất lớn mạnh ở đó, một loại năng lượng bình hoà. Bà ấy lập tức nhớ tới tôi vì bà nhận thấy đây là thứ tôi đang tìm kiếm! Người bạn trở về và chia vui cùng tôi về phát hiện này. Chúng tôi tìm được một lớp dạy luyện công miễn phí và đã tới công viên để luyện công. Khi đó là vào tháng 9 năm 2000.”

Tại công viên, chúng tôi và các học viên Pháp Luân Công khác luyện công chung. Là một người Tây phương, lúc mới bắt đầu tôi không quen nhưng luyện công xong cảm thấy thật sự là quá mỹ diệu. Lúc ấy tôi nghĩ, điều này thật sự khá khác thường, tôi nhất định phải tiếp tục luyện công. Tuần tiếp theo tôi đã biết được rằng tu luyện theo công pháp này còn phải đọc sách. Hai chúng tôi bắt đầu tham gia học Pháp tập thể và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi từng bước lý giải được các nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Bởi vì trong sách giảng là tu luyện, là người phương Tây, khởi đầu tôi đọc không hiểu lắm. Tôi có thể lý giải những điều giảng trong sách rất chính xác, nhưng làm sao có thể áp dụng những chỉ đạo này trong thực tiễn cuộc sống. Tôi thích đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi cho rằng sách mang lý luận nhiều hơn chứ không phải là chỉ đạo hành động cho tôi. Một thời gian sau, khi tôi bắt đầu chú ý học Pháp nhiều hơn, mọi mặt mới có thay đổi tốt đẹp.”

Từ khi trở thành một học viên Đại Pháp,. Cuộc sống của bà Valerie dần dần có thay đổi tốt đẹp. Bà kể “Tiếp tục học Pháp, tôi dần dần hiểu được tu luyện là gì. Đối với tôi mà nói, tu luyện là trong tâm một người được lấp đầy những nhân tố tốt đẹp dựa trên “Chân – Thiện – Nhẫn”, và cố gắng hết sức để không tiếp xúc với những nhân tố bất hảo. Có người thấy một số thứ trước kia thích thú, bây giờ phát hiện chúng không tốt. Những thứ tốt đẹp càng lúc càng nhiều, người ta sẽ có thay đổi tốt đẹp. Cách nghĩ của bạn, hành động, cách cư xử với người xung quanh và cách nhìn sự việc đều sẽ có thay đổi tốt đẹp. Lúc này thì bạn sẽ dần nhận thức được nội hàm của “Nhẫn”.

Ví dụ như con gái tôi lúc đó mười sáu tuổi. Trước kia con tôi gặp chuyện phiền phức thì sẽ tìm đến tôi nhờ giúp đỡ. Là người mẹ, tôi cảm thấy mình nhất định phải giúp đỡ con giải quyết mọi thứ. Tôi rất tức giận với những kích động xảy đến với con hoặc những bất công mà người khác gây ra cho nó. Tôi luôn luôn bảo vệ con một cách mạnh mẽ. Nhưng sau khi tu luyện, tôi hiểu được đấy là cuộc sống của nó, có nghiệp lực luân báo và mối quan hệ nhân duyên trong đó. Điều tôi thật sự cần làm là dạy con làm sao dùng “Chân – Thiện – Nhẫn” để chỉ đạo cuộc sống và giải quyết mâu thuẫn. Nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi đã có thay đổi. Lúc đầu con tôi không thể tiếp thụ, cho rằng tôi không thương nó, bởi vì tôi không còn có biểu hiện là bảo vệ mạnh mẽ quyền lợi cho nó. Có một lần con tôi khóc trong nhà bếp và nói với tôi: Mẹ không còn thương con nữa rồi… Mẹ thấy con như vậy, thế này cũng không giúp con, thế kia cũng không giúp con… Khi ấy tôi có chút dao động nhưng tôi rất thanh tỉnh, tôi làm như vậy là đúng. Tôi bảo với con làm như vậy chúng ta cảm thấy mạnh mẽ hơn, là tốt cho tương lai của con. Thực tế sau này mối quan hệ của hai mẹ chúng tôi thân mật hơn. Con tôi cũng tự do trao đổi với tôi những sự cố gặp phải, mà không còn lo lắng tôi sẽ giành đưa ra quyết định.”

Rồi bà kể “Hai người con còn lại nghĩ thế nào về việc tu luyện Pháp Luân Công của mẹ? Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, con trai tôi đã trưởng thành và rời nhà sống độc lập. Nhưng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hai năm, một lần khi nói đến Pháp Luân Công nó bảo tôi: Mẹ, sau khi mẹ tu luyện Pháp Luân Công, mẹ đã học được cách biết lắng nghe. Con gái cả của tôi, chúng tôi giao hòa rất tốt với nhau từ đầu. Gần đây tôi phát hiện rằng nó cũng đang cố gắng học Pháp Luân Công.”

Thái độ của chồng bà Valerie Avore cũng trải qua một phen lên xuống. “Ông ấy đối với lúc đầu tu luyện của tôi cũng rất hiếu kỳ, rồi chuyển sang không ủng hộ. Bây giờ thì ông ấy trở nên rất ủng hộ. Hơn nữa ông còn tích cực kêu gọi ngăn chặn ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công. Ông cũng hướng vào tất cả những người bạn mà giảng chân tướng Pháp Luân Công và hướng vào những người gặp gỡ để giới thiệu nghệ thuật Thần Vận. Hiện tại mặc dù ông ấy chưa tu luyện Pháp Luân Công, ông đang là tín đồ Thiên Chúa giáo, nhưng ông tán thành với các Pháp lý của Pháp Luân Công, cũng biết tu luyện là như thế nào, ví dụ như hướng nội tìm, xảy ra mâu thuẫn không được hướng ngoại tìm v.v… Những điều này đối với ông ấy mà nói là một bước tiến lớn, bởi vì trước kia ông thường xuyên tìm khuyết điểm của người khác.”

Nguyên nhân gì khiến thái độ của chồng bà có thay đổi tốt lên như vậy? Bà ValerieAvore cho rằng: “Tôi nghĩ nguyên nhân là từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không còn chỉ trích ông nữa, hơn nữa càng tôn trọng ông, quan tâm đến ông. Tôi cũng không còn xem thái độ của ông là chướng ngại trong tu luyện của tôi, mà tôi xem đó là một phần tu luyện của tôi. Tôi vì gia đình mà làm tất cả mọi việc, dám khẳng định không phải vì lợi ích làm lấy lệ, mà là phát ra từ nội tâm phải làm tốt. Khi từ trong sâu thẳm nội tâm tôi cải biến thì thái độ của ông cũng thay đổi rồi. Tôi nghĩ là ông cảm nhận được tâm thiện và tâm chân thật của tôi thăng hoa.”

Khi bà Valerie Avore bắt đầu tu luyện thì ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công tàn khốc, thổi lên gió tanh mưa máu tại khắp xứ Thần Châu. Cách xa trùng dương nên bà không bị ảnh hưởng bởi những lời nói dối bôi nhọ Pháp Luân Công của ĐCSTQ. “Lời nói dối của ĐCSTQ không có chút tác dụng nào với tôi. Trong đại học tôi học lịch sử, tôi hiểu rất rõ lịch sử tội ác của nó. Nếu như đã hiểu ĐCSTQ là đảng tà ác như thế nào, Pháp Luân Công là nhóm người thiện lương như thế nào thì đối với cuộc bức hại kia không chút nào khiến người ta kinh ngạc. Đó chính là bản chất tà ác của ĐCSTQ quyết định. Nó đối diện với đoàn thể tu luyện thuần chính thiện lương tất nhiên sẽ ‘hành động’. Tôi chỉ cảm thấy cuộc bức hại này thật sự là khiến người ta căm phẫn tột cùng ĐCSTQ.”

“Khi mới tu luyện, mặc dù tôi biết cuộc bức hại tại Trung Quốc, nhưng tôi cảm thấy đây là việc xảy ra tại một đất nước xa xôi. Tôi tham gia vào phản bức hại nhưng chưa hề toàn tâm vào đấy. Tiếp theo, tôi càng lúc càng dung nhập vào trong tu luyện, tôi cảm nhận được thay đổi trong tôi. Tôi cảm thấy bức hại đối với đồng tu Trung Quốc Đại lục thì cũng giống như bức hại tôi. Mở rộng điều này dưới góc độ nhân tính, đối với bức hại một cá nhân thật ra là bức hại toàn nhân loại.” Chính bởi vì đồng cảm như vậy bà Valerie Avore dốc hết năng lực ngăn chặn cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ.

Tôi rất ham thích tu luyện Pháp Luân Công. Trước kia tôi thường cảm thấy cuộc đời bồng bềnh bất định. Rốt cuộc tôi dùng gì để đánh giá cuộc sống và những sự cố gặp phải? Cho đến hôm nay tôi đã có nguyên lý  “Chân – Thiện – Nhẫn” chỉ đạo. Tôi biết cần làm thế nào để đánh giá bên trong bản thân và yếu tố bên ngoài khi xảy ra sự cố.” Nói đến quá trình tu luyện bản thân, bà Valerie Avore nhiều lần nhấn mạnh không phải là câu chuyện thần kỳ tràn đầy thoái mái mà là biến hóa từ những điều rất nhỏ trong cuộc sống. Giống như mưa xuân nhuận vật nhỏ vô thanh. Pháp lý “Chân – Thiện – Nhẫn” của Pháp Luân Đại Pháp đã chỉ đạo bà đi qua mười năm rồi.

Trên đây là hồi tưởng một cuộc đời mới tốt đẹp của một người phụ nữ Tây phương.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/4/3/春雨润物细无声(图)-238514.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/4/17/124453.html
Đăng ngày 24-05-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share