Bài của một học viên Đại Pháp tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-03-2011] Tôi năm nay 76 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi chưa bao giờ dao động trong niềm tin của mình. Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện tu luyện của mình với các bạn đồng tu.
1. Bình an vô sự sau khi bị ô tô đâm
Việc này xảy ra một thời gian ngắn sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Một hôm, sau khi tham dự học Pháp nhóm, bốn người học viên chúng tôi đi xe đạp về nhà. Ba học viên kia đi đằng trước còn tôi đi phía sau. Đột nhiên một chiếc xe ô tô lao về phía tôi. Bánh trước của xe đâm vào xe đạp của tôi, và không biết điều gì đã xảy ra. Tôi đột ngột đứng như phỗng trên mặt đất và trong tay vẫn nắm ghi đông xe đạp. Tôi không bị đau chút nào. Nó giống như một phép màu và không có gì xảy ra cả! Người lái xe kinh ngạc và nói: “Tôi không nhìn thấy bà! Làm thế nào mà bà lại ở đây?” Tôi nói “Tôi cũng không nhìn thấy anh, và làm thế nào anh lại ở đây?” Chúng tôi đều bật cười, và rồi mỗi người rẽ đi một ngả.
Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi đã chăm lo cho tôi và tôi đã được phép trả một món nợ nghiệp. Tuy nhiên tôi vẫn hoàn toàn không thương tích và sau đó còn đứng nói đùa với người lái xe. Tôi chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng hay thậm chí mất mạng nếu không có Sư phụ bảo hộ. Từ thời khắc đó, tôi biết là sinh mệnh của mình là do Sư phụ và Đại Pháp ban tặng, và rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, tôi vẫn quyết tâm tu luyện và vững bước tinh tấn cho đến cuối cùng.
2. Thanh niên không thể bắt kịp bà già 70 tuổi
Một lần, tôi tới một ngôi làng để phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng cho từng nhà. Tôi đã dừng ở ngôi nhà thứ ba trong làng, đưa tài liệu cho một bà già tại cửa và nhắc bà ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Khi tôi đang bước ra khỏi sân nhà bà, tôi nghe ai đó nói lớn đằng sau tôi. Chồng bà ấy hỏi: “Bà lấy những tài liệu này từ đâu?” Bà ấy chỉ vào tôi và nói: “Bà kia đưa cho tôi.” Rồi ông ta bắt đầu hò hét người đuổi bắt tôi. Tôi nhìn lại và thấy bốn năm thanh niên trên xe đạp đang cố lao theo tôi. Họ la lên “Dừng lại!” nhưng tôi nghĩ họ sẽ không thể bắt được tôi. Tôi đi gấp và đến một lúc, tôi quay lại thì thấy một người đàn ông chỉ cách tôi hơn chục bước chân, nhưng anh ta bị ngã xuống một cái ao bên đường. Đám người còn lại cũng theo anh ta và bị ngã xuống ao. Và tôi về nhà an toàn.
3. Bàn tay tôi sạch sẽ mà không cần rửa
Một buổi tối mùa hè năm 2002, tôi đến một khu nhà riêng của chính quyền để dán các tờ rơi Đại Pháp. Tôi đã mua hồ và dán từng tờ rơi một lên các bức tường. Sau khi hoàn thành công việc, bàn tay tôi bị hồ bao phủ. Khi tôi ra khỏi khu dân cư, tôi thấy rất nhiều người đang ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Tôi nghĩ mình không nên để họ thấy bàn tay dính đầy hồ của mình, và sẽ thật tốt nếu tôi có thể rửa chúng. Sau khi có niệm đầu đó, hồ trên tay tôi trôi tuột ra và khô lại. Trông chúng như một đôi găng tay. Tôi thấy tay mình thật sạch sẽ và thanh khiết, còn sạch hơn là rửa bằng nước.
4. “Đóng băng” một phụ nữ cố ngăn cản tôi phát tờ rơi giảng chân tướng
Một lần tôi đến một tòa nhà chung cư để phân phát các tài liệu Đại Pháp và một phụ nữ gom đồng nát bắt đầu theo sau tôi. Cô ấy có những tài liệu Đại Pháp trong tay. Cô ấy chộp lấy tôi, và nói bằng một giọng thiếu thiện chí: “Bà đang làm gì ở đây?” Tôi từ bi nhìn cô ấy. Tôi không muốn cô ấy làm bất kỳ điều gì có hại đến bản thân khi cố ngăn cản tôi cứu người, vì thế tôi nói ‘Đóng băng!” Cô ấy lập tức đông cứng lại, và không cử động hay nói gì cả. Tôi bình tĩnh bước đi khỏi tòa nhà, và khi tôi quay lại nhìn, cô ấy vẫn ở đó. Sau đó tôi nghĩ nên thả cô ấy ra, và cô ấy bắt đầu cử động, nhưng dường như bị mất phương hướng.
5. Đồng hồ báo thức của tôi nói chuyện
Tôi có một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ và đã theo tôi hơn 10 năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nó chưa bao giờ ngừng chạy và tôi chưa bao giờ phải thay pin cho nó. Vào ngày 18 – 06 – 2010, trong khi tôi đang ngồi kiết già tập bài tĩnh công thì chiếc đồng hồ nói chuyện với tôi. Nó bảo là hiện giờ có việc gì đó phải làm, và đã đến lúc nó phải rời đi. Nó bảo tôi mua một chiếc đồng hồ báo thức khác mà sẽ cùng tôi cho đến khi tôi trở về nhà cùng Sư phụ. Nó cũng chỉ cho tôi kiểu dáng của chiếc đồng hồ. Sau khi tôi kết thúc bài tĩnh công, chiếc đồng hồ nhỏ của tôi đã dừng chạy. Tôi đã đến siêu thị và tìm thấy chiếc đồng hồ báo thức kiểu kia. Hiện giờ chiếc đồng hồ mới đang theo tôi khi hoàn thành con đường tu luyện của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/14/征文选登–七十六岁老人修炼神奇事-235823.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/25/124021.html
Đăng ngày 06-04-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.