Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 12-11-2006]

Vào mùa hè 2004, vào khoảng 2 giờ chiều trong khi tôi đang làm việc, tôi thình lình cảm thấy đau bụng. Sau một lúc, cơn đau càng trở nên nặng hơn và tôi không thể đứng thẳng. Tôi có một ý tưởng trong đầu: Tôi là một học viên Pháp Luân Công và tôi sẽ không bị rớt. Sau khi chính niệm đó phát ra, tôi cảm thấy khá hơn. Tôi kiên trì cho đến lúc mãn công việc. Tình hình trở nên càng tệ sau khi tôi về đến nhà, và nó chừng như có một bàn tay đưa vào trong bụng dưới của tôi và lấy ra một cái gì. Tôi đi vào phòng vệ sinh và thấy có máu trong phân. Tôi không bị sợ. Tôi không nghĩ đó là một bệnh, và tôi cũng không nghĩ về cái chết. Tâm tôi rất bình tĩnh và tôi không bị vọng niệm. Ngày hôm sau, vào khoảng trưa, bao tử tôi cảm thấy khá hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn còn có máu trong phân. Máu không ngừng cho đến ngày thứ năm. Tôi có một giấc mơ sau khi việc đó xảy ra.

Trong một không gian khác, có một khán đài cao có nhiều ghế ngồi, và một số học viên Pháp Luân Công ngồi trên đó. Tôi cũng ngồi nơi đó. Có vô lượng chúng sinh ngồi phía dưới khán đài đang im lặng nhìn điều đang xảy ra trên khán đài. Nơi không gian con người, một số học viên Pháp Luân Công mà ngồi trên khán đài là có một số nghiệp bệnh. Họ nghĩ về nó như nghiệp lúc đầu. Sau một lúc, họ nghĩ về nó như một bệnh. Các triệu chứng trở nên càng lúc càng nặng hơn. Cuối cùng họ đi nhà thương và đối xử như những người thường. Họ bị chết không bao lâu sau khi đi nhà thương.

Nhưng nơi không gian kia, các học viên không có chết. Họ biết ra sự thật và quá mắc cỡ trước công chúng. Tất cả các chúng sinh dưới khán đài chứng kiến tất cả quá trình vì mỗi một tư tưởng của họ nơi đó đều được nhìn thấy. Cũng điều đó đã xảy ra cho tôi một lúc trước đó, kể cả điều mà tôi nghĩ và điều mà tôi làm. Khi tôi cảm thấy rất đau, các cực thế lực mà đã an bài sự khủng bố này đã thật sự thò một bàn tay vào trong bụng tôi và bứt ra một nội tạng nào đó. Lúc bấy giờ tôi nghĩ, “Tôi không sợ điều gì cả vì tôi có Sư phụ và Pháp.” Sau khi chính niệm phát ra, Pháp Luân tự động sửa chữa sự tổn hại. Nó tạo lại cái gì đã thiếu mất. Mọi điều trở nên hoàn hảo sau đó. Tất cả chúng sinh dưới khán đài nhìn xem toàn bộ quá trình trong xúc động và được chứng kiến sự thiêng liêng và vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Họ cảm thấy được sự mầu nhiệm của Đại Pháp từ nơi thâm tâm của họ. cựu thế lực là im lặng và bội phục, và các chúng sinh biến mất.

Tất cả các chúng sanh và các vị Thần nhìn xem mỗi mỗi phần của đời sống hằng ngày của chúng ta. Chỉ nếu chúng ta học Pháp với tâm ý thanh tịnh, thì chúng ta mới có thể vượt qua các sự an bài của cựu thế lực để cứu độ chúng sinh vào những lúc nguy cấp.

Tôi đã không viết ra bài này cho đến hôm nay là vì tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước cần phải được bỏ đi và tôi sợ rằng người khác sẽ nói rằng tôi có tâm hiển thị, và cũng là vì sự làm biếng của tôi. Sự chia sẻ này hạn chế ở trong trình độ tu luyện của tôi. Xin từ bi sửa chữa những lỗi của tôi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/11/12/142292.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/24/80249.html

Đăng ngày 13-1-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share