[MINH HUỆ 25-12-2006]

Từ 1992 đến 1994, khi Sư phụ ban các khóa học và Hồng truyền Pháp Luân Công tại Bắc Kinh, tôi là một trong những nhân viên tại Bắc Kinh làm việc cho các buổi học. Vì trước kia tôi là một tài xế, tôi được may mắn trở thành người tài xế lái xe cho Sư phụ. Lúc bấy giờ, vì Sư phụ đã được biết đến rất nhiều tại Bắc kinh sau khi Ông đích thân giảng dạy nơi đó và cũng sau hai kỳ Hội chợ Sức khỏe, gần như mọi người đều biết rằng tại Bắc Kinh có một vị sư phụ họ Lý. Tôi cảm thấy sung sướng lắm, được ban ân huệ được lái xe cho Sư phụ.

Sư phụ rất cao lớn mạnh khỏe, và Ông rất lịch sự và thân thiện. Khi Sư phụ cho khóa học tại Bắc Kinh, vì có nhiều điều Ông cần phải giải quyết, để tiết kiệm thời giờ Ông thường ăn uống đơn sơ với mì, mì gói, và bún, và Ông trú ngụ trong những ngôi nhà thường. Khi Ông đi ra ngoài, Ông thường hay đi bộ. Chỉ khi Ông đi giảng dạy và cần đi mau lẹ hoặc khi Ông cần đi xa thành phố thì Ông mới dùng xe hơi. Sư phụ chữa bệnh cho người ta. Bất kể là có nhiều người hay ít người, bệnh họ đều rời khỏi họ khi Sư phụ chạm với bàn tay của Ông. Đôi lúc, có hằng ngàn người ở cùng một chỗ, khi Sư phụ ra lệnh, mọi người đều dậm chân của họ trên thềm đất và phần đông các bệnh của họ đều biến mất ngay. Khi họ bước ra khỏi cửa phòng giảng, họ cảm thấy rất nhẹ nhàng. Trong một vài năm, Sư phụ thực hiện nhiều sự mầu nhiệm trong thành phố Bắc Kinh to lớn, được dân chúng ca tụng vô cùng và trên môi mọi người đều có một câu chuyện.

Nơi đây tôi chỉ muốn chia sẻ một trong nhiều sự mầu nhiệm mà chính tôi đã kinh nghiệm qua

Một lần tôi lái xe Sư phụ đi đến một nơi để giảng thuyết. Vì nơi đó khá xa, để đi đến đó đúng giờ, Sư phụ và tôi khởi hành sớm. Bât ngờ trên đường đi, chúng tôi bị kẹt xe trong trung tâm thành phố, và thật là phiền. Có nhiều loại xe tại Bắc Kinh, mỗi khi kẹt xe, thì trong vài phút là luôn có một hàng dài xe bị kẹt cứng. Đã gần đến giờ giảng, vì vậy tôi rất lo lắng.

Nhìn tôi lo lắng như vậy, Sư phụ bình tĩnh nói với tôi: “Xin bước ra khỏi xe nhìn một cái.” Tôi liền rời khỏi xe và bước đến bờ đường: Ồ, có một dãi từ một đến hai cây số đường đủ loại xe hơi nối đuôi nhau. Chúng tôi không biết phải chờ đợi đến bao giờ xe mới hết kẹt. Hình như không thể nào mà đi đến nơi giảng kịp lúc, vì vậy tôi chạy lẹ về báo cáo với Sư phụ. “Sư phụ, chúng ta rất khó mà xê dịch tới trước, vì có một hàng dài xe mắc kẹt.” Lúc bấy giờ, tôi nghe Sư phụ nói nhỏ với tôi: “Vào trong xe đi, vào trong xe đi.” Tôi tìm xem tiếng nói của Sư phụ đến từ đâu, và trong một thời gian ngắn, tôi khám phá ra rằng tôi cùng với chiếc xe, đã được mang đến trước cửa của nơi giảng thuyết. Sư phụ mỉm cười với tôi và ra dấu cho tôi đi lên tầng lầu trên để nghe giảng.

Thình lình tôi ngộ ra nguyên lý mà Sư phụ đã nói về ‘Võ thuật khí công” trong Chuyển Pháp Luân, “…và còn có khinh công, người ta có thể xê dịch nhẹ nhàng trên không, và có người còn có thể biến mất vào trong không gian khác.” Sư phụ đã mang tôi cùng với chiếc xe hơi đi. Lúc bấy giờ tôi cảm thấy một luồng hơi rất ấm đến trên thân thể tôi, và tôi cảm thấy tự nơi thâm tâm tôi rằng Sư phụ của chúng ta thật là rất vĩ đại và Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta vĩ đại như vậy. Câu chuyện này nghe như khó tin, nhưng chính tôi đã kinh nghiệm qua nó.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/12/25/145458.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/1/3/81399.html

Đăng ngày 13-1-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share