Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2006] Hơn 13 năm đã trôi qua từ khi tôi đắc được Pháp. Nhưng, tôi cảm thấy như mới ngày hôm qua. Giọng nói rền vang, nụ cười hiền lành và những lời giáo huấn từ bi của Sư phụ vẫn còn sống động trước mắt tôi và trong trí tôi; chúng làm chính lại lời nói, ý tưởng và hành động của tôi.

Tôi học hiểu được ý nghĩa thật của đời người ngày 16 tháng bảy 1993. Thế giới quan của tôi được thay đổi tận gốc. Tôi đã tìm thấy chân Pháp của vũ trụ. Đó là ngày hạnh phúc nhất và không thể nào quên được trong đời tôi. Tôi may mắn được tham gia khoá dạy của Sư phụ tại Trung tâm Văn hoá Văn phòng Điện lực tại thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ và Sân Vận động chơi banh trên tuyết của Cáp Nhĩ Tân, cả hai tại tỉnh Hắc Long Giang. Tôi không thể diễn tả sự hạnh phúc và vui mừng của tôi, cũng như diễn tả đúng sự biết ơn và lòng kính ngưỡng của tôi đối với Sư phụ.

Tôi không biết gì về khí công cả. Nhưng, tôi bị thu hút sâu xa bởi lời giảng của Sư phụ trước khi lớp học. Tôi không chỉ cảm thấy rất thoả mái, nhưng cũng cảm thấy sâu xa trong tâm trí tôi những sự thay đổi lớn lao. Nó làm cho tôi cảm thấy như là tôi đang đi trở về nhà sau khi đã rời đi một thời gian lâu. Tôi không muốn rời đi cả sau khi buổi giảng đã chấm dứt. Tôi nghĩ đây không phải là một thầy khí công thường, vì vậy tôi quyết định tham gia khoá dạy, biết rằng đây là một cơ hội không nên bỏ qua. Nếu không, tôi có thể mất nó vĩnh viễn.

Lúc đầu không có nhiều người trong lớp học. Mỗi ngày có chỉ vào khoảng hai đến ba trăm người. Nhưng mọi người tham gia càng lúc càng đông. Đến ngày thứ năm, nhiều người đến, và tất cả các ghế đều chiếm hết. Lúc đầu, ngộ tính của tôi rất kém. Mỗi ngày tôi đi đến sớm để có thể giành được hai ghế cho các người bạn của tôi. Để có thể nhìn và nghe tốt hơn, tôi luôn cố chiếm các ghế ở hàng ba hoặc bốn, mà là những chỗ tốt nhất nói về khoảng cách với bực giảng. Nhưng khi tôi nghe các lời dạy của Sư phụ, tôi hiểu ra rằng đó là sai. Tôi đã quá ích kỷ. Tôi ngay tức thời bỏ đi những tư tưởng sai của tôi. Điều mà Sư phụ dạy chúng ta trong lớp làm cho các người nghe cảm thấy thật tình là đồng ý. Mọi người đều chân thành muốn sửa mình.

Sư phụ vô cùng cởi mở và dễ giãi. Giọng nói của Ông rất nghe rất thu hút. Mọi người đều cảm thấy rất thoả mái, không có ý tưởng xấu hoặc lo lắng trong trí. Mọi người đều cảm thấy hạnh phúc như một đứa trẻ.

Trong buổi học tôi nhìn thấy có nhiều cột màu bên trên đầu, vai và cơ thể của Sư phụ. Các cột không ngừng thay đổi. Đầu tiên tôi nghĩ rằng đó là do ánh đèn tạo nên. Nhưng những người khác nói rằng họ không nhìn thấy cái cột nào cả. Sau này tôi mới biết rằng tất cả các cột đó là sự biểu hiện của các thứ công khác nhau của Sư phụ. Thật vô cùng tuyệt diệu. Tôi nghĩ Sư phụ có thể là một vị Phật lớn nhất.

Sư phụ nói về Thiên Mục vào ngày thứ hai lớp học. Để khai mở trí huệ cho các học viên về đề tài nhiều cấp không gian, Sư phụ cho một thí dụ. Ông dùng một cái tách đen. Sư phụ nói (không chính xác lời văn), “Tôi sẽ kéo cái tách nơi một không gian khác về phía bàn tay trái của tôi. Chư vị hãy nhìn kỹ xem.” Sư phụ cầm cái tách trên bàn với bàn tay mặt của Ông trong khi dời bàn tay trái của Ông cận bàn tay mặt của Ông, kéo ra (cái tách từ nơi không gian khác) về phía trái. Ông nói trong khi kéo ra, “Hãy nhìn bàn tay trái của tôi.” Ông ngưng kéo khi bàn tay trái của Ông còn cách khoảng 30 cm với bàn tay mặt của Ông và hỏi chúng tôi có nhìn thấy cái tách trong không gian khác trong bàn tay trái của Ông hay không. Một số người trả lời, “Có.” Tôi quả thật có thấy cái tách nơi không gian khác. Nhưng nó không đen. Nó trở thành trắng. Vì vậy tôi nghi ngờ điều tôi nhìn thấy. Tôi cũng nhìn thấy Sư phụ trở nên rất cao lớn trên bực giảng, đầu của Ông gần đụng trần nhà. Nhưng Ông chỉ cao khoảng 1.8 m (5 ft. 11in.). Tôi cảm thấy rất lạ lùng.

Trong lúc nghỉ giải lao, khi một học viên chỉ cho một học viên khác các bài công Pháp, tôi nhìn thấy Sư phụ chụp bắt một cái gì trên bực giảng. Sau khi Ông chụp xong, Ông liệng nó xuống đất và dậm chân mạnh mẽ lên nó. Tôi nghĩ có lẽ Sư phụ đang che chở cho học viên và tiêu trừ các sinh vật xấu cho học viên của Ông. Là đệ tử của Sư phụ, chúng ta không bao giờ có thể bù đắp điều mà Sư phụ đã ban cho chúng ta. Chúng ta chỉ có thể tinh tiến hơn và tu luyện tốt để cho Sư phụ được cảm thấy hài lòng.

Mười ba năm đã qua. Mỗi khi tôi nhớ lại đoạn thời gian này, tôi không cầm được nước mắt, và tôi luôn cảm thấy đặc biệt. Mỗi khi tôi đọc đoạn sau đây, tôi cảm thấy như là tôi lại ở trong lớp của Sư phụ:
”Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.”(Chuyển Pháp Luân)

Trong khoá học, mỗi ngày tôi đứng trước cửa của Trung tâm Văn hoá, đôi lúc chỉ ở cách Sư phụ hai hoặc ba thước. Mỗi ngày tôi nhìn thấy người ta bao quanh Sư phụ, kêu Ông chữa trị bệnh cho họ hoặc là ký tên lên quyền sách Trung Quốc Pháp Luân Công (nguyên bản, không phải bản xét lại). Nhưng, tôi không có làm các điều đó. Tôi nghĩ, “Nếu chư vị muốn có được Công tốt, chỉ cần tu luyện tinh tấn.” Thật là vô lễ để bao vây Sư phụ và làm loạn lung tung như vậy. Đôi lúc tôi nhìn thấy Sư phụ ngước đầu lên và mỉm cười với tôi. Sau này tôi hiểu rằng có lẻ Sư phụ biết được tâm ý của tôi. Tôi nghe Sư phụ nói nhiều lần về quyển sách Ông viết. Ông nói mỗi chữ là vô cùng trân quí, chư vị còn cần một chữ ký tên để làm gì? Nhưng Sư phụ vẫn kiên nhẫn ký tên với một nụ cười cho mọi người.

Ngày thứ mười là cho các học viên đặt câu hỏi. Sau đây là những câu tôi đã hỏi:

1. Kính tôn Sư, tại sao Ông cao lớn như vậy trên bực giảng? Có lúc Ông to lớn đến gần đụng trần nhà. Sư phụ nói với một nụ cười (theo trí nhớ của tôi): “Vậy là chư vị đã nhìn thấy được sự thật.” Chỉ sau khi học Pháp mà tôi mới hiểu tôi đã nhìn thấy được Pháp thân của Sư phụ.

2. Sư phụ, trong buổi giảng thứ nhì, khi Ông cho một thí dụ, tại sao cái tách nơi không gian khác (mà Ông đã kéo ra từ cái tách nơi không gian này) trở thành trắng? Sư phụ nói các màu sắc sẽ thay đổi trong các không gian khác. Màu đỏ sẽ trở thành màu xanh lá cây, màu đen trở thành màu trắng, v.v. Vì tôi không có quyển sách lúc bấy giờ, tôi quên những lời chính xác của Sư phụ.

3.Tôi vẫn còn cảm thấy e thẹn đã hỏi câu hỏi này. Sư phụ, tôi nghĩ Ông là vị Phật lớn nhất. Ông đã đạt đến quả vị nào? Sau khi đọc câu hỏi của tôi trên mảnh giấy, Sư phụ cười lớn mà không trả lời nó. Lúc bấy giờ, tôi không hiểu các việc thiên đường của các vị Phật, và cũng không có liên lạc với các người tu của Phật giáo. Tôi ngu muội quá, và câu hỏi của tôi thật quá tức cười. Nó quá vô phép đối với Sư phụ. Bây giờ tôi biết Sư phụ đã đến để cứu độ chúng sinh và chính Pháp càn khôn. Sư phụ không phải đến để tu luyện.

Khi khoá học sắp kết thúc, tôi cảm thấy rất khó mà nén sự xúc động. Với cung kính, không muốn rời đi và biết ơn, tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm và trình nó lên Sư phụ, Tôi nhớ có hai câu trong đó: “Cái ngày mà con đắc được Pháp, con có một ý nghĩ trong tâm. Cho dù điều gì xảy ra, con sẽ chân chính tu luyện cho đến cùng. Khổ nạn và khó khăn không thể ngừng bước chân của con. Đi trở về chân bản ngã là nguyện ước duy nhất của con.”

Trong hơn một thập niên tu luyện trong khổ nạn, khó khăn và cả sự khủng bố đẫm máu, trong cuộc tranh đấu chống lại bức hại, đó là sự ban ân từ bi cứu độ của Sư phụ mà đã có thể giúp tôi vững như kim cương và có đức tin kiên định nơi Sư phụ và Đại Pháp. Tôi sẽ còn tinh tấn hơn và không bao giờ buông trôi. Tôi sẽ làm “ba điều” được tốt và bước đi mỗi bước tốt đẹp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/12/10/144183.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/12/28/81220.html

Đăng ngày 17-01-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share