Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Mexico
[MINH HUỆ 25-12-2021] Ông Samuel Alvarado, năm nay 59 tuổi. Ông sinh ra ở thành phố Teziutlán ở Mexico. Ông tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh, hiện đang sống cùng vợ và con trai ở thành phố Mexico. Mười bốn năm trước, tức là năm 2007, ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù ông là người tu luyện duy nhất trong nhà, nhưng vợ và con trai đều ủng hộ ông. Vợ nói với ông, bà biết Sư phụ đã cứu ông thoát khỏi COVID-19. Con trai ông cũng biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
* * *
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các bạn đồng tu!
Tôi năm nay 59 tuổi, đắc Pháp vào năm 2007. Năm đó, người bạn thời còn bé đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, và tặng tôi một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi bắt đầu đọc sách và đến điểm luyện công tập thể tham gia luyện công, nhưng không thường xuyên. Tôi nửa tu nửa không trong nhiều năm qua.
Vì không thực tu, đặc biệt là thiếu tôn kính đối với Đại Pháp, nên bất tri bất giác tôi đã rơi vào nghịch cảnh khó khăn nhất trong đời, suýt nữa mất mạng.
Một lần suýt mất mạng ngoài ý muốn, Sư phụ đã bảo hộ tôi
Tháng 1 năm 2020, tôi đi ra ngoài và bị té từ trên cầu thang cao 2 mét xuống đất. Đầu tôi bị va đập mạnh, xuất hiện trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi ấy, tôi mất khái niệm về không gian và thời gian. Tôi cảm thấy mơ màng và lo âu, không biết mình đang làm gì, đang ở đâu và mình sẽ thế nào, rồi sẽ tới đâu. Vợ tôi hết sức hoang mang, lập tức đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra. Bác sỹ xem xét tình trạng của tôi và cho chụp cộng hưởng từ, nhưng họ cũng bối rối không biết làm sao. Vài tháng sau, chỉ còn lại cơn đau bám theo tôi như hình với bóng. Cú đập đầu lần đó rất mạnh, hoàn toàn có thể vỡ đầu và lấy đi mạng sống của tôi. Tôi ngộ ra đó là gậy bổng hát dành cho mình, đồng thời tôi cũng ngộ ra Sư phụ đã bảo hộ mình.
Rời xa tu luyện, đánh mất phương hướng, rơi vào vực thẳm
Tháng 3 năm 2020, dịch bệnh COVID-19 (virus Trung Cộng) bắt đầu hoành hành ở Mexico. Khi đó mỗi ngày tôi đều học Pháp và luyện công, tất cả đều bình thường. Do ảnh hưởng của dịch bệnh, nên điểm luyện công đóng cửa. Một số đồng tu bắt đầu hồng Pháp trực tuyến bằng cách dạy công trên mạng xã hội. Một đồng tu nhờ tôi giúp cô cài đặt máy tính, vì cô ấy không rành kỹ thuật. Tôi đã đồng ý, nhưng không lâu sau tôi không làm nữa. Tôi thường xuyên có biểu hiện ích kỷ, lười biếng và thờ ơ. Tôi lại bắt đầu xa rời Đại Pháp, không còn học Pháp và luyện công nữa, quay về trạng thái của người thường.
Đầu tháng 9 năm 2020, tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe. Tôi nghĩ mình sẽ mau khỏi thôi, nhưng nó lại không như tôi nghĩ. Hai tuần sau, tôi cảm thấy rất khó chịu, tình trạng chuyển biến nặng, do đó tôi đã gọi cấp cứu 911 và được xe cấp cứu chở tới bệnh viện …
Cơn ác mộng – Nhiễm COVID-19
Bác sỹ cho tôi chụp ảnh CT, kết quả cho thấy phổi của tôi bị tổn thương nặng nề. Viêm phổi nặng khiến tôi không thở được, ngay cả dùng máy thở cũng không cải thiện. Bác sỹ nói với tôi, để tránh nguy kịch, cách tốt nhất là đặt ống thở, phòng ngừa triệu chứng hư thoát dẫn đến tử vong. Bác sỹ đưa tôi ký tên một số giấy tờ để làm thủ tục đặt ống thở, nhưng tôi đã từ chối. Họ bảo tôi hãy suy nghĩ lại, họ sẽ đến gặp tôi sau, nếu tôi không ký thì họ sẽ không chịu trách nhiệm.
Ngày nào họ cũng thúc giục tôi ký tên. Tôi cảm thấy rất tệ, cảm giác như mình sắp chết đến nơi. Nằm trong phòng bệnh, tôi tận mắt chứng kiến người bệnh qua đời, tôi nhìn thấy một bệnh nhân kia đã chết hai ngày sau khi đặt ống thở; một người khác không muốn đặt ống thở cũng sắp chết ngạt; tôi nhìn thấy bác sỹ bọc thi thể vào trong giấy gói. Tôi cảm thấy mình giống như ở trong ngục tù không thể thoát ra.
Tôi cảm thấy mình sắp chết. Trong khoảng thời gian đó, bác sỹ liên tục thúc ép bắt tôi ký tên vào đơn đồng ý đặt ống thở. Tôi cảm nhận những ngày tháng đen tối đã tới. Tôi thấy vô cùng gay go, nhìn thấy bản thân chìm sâu trong màn đêm đen tối giữa biển lớn mênh mông sóng dữ, mưa gió bão bùng. Tôi cảm thấy mình bị đuối nước và không ngừng chìm xuống.
Lúc này, tôi cầu xin Sư phụ cứu mình, đồng thời tôi dốc hết sức lực và tín tâm niệm đi niệm lại “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Tôi nhận ra chỗ sai và tội lỗi của mình, và cũng hiểu rõ vì sao mình rơi đến bước này. Tôi sám hối từ tận đáy lòng, cầu xin sự tha thứ của Sư phụ, cầu xin Sư phụ ban cho tôi một lần cơ hội mới.
Lúc phát chính niệm, tôi tập trung tinh lực thanh lý thân thể trong 5 phút đầu, đặc biệt là ở phần phổi. Tôi niệm đi niệm lại chữ “diệt”, thanh trừ toàn bộ những virus và vi khuẩn kia.
Sư phụ giảng:
”Kỳ thực bản thân ôn dịch chính là đến nhắm vào nhân tâm, đạo đức bại hoại, nghiệp lực to lớn.” (Lý tính)
”Người kia phải là thật lòng chân tâm hướng Thần sám hối, bản thân mình chỗ nào không tốt, mong mỏi được cho cơ hội sửa lỗi, [thì] đó mới là biện pháp, đó mới là linh đan diệu dược chứ.” (Lý tính)
Sư phụ và Đại Pháp đã cứu tôi
Ngày thứ ba ở bệnh viện, đã mấy ngày trôi qua, người nhà không được gặp mặt tôi, trừ một số báo cáo chữa trị ra, thì họ không biết chút gì về tình trạng của tôi, do đó họ đã gửi tôi một chiếc điện thoại để tiện liên lạc. Tôi nói chuyện rất khó khăn, nhưng tôi đã nói với họ, bác sỹ muốn tôi ký tên vào đơn chấp chận đặt ống thở; nghe xong người nhà bảo tôi không được ký tên. Thái độ này của họ đã giúp tôi rất nhiều, mặc dù họ ủng hộ tôi từ phương xa, nhưng có tác dụng khích lệ rất lớn.
Con trai nói với tôi qua điện thoại: “Con phải mang sách Đại Pháp đến cho bố.” Lúc cháu đến bệnh viện, bác sỹ nói với cháu, rất ít người bệnh nào muốn có một quyển sách trong tình huống này. Ông mở sách ra xem thử, rồi nhận cuốn sách. Ông đã đem sách, cùng một cặp kính và một số thứ khác đến cho tôi.
Ngày hôm sau, bác sỹ đem đến một túi đựng sách Đại Pháp. Một y tá đã chuyển túi sách cho tôi, tôi cầm chiếc túi, trong lòng cảm thấy rất vui. Tôi ôm cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cảm giác giống như một người cứu hộ cứu tôi ra khỏi biển lớn mênh mông sóng dữ đầy u ám và đáng sợ, giúp tôi bình tĩnh trở lại. Bác sỹ bảo tôi cố gắng cúi mặt xuống trong thời gian lâu, tư thế này sẽ giúp làm thuyên giảm hội chứng viêm phổi và thúc đẩy hô hấp. Do đó, tôi đã giữ tư thế khó chịu thế này, và bắt đầu đọc sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi nghĩ cách dùng cái gối chỉnh hình con trai gửi tới để ổn định tư thế. Chỉ cần thân thể còn có thể chịu đựng, thì tôi sẽ mở sách ra học Pháp. Cảm giác lúc ấy giống như lần đầu tiên tôi đọc quyển sách này. Tôi cho rằng đó là một thể nghiệm rất khác biệt.
Một hôm, có ba bác sỹ, hai nam một nữ đến khám cho tôi. Một bác sỹ trẻ hối thúc và yêu cầu tôi ký tên để đặt ống thở, phòng ngừa biến chứng suy hô hấp, đau tim hoặc đột quỵ. Một bác sỹ khác lại nói: “Anh xem ông ấy ngay cả thở cũng không ra hơi, trơ mắt nhìn cái bụng phình lên xẹp xuống, sắp sửa ngạt thở đến nơi.” Cùng lúc này, vị bác sỹ thứ ba mở giấy tờ ra bắt tôi ký tên. Tôi nói với họ: “Tôi không ký, vì tôi sẽ khỏe lại thôi.” Vị bác sỹ kia bèn nói: “Bệnh này không có thuốc chữa đâu.” Tôi hỏi anh ta: “Vậy những người xuất viện kia thì sao nhỉ?” Anh ta bèn trả lời: “Là vì họ đã hồi phục rồi.” Tôi nói: “Tôi cũng sẽ hồi phục.” Họ không nói gì, cũng không nằng nặc bắt tôi ký tên nữa, sau đó họ xoay người bỏ đi.
Thần tích triển hiện
Sau khi ăn sáng xong, tôi lại bò dậy, mở sách “Chuyển Pháp Luân” ra học tiếp phần hôm trước. Tôi đeo kính vào và bắt đầu tìm phần nội dung đang học. Tôi rất ngạc nhiên, những hàng chữ trở nên rất mờ, tôi hoàn toàn không đọc ra nội dung viết gì. Nhưng đột nhiên, giữa những dòng chữ rất mờ kia lại có một dòng nổi lên rất rõ, mặc dù phía trên và dưới của dòng này rất mờ không thể thấy được. Sau đó, tôi đọc thấy nội dung dòng chữ này viết rõ: “Tôi đã chữa khỏi bệnh của anh từ căn bản rồi.” Lúc ấy, tôi vô cùng chấn động, cảm thấy biết ơn Sư phụ vô hạn. Sau đó, tôi muốn xem lại dòng chữ này lần nữa, nhưng không thể tìm ra nó trong sách. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là, dòng chữ này vốn không có trong sách.
Ông Samuel Alvarado cảm tạ Sư phụ!
Đọc sách “Chuyển Pháp Luân” và luyện công, tôi đã dần hồi phục
Khi tôi có thể di chuyển cơ thể một chút, tuy vẫn chưa đứng dậy được, nhưng tôi bắt đầu ngồi ở mép giường luyện bài công pháp thứ nhất của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cố gắng luyện từng chút từng chút, cho đến vài ngày sau, tôi mới có thể đứng dậy luyện hết bài công pháp thứ nhất.
Ba ngày sau trải nghiệm thần kỳ lần trước, cũng chính là ngày tôi nhập viện được hơn hai tuần, một bác sỹ đến nói với tôi: “Anh thành công rồi, anh không còn virus nữa. Tôi phải chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho anh. Tuần tới anh có thể về nhà.”
Sau 18 ngày nhập viện, tôi đã được xuất viện. Một nhân viên hộ lý đẩy xe lăn đưa tôi ra khỏi bệnh viện, đã nói chuyện với tôi trong thang máy: “Tôi vừa đưa tiễn một bệnh nhân không thể qua khỏi. Nhưng anh đã chiến thắng được căn bệnh này.” Tôi nghĩ không phải là mình chiến thắng, mà là nhờ ơn Sư phụ.
Lúc đó, cơ thể tôi vẫn còn rất yếu, đi lại bất tiện. Tôi tiếp tục thở oxy trong hai tháng sau đó. Vào thời gian này, tôi kiên trì tiếp tục học Pháp. Sau khi tôi có thể ra ngoài, việc đầu tiên tôi làm là đi đến điểm luyện công tham gia luyện công.
Vào thời khắc đó, tôi đã trút xuống toàn bộ những cảm xúc dồn nén trong tâm lúc nằm viện. Kể từ đó, tôi cảm thấy được giải thoát, cuộc sống của tôi đã có chuyển biến to lớn. Tôi cảm thấy biết ơn Sư phụ vô hạn, nghĩ tới đây nước mắt lại giàn giụa.
Bài học giáo huấn trong tu luyện lần này dành cho tôi là, nhất định phải kính Sư kính Pháp và chính niệm chính hành trên con đường tu luyện. Nếu có chỗ nào chưa thỏa đáng, mong quý đồng tu từ bi chỉ chính.
Đệ tử cảm tạ Sư phụ từ bi vô hạn! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ Hội giao lưu tâm đắc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Mexico năm 2021)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/12/25/435227.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/27/197182.html
Đăng ngày 11-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.