Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2021]Tôi sinh ra ở nông thôn năm 1945 và lớn lên, tôi chỉ học hết bậc tiểu học. Vào tháng 10 năm 1997, tôi đang trên bờ vực của cái chết. Tuy nhiên, đây là lúc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã cứu mạng tôi! Từ đó, tôi vững bước trên con đường trở về với bản tính tiên thiên của mình. Không có lời nào để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và ân cứu độ của Đại Pháp. Tôi đã trải qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác, nhưng Sư phụ đã cứu tôi hết lần này đến lần khác.

Nghe các bài giảng của Sư phụ khi tôi mắc bệnh hiểm nghèo

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã mắc rất nhiều bệnh, bao gồm bệnh thấp khớp, bệnh tim, xơ gan và cường giáp. Tôi đã phải nằm liệt giường trong bốn năm và bị tàn tật hoàn toàn. Tất cả các khoản tiết kiệm của gia đình chúng tôi đã được chi tiêu cho chi phí y tế của tôi. Cuối cùng tôi đã ngừng ăn và uống trong gần hai tuần. Do tôi suy sụp nhanh chóng, gia đình bắt đầu chuẩn bị lo hậu sự cho tôi.

Trong thời gian này, một người bạn đến thăm và nói với chồng tôi, “Tôi có thể nhờ anh đưa cô ấy đến nhà tôi để nghe các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ Lý được không?” Chồng tôi trả lời: “Chị có chắc không? Cô ấy đã không ăn uống 13 ngày rồi. Chúng tôi đang chuẩn bị cho đám tang của cô ấy“. Bạn tôi trả lời: “Đừng lo lắng, cứ thử một lần xem sao”.

Chồng tôi cõng tôi đến nhà cô ấy. Một số học viên Pháp Luân Công khác cũng đến. Chúng tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ, còn tôi nằm trên ghế dài nghe. Sau đó, mọi người rời đi, và tôi ở đó một mình. Tôi nghĩ, “Tôi nên làm gì đây?” Sau đó, tôi kiên định với suy nghĩ này: “Tôi cũng phải về nhà”. Vì vậy, tôi đã đứng dậy khỏi ghế và đi bộ về nhà một mình.

Khi nhìn thấy tôi, gia đình tôi đã choáng váng. Họ không thể tin rằng tôi vẫn có thể đi được. Cuối cùng, họ nói, “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tuyệt vời! Tuyệt vời!“ Tôi thực sự biết ơn vì đã được Đại Pháp và Sư phụ cứu. Nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt tôi. Cuối cùng tôi đã có hy vọng vào cuộc sống!

Kể từ đó, tôi đặt tâm trí vào việc tu luyện Đại Pháp và chăm chỉ học Pháp luyện công. Bây giờ sức khỏe của tôi rất tốt. Tôi cũng thường đọc thuộc lòng các bài thơ của Sư phụ:

“Học Pháp đắc Pháp

Tỉ học tỉ tu

Sự sự đối chiếu

Tố đáo thị tu”. (Thực tu, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Học Pháp đắc Pháp

So học so tu

Mỗi mỗi đối chiếu

Làm thế là tu”. (Thực tu, Hồng ngâm)

“Tâm hoài Chân Thiện Nhẫn

Tu kỷ lợi dữ dân

Đại Pháp bất ly tâm

Tha niên định siêu nhân”. (Viên minh, Hồng ngâm)

Tạm dịch:

“Tâm mang Chân Thiện Nhẫn

Tự tu và lợi dân

Đại Pháp chẳng rời tâm

Năm ấy định siêu nhân”. (Viên minh, Hồng ngâm)

“Sinh vô sở cầu

Tử bất tích lưu

Đãng tận vọng niệm

Phật bất nan tu”. (Vô tồn, Hồng ngâm)

Tạm dịch:

“Sống chẳng truy cầu

Chết không lưu luyến

Sạch bong vọng niệm

Tu Phật không khó”. (Vô tồn, Hồng Ngâm)

Kiên định tu Đại Pháp giữa cuộc bức hại

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã đi cùng với các học viên khác để giúp mọi người biết về sự tốt đẹp của Đại Pháp và tôi cũng đã giảng chân tướng cho họ.

ĐCSTQ bịa đặt dàn dựng vụ “tự thiêu” để ngụy tạo Đại Pháp và tạo cơ sở để bức hại các học viên một cách tàn nhẫn hơn. Chồng tôi đã bị lừa dối bởi tin tức trên TV và nói rằng tôi nên ngừng tập luyện vì chính quyền không cho phép. Tôi trả lời: “Sư phụ đã cho tôi một cuộc sống mới. Làm thế nào tôi có thể ngừng luyện tập đây?!”.

Tôi tiếp tục giảng chân tướng về Đại Pháp cho chồng tôi, nói với anh ấy rằng Đảng sợ mất quyền kiểm soát nhân dân vì có quá nhiều người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. ĐCSTQ sau đó đã lan truyền nhiều tin đồn để bôi nhọ Đại Pháp. Chồng tôi thừa nhận những gì tôi nói. Sau đó, tôi đã kiên trì tu luyện.

Lúc đó, cuộc đàn áp diễn ra rất khốc liệt. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục đọc thuộc lòng các bài thơ của Sư phụ và vững bước tiến tới giảng chân tướng, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi gửi thư cho mọi người, giảng chân tướng cho văn phòng cảnh sát, làm việc với các học viên địa phương để đưa ra thông báo, và phát tư liệu thông tin về Đại Pháp.

Do thiếu học Pháp chuyên sâu và có sơ hở trong tu luyện, tôi đã bị bắt 5 lần và bị giam giữ bất hợp pháp tại một trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Nhà tôi cũng bị lục soát, bị phạt khá nhiều lần.

Khi tôi trở về nhà vào tháng 8 năm 2006, môi trường rất căng thẳng. Cả gia đình tôi đã gây áp lực buộc tôi phải ngừng tu luyện Đại Pháp. Tôi tự hỏi mình nên làm gì. Đại Pháp không chỉ cứu tôi, mà còn vô cùng trân quý. Ai đắc được Đại Pháp là người may mắn nhất và không bao giờ từ bỏ nó. Vì vậy, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian học Pháp và đọc thuộc lòng các bài thơ của Sư phụ. Khi tôi vững tâm tu luyện đến cùng, gia đình tôi không còn phản đối nữa.

Sư phụ hàn gắn xương gãy của tôi

Con của bạn tôi đã tổ chức lễ cưới vào tháng 1 năm 2008. Tôi muốn nhân cơ hội này để giảng chân tướng và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hôm đó trời có tuyết, và đường rất trơn. Trước khi đến khách sạn, tôi bị ngã và gãy cổ tay trái.

Gia đình tôi buộc tôi phải đến bệnh viện. Khi bác sĩ nhìn thấy cổ tay của tôi, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi chìa tay trái ra, dùng tay phải cầm nó lên. Tôi nói từ trong sâu thẳm, “Sư phụ, xin hãy giúp con chữa lành xương cổ tay của con”. Ngay lập tức, tôi nghe thấy một tiếng rắc. Khi bác sĩ kiểm tra nó, anh ta nói, “Cổ tay của cô đã trở lại bình thường.” Vì vậy, anh ấy chỉ quấn cổ tay tôi bằng gạc và bảo tôi về nhà.

Trên đường về nhà, tôi thấy rằng mình không thể tạo áp lực lên chân và đi lại khó khăn. Ngày hôm sau, con trai tôi chở tôi đến bệnh viện để chụp X-quang sau khi biết tin tôi bị ngã. Người ta xác định rằng xương đùi trái của tôi bị gãy rất nặng. Bác sĩ yêu cầu tôi nhập viện. Chi phí y tế sẽ là 35.000 nhân dân tệ, và không có gì đảm bảo rằng nó sẽ được chữa lành. Hơn nữa, tôi phải ký vào một văn bản tuyên bố rằng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho việc chữa trị này.

Khi một người bạn là bác sĩ xem phim chụp X-quang của tôi, anh ấy nói: “Tình hình của bạn rất nghiêm trọng. Tôi có thể đảm bảo rằng nó sẽ không được chữa lành”.

Tôi quyết định về nhà mà không cần điều trị. Tôi đã nghĩ rằng các học viên không có bệnh tật. Tuy nhiên, chồng tôi mua cho tôi tám gói thuốc bắc và bắt tôi uống một gói. Lúc đó, tôi nghĩ mạng sống của mình là do Sư phụ ban cho.

Sư phụ giảng:

Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng tôi phải kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp và là một học viên chân chính. Tôi phải buông bỏ chấp trước vào bệnh tật, vì tôi không có bệnh tật. Vì vậy, tôi quyết định dừng uống thuốc và nhờ người cháu giúp đỡ. Khi chồng tôi chuẩn bị thuốc xong, tôi bảo cháu trai đổ vào phích nước trống rồi mang đi.

Sau khi chồng tôi nghĩ rằng tôi đã uống hết 8 gói thuốc, anh ấy muốn lấy thêm. Tôi nói với anh ấy: “Anh đừng mua nữa. Em không dùng bất kỳ loại thuốc nào mà anh đã mua trước đây. Em đã ném chúng đi. Nếu anh không tin em thì hãy hỏi cháu trai của chúng ta”. Anh ấy như chết lặng. Khi Tết Nguyên Đán đến gần, anh ấy không còn đi mua thuốc nữa.

Sau Tết, chồng tôi mạnh miệng nói: “Nếu em ngừng uống thuốc, anh sẽ không chăm sóc em nữa”. Quả nhiên, sau khi con gái tôi mang đến cho tôi hai thùng mì gói, chồng tôi đã khóa trái cửa lại và bỏ đi. Không ai đến gặp tôi sau đó. Tôi đã ở nhà một mình.

Bàn tay trái và bàn chân của tôi còn yếu. Không có ai chăm sóc, tôi tự hỏi mình nên làm gì. Với niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã chuyên tâm học Pháp và sao chép nhiều bài thơ của Sư phụ và treo chúng lên tường để tôi có thể tiếp tục đọc thuộc lòng. Tôi cũng chịu đựng cơn đau và dựa vào tường để có thể luyện công. Nhưng tôi gặp khó khăn khi ngồi thiền.

Ngay lúc đó, Sư phụ đã sắp xếp cho một đồng tu đến thăm, giúp tôi tỉnh ngộ ra. Tôi nói với anh ấy, “Tôi đã ngừng ngồi đả tọa cách đây ba tuần”. Anh ấy nói: “Chị phải làm điều đó”. Tôi ngộ ra ngay. Sau đó, tôi bắt đầu chịu đựng những cơn đau dữ dội để thực hiện bài ngồi đả tọa mỗi ngày, tôi bắt đầu đả toạ trong vài giây, rồi sau đó trong một phút. Dần dần, tôi có thể ngồi lâu hơn và thực hiện tất cả các bài công pháp mỗi ngày. Bây giờ tôi có thể ngồi trong hai giờ.

Khi những người hàng xóm của tôi biết rằng gia đình tôi không chăm sóc tôi, họ đều nghĩ rằng tôi sẽ chết một mình. Nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, cùng với những nỗ lực bền bỉ của mình, tôi đã tạo ra một bước đột phá trong khảo nghiệm sinh tử này. Việc tôi có thể thoát khỏi cơn hoạn nạn này đã thực sự gây ấn tượng với mọi người và khiến họ đánh giá rất cao về tôi.

Những linh hồn ác ma bị chính niệm của tôi đuổi đi

Bốn ngày sau khi tôi bị ngã, ngay khi tôi đi ngủ sau khi phát chính niệm, tôi đã bất động. Tôi nhìn thấy bốn con ma nam trùm khăn đen che mặt, đến gần tôi với ý định bắt tôi đi. Tôi đã chống lại họ và nhất quyết không đi cùng họ. Tôi nói, “Ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ta có Sư phụ chăm sóc cho ta. Ngươi không xứng đáng quản ta. Ta sẽ chỉ đi theo Sư phụ”. Chúng đã bỏ chạy. Dưới sự bảo vệ của Sư phụ, tôi đã được cứu một lần nữa.

Con gái tôi, đang ngủ và ở cùng phòng với tôi, nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Tiếng động của mẹ làm con sợ chết khiếp. Con đã bị hóa đá đến mức phải trùm chăn kín đầu để có thể ngủ được”.

Sau khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi ngồi dậy và nói với cô ấy, “Con gái của mẹ, mẹ đã chiến đấu với bốn con ma ác. Trận chiến của mẹ và chúng kéo dài trong 45 phút. Thật là nguy hiểm. Khi họ muốn đưa mẹ đi cùng, mẹ đã nói rằng mẹ sẽ chỉ đi theo an bài của Sư phụ của mình. Nghe vậy, họ phải bỏ chạy. Sư phụ lại cứu mẹ!” Con gái tôi trả lời, “Mẹ nói có thật không?” Tôi nói, “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không bao giờ nói dối!”

Trải nghiệm này khiến tôi trở nên kiên định hơn trong tu luyện của mình. Khi tôi học Pháp, luyện công, ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người, phát chính niệm để phá bỏ cuộc bức hại, hoặc xích mích giữa mọi người, tôi luôn niệm lời của Sư phụ:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi không ngại gian khổ và tinh tấn tu luyện, những điều kỳ diệu đã xảy ra, bất ngờ nối tiếp nhau. Ví dụ, Sư phụ đã điều chỉnh thân thể tôi theo các giai đoạn khác nhau. Khi tâm tính của tôi đề cao, và tôi làm tốt ba việc, tôi nghe thấy tiếng lách cách khi điều này đang xảy ra. Sau khi thân thể được điều chỉnh, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong một vài năm, tôi ngày càng trở nên khỏe mạnh hơn. Vào năm 2011, khi chúng tôi xây một ngôi nhà mới, tôi đã nhận những công việc lao động nặng nhọc.

Tôi năm nay 76 tuổi. Vì tôi đã trải qua các phong trào chính trị khác nhau dưới chế độ cộng sản tà ác, nên tôi hiểu rất rõ bản chất lừa đảo và bạo lực của ĐCSTQ. Vì vậy, khi tôi sử dụng kinh nghiệm cá nhân của mình để phơi bày bản chất thực sự của ĐCSTQ và chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp, mọi người sẽ dễ dàng tin tôi.

Tôi vẫn còn nhiều thiếu sót và nhiều chấp trước của tôi cần phải được loại bỏ. Để giúp cứu nhiều chúng sinh hơn, tôi phải nỗ lực tinh tấn hơn nữa, để không cô phụ ân đức cứu độ của Sư phụ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/10/432295.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/11/196537.html

Đăng ngày 09-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share