Bài viết của đệ tử Đại Pháp từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-08-2021] Tôi là một đệ tử đã tu luyện hơn 20 năm. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã luôn không tinh tấn cho lắm, tôi không thích luyện công, việc học Pháp cũng không thể theo kịp, cứ liên tục bận rộn với công việc và cuộc sống người thường. Những năm gần đây, thông qua học Pháp và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi mới có chút đề cao. Để bù đắp những sai lầm của mình và theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, tôi đã nỗ lực làm ba việc mà Sư phụ an bài để cứu nhiều người hơn.

Mùa xuân năm 2021, tôi đã trải qua một đại quan mà bản thân vốn dĩ có thể không thể qua được, nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã sống sót một cách thần kỳ.

Ngày 22 tháng 3, tôi đến giúp người chị trong thôn bán khoai môn. Thông thường, tôi không thích ăn bữa sáng. Ngày hôm đó làm công việc nặng nhọc, đến buổi trưa tôi cảm thấy mệt và đói, ăn trưa xong thì tiếp tục làm. Buổi chiều khi xong việc, tôi lái xe ba gác về nhà. Chiếc xe có cái mui, khi tôi đang lùi xe thì bất ngờ một luồng lực giống như sét nhanh chóng đánh trúng tôi và chiếc xe, tôi bị văng ra ngoài và ngã vào cái giếng lớn bên cạnh.

Tôi nghe thấy ở trên có tiếng ai đó gọi tên mình. Một hồi thì nước tràn vào mũi tôi, tôi hễ há miệng liền uống một ngụm nước. Sau đó, trong miệng tôi ứa ra bọt, người vốn đang nổi lềnh bềnh cũng bắt đầu từ từ chìm xuống. Lúc đó trong đầu tôi không có nghĩ gì hết, trong tâm chỉ không ngừng kêu lên: “Sư phụ, cứu con! Sư phụ, cứu con! Sư phụ, cứu con…” Khi chìm xuống đáy giếng, tôi cảm thấy ngạt đến mức không thể nào thở được, tôi liền dùng hết sức lực của mình trong tâm hét lớn: “Sư phụ, cứu con!”

Ngay lập tức, tôi liền cảm thấy một lực lượng rất mạnh đang đẩy tôi từ đáy giếng lên mặt nước. Đúng lúc ấy, có người vừa buộc sợi dây thừng mỏng vào vòi nước máy đưa vào giếng lấy nước tưới rau, và có một luồng lực thuận theo dòng nước đẩy tôi đến bên cạnh sợi dây, tôi liền dùng tay nắm lấy sợi dây, trong tâm không ngừng kêu cứu với Sư phụ. Lúc này, người chị bán khoai môn thấy tôi rơi xuống giếng, vội vàng chạy về nhà và mang theo vài sợi dây thừng dày để quấn vào thắt lưng anh rể, em trai anh rể và cháu ngoại của tôi, đưa ba người vào trong giếng nước. Mười mấy người nam giới cũng đứng bên trên kéo chúng tôi lên, bên cạnh giếng cũng có mười mấy người vây quanh xem, ai cũng sợ đến kinh hồn bạt vía, còn chị gái tôi thì đang khóc thất thanh. Khi thấy tôi được cứu lên, chị tôi chuyển từ khóc sang cười, lập tức đến đỡ tôi, tôi cũng cười và nói: “Em đã học Pháp Luân Đại Pháp rồi, em có Sư phụ…”

Lúc này, tôi nghe ai đó nói: “Trước hết đừng đỡ bà ấy, để bà ấy đi lại xem có chuyện gì không.“ Tôi liền sải bước lớn đi về phía nhà của mình, lúc đó liền nghe thấy có người đứng ở hiện trường nói: “Em gái của bà may mắn là thường xuyên luyện Pháp Luân Công. Bà nhìn kìa, mới té xuống giếng lên liền có thể tự mình đi lại được.” Lúc đó, cháu ngoại tôi cũng đuổi theo và lái xe chở tôi về nhà mình. Cháu vừa giúp tôi thay quần áo vừa nói: “Bà ngoại đúng là phúc lớn mạng lớn, đường kính miệng giếng rộng 4-5 mét, nước sâu cũng ít nhất là 3-4 mét. Bà ngoại ở trong giếng hết 20 phút mà vẫn có thể nổi lên.” Tôi nói: “Bà ngoại hôm nay đã học Pháp Luân Đại Pháp, là Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu bà ngoại, nếu không chắc chắn hôm nay mạng ngoại đã không còn rồi.”

Sau này nhớ lại sự việc ngày hôm đó, tôi vẫn thấy thực sự sợ hãi. Sự việc còn gây chấn động trong thôn, và mọi người đều biết tôi đang tu luyện Pháp Luân Công.

Chính là Sư phụ đã vì tôi mà gánh chịu tất cả.

Sau đó, ngày 29 tháng 3, tôi và đồng tu đi chợ để giảng chân tướng cứu người. Trên đường về nhà, khi đi đến chỗ đường xuống dốc ở làng bên, chúng tôi đối mặt với một chiếc xe container lớn đang chở bắp ngô lao nhanh đến. Chúng tôi đứng sang bên phải đường như bình thường, nhưng chiếc xe cứ lao về phía chúng tôi như thể bị trượt. Nhìn thấy xe sắp đâm trúng mình rồi, tôi liền hét lên về phía chiếc xe: “Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ…” Đầu của chiếc xe giống như nghe thấy, đột nhiên quay sang bên trái đường. Vì tốc độ xe quá nhanh, bắp ngô trên xe rơi vương vãi khắp mặt đất.

Mặc dù lúc đó chúng tôi không hề sợ hãi nhưng sau khi về nhà thì cảm thấy rất sợ, chân tôi run đến nỗi không thể đứng vững được.

Tôi biết là Sư phụ từ bi vĩ đại đã chống đỡ tai nạn này thay cho chúng tôi. Quả thực tôi không biết làm cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ, chỉ có thể không ngừng tinh tấn mới có thể báo đáp ân Sư!

Cầm bút lên nhiều lần mà tôi đều khóc không thành tiếng, không cách nào viết tiếp nữa. Hơn nữa tôi cũng không biết viết thế nào, nên tôi đã nhờ các đồng tu viết giúp bản thảo này.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/1/428927.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/10/195006.html

Đăng ngày 08-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share