Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2021] Con kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Đồng tu Dĩnh và tôi đã phối hợp để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp suốt mười hai năm qua. Cô ấy thường đến muộn một chút. Bất cứ khi nào đến muộn, cô ấy đều xin lỗi và nói rằng có việc gì đó đột xuất xảy ra hoặc một vị khách đột nhiên ghé qua. Tôi trêu cô ấy và nói: “Lần sau, tôi sẽ chỉ đợi năm phút thôi rồi sẽ rời đi nhé.” Tôi có thể thấy cô ấy rất vui vì tôi đã sẵn lòng đợi cô ấy.

Đồng tu Dĩnh có một đứa con nhỏ và vô số việc nhà phải làm. Tuy vậy, giống như một tiểu hòa thượng, cô luôn giữ nét mặt vui tươi mặc dù công việc luôn bề bộn. Cô cũng mở một cửa hàng tạp hóa và tại đó cô luôn bật chiếc tivi nhỏ để phát các chương trình của Đài truyền hình NTD cho khách hàng của mình. Cửa hàng là nơi để cô giảng chân tướng. Chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn, cô đã có thể thuyết phục một người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Hầu hết những người hàng xóm của cô đều đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Tính cách cô khá niềm nở và cô thường chuẩn bị các món ăn đặc biệt để chia sẻ với những người hàng xóm của mình. Hàng năm, cô đều làm bánh bao gói bằng lá tre và đem biếu những người cô quen biết. Ngay khi cô bước ra khỏi cửa, người hàng xóm của cô sẽ hỏi: “Chị đi ra ngoài để giảng chân tướng đấy à?” hoặc “Chị đi giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ phải không?”

Cô không bao giờ bị mất bình tĩnh. Tôi hỏi liệu tính khí của cô có tốt như vậy khi chưa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, cô trả lời: “Không đâu, tôi còn mắng nhiếc mọi người ấy, đặc biệt là chồng tôi.”

Cô Dĩnh cho biết một lần khi cô đề nghị một khách hàng thanh toán, nhưng người phụ nữ này khẳng định rằng cô ấy đã trả tiền. Họ đã cãi nhau và sau đó thậm chí còn đánh nhau. Dĩnh đã đập chai bia nhỏ vào đầu cô ấy khiến máu chảy ra. Người khách hàng đã phải khâu vài mũi. Cuối cùng, cảnh sát đã đứng về phía người khách hàng và cô Dĩnh phải trả cho vị khách này 5.000 Nhân dân tệ.

Vào những năm 1980, 5.000 Nhân dân tệ là một khoản tiền lớn. Tôi hỏi: “Cô lấy đâu ra số tiền nhiều như vậy?”. Cô Dĩnh nói rằng cô phải bán đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm như mì xào, đồ nguội và kem que để bù vào khoản lỗ. Cô nói: “Tôi phải làm việc đến 3 giờ sáng mỗi ngày. Lúc đó sức khỏe của tôi rất kém và tôi thường xuyên bị ngất xỉu. Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn hồi phục. Tôi tràn đầy năng lượng và tính khí tôi được tốt như hiện nay.”

Chúng tôi đã phối hợp cùng nhau một cách hoàn hảo mà không có xung đột hay mâu thuẫn. Suốt nhiều năm, tất cả những gì chúng tôi muốn làm là cứu được nhiều người hơn nữa. Chúng tôi không bao giờ cảm thấy nóng vào mùa hè hay lạnh vào mùa đông. Một lần nọ, chúng tôi đến một thị trấn có trường đại học và đã giúp 170 sinh viên thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi không thể giận Dĩnh vì cô ấy luôn là người xin lỗi trước, cô luôn nói: “Xin lỗi, đó là lỗi của tôi.” Tôi chỉ khó chịu với cô ấy đúng hai lần.

Lần thứ nhất là khi chúng tôi đi xe buýt, cô ấy hỏi tôi đã giúp bao nhiêu người thoái ĐCSTQ vào ngày hôm đó. Tôi nói rằng tôi không đếm, và cô ấy đề nghị sẽ đếm giúp tôi. Tôi không nghĩ cô ấy cần làm như vậy vì điều đó không quan trọng. Tôi miễn cưỡng đưa cho cô ấy mảnh giấy với danh sách tên những người tôi đã giúp thoái ngày hôm đó. Cô ấy đếm và nói: “103”, rồi nhét mảnh giấy vào túi trước của tôi. Khi chúng tôi xuống xe, tôi nghe thấy tiếng như thứ gì đó rơi xuống. Tôi nhìn xuống đất, nhưng không thấy gì cả.

Đêm hôm đó tôi muốn sắp xếp lại danh sách này, nhưng không thể tìm thấy mảnh giấy đó. Tôi lo lắng. Tôi không hướng nội, mà bực tức về Dĩnh: “Vì cô ấy muốn đếm số người thoái Đảng mà mình bị mất danh sách.” Tôi ngồi trước ảnh của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp) và cầu xin Sư phụ giúp tìm lại danh sách. Khi hai tay đan lại và tâm trí trở nên thuần tịnh, tôi cảm thấy được bao bọc bởi một luồng năng lượng và cảm thấy Sư phụ sẽ giúp tôi.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và thấy danh sách nằm trên ghế của tôi. Kinh ngạc và hạnh phúc, tôi liên tục cảm tạ Sư phụ.

Lần thứ hai tôi phẫn nộ với Dĩnh là khi chúng tôi giảng chân tướng. Tôi đề nghị chúng tôi đi thẳng đến một khu vực đông người, nhưng cô ấy lại đề nghị đi đường tắt. Tôi nghe theo lời khuyên của cô ấy và nửa giờ sau rốt cuộc nơi chúng tôi đến lại là nơi có ít người đi bộ. Tôi đã phàn nàn và bước chậm lại.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng trạng thái của mình không đúng, và tôi cần phải loại bỏ chấp trước oán hận này. Tôi nghĩ: “Ngươi không phải là ta, ta muốn ngươi biến mất”. Tôi bắt kịp tốc độ của Dĩnh. Đúng lúc đó Dĩnh nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi.” Tôi cảm ơn cô ấy và nói: “Không hề gì. Tôi phải cảm ơn chị vì đã giúp tôi loại bỏ tâm oán hận.”

Gần đây, Hoa đã tham gia cùng tôi và Dĩnh. Sự có mặt của cô ấy đã giúp chúng tôi loại bỏ rất nhiều quan niệm người thường.

Trước đây, Hoa đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng lúc tu lúc không, và một học viên lâu năm đã khích lệ cô quay lại tu luyện. Khi chúng tôi ra ngoài cùng nhau để giảng chân tướng, cô ấy thường nói những câu như: “Ai đó đang theo dõi chúng ta” hoặc “Người đó đang gọi điện thoại, có thể chúng ta đã bị lộ” và “Chúng ta không thể đến nơi đó, một học viên đã từng bị bắt ở đó trước đây. Chúng ta nên cẩn thận vì sắp đến ngày nhạy cảm”. Khi tôi nói với cô ấy rằng tất cả chỉ là giả tướng gây ra bởi nghi tâm của cô ấy, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không bịa chuyện, và gần như phát khóc vì tôi không tin cô ấy.

Hoa từng nói với tôi rằng cô ấy oán hận tôi: “Chị bỏ qua những gì tôi nói nhưng chị lại lắng nghe những gì Dĩnh nói. Chị không bao giờ chỉ trích Dĩnh.” Tôi nói: “Chị nói như một người thường, còn Dĩnh nói dựa trên Pháp.” Cô ấy đồng ý và nhờ tôi chỉ ra chỗ thiếu sót của cô ấy. Nhưng mỗi khi tôi chỉ ra thì cô ấy thường tìm cớ.

Hoa tình cờ nghe thấy Dĩnh và tôi nhận xét về cô ấy. Cô ấy không tỏ vẻ khó chịu và nói: “Các chị nên ở trước mặt tôi mà chỉ ra những gì tôi còn thiếu sót.” Khi chúng tôi cố gắng giải thích, cô ấy nói: “Chị không cần nói nữa, tôi đã nghe thấy tất cả.” Ngày hôm sau, tôi chủ định ngồi cạnh Hoa trên xe buýt và xin lỗi cô ấy: “Tôi không nên nói sau lưng chị như vậy. Chị nói đúng, tôi nên nói chuyện trực tiếp với chị khi tôi có vấn đề. Tôi cũng xin lỗi vì đã đối xử với chị khác với khi đối với Dĩnh. Từ bây giờ tôi sẽ không làm như vậy nữa.” Nước mắt cô ấy trào ra, và cô ấy bắt đầu nói với tôi rằng cô ấy đã cảm thấy mình bị đối xử bất công như thế nào.

Sự việc này khiến tôi nhận ra rằng tôi đã không đối xử tốt với Hoa. Tôi đã chỉ trích và làm tổn thương cô ấy. Tôi phải loại bỏ các nhân tố tranh đấu xuất phát từ văn hóa ĐCSTQ. Có một vài lần Hoa buộc tội tôi về những điều mà tôi không làm. Tôi không muốn giải thích cũng không khó chịu. Tôi biết rằng tôi phải đối tốt với các đồng tu của mình.

Một ngày nọ, sau buổi học Pháp nhóm, Hoa đến nói chuyện với tôi. Liên đã hỏi cô ấy về trải nghiệm giảng chân tướng cùng tôi và Dĩnh. Hoa nói: “Tôi đã nói với Liên rằng chị và Dĩnh làm việc cùng nhau và tôi làm việc một mình. Liên nói rằng chúng ta nên làm việc cùng nhau và tôi đã nói với chị ấy rằng Dĩnh thích làm việc với chị. Liên đang lo lắng cho tôi.” Hoa nói như thể Dĩnh và tôi đã tránh cô ấy và không quan tâm đến cô ấy. Điều này thật không đúng vì cả ba chúng tôi hầu như đều ở bên nhau mỗi ngày. Khi tôi cố gắng tranh luận, tôi nhìn thấy hình ảnh của Hoa khi còn trẻ. Cô ấy xinh đẹp, trong sáng và thân thiện. Có vẻ như cô ấy không trách chúng tôi vì đã làm tổn thương cô ấy. Tôi không nói gì với cô ấy. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang nhắc nhở tôi đối xử tốt với các học viên khác. Hoa đã giúp đỡ và nhắc nhở tôi rằng tôi cần phải tu xuất thiện tâm đối với các học viên.

Sư phụ giảng:

“Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng.” (“Giảng Pháp tại Manhattan”, Giảng Pháp tại các nơi X)

Một buổi sáng nọ, chúng tôi dự định sẽ đi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi đang ăn sáng thì Hoa đến. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy bị táo bón. Tôi tự hỏi bản thân: “Bây giờ, tôi cần loại bỏ chấp trước nào đây?”. Ngày hôm sau khi tôi đang ăn sáng, cô ấy lại đưa ra chủ đề tương tự. Tôi kìm lại và không nói gì. Vào ngày thứ ba, cô ấy lại nói điều đó thêm lần nữa trong khi tôi đang ăn! Lúc này tôi cảm thấy buồn nôn và gần như sắp nôn mửa. Tôi định mắng cô ấy, nhưng lại thôi.

Tôi đã mất một thời gian dài để tìm ra chấp trước mà tôi cần loại bỏ trong sự việc này, đó là tâm sợ bẩn. Tôi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy một con chuột, tôi không thích nghe những lời nhận xét tiêu cực hoặc bị thuyết giảng, tôi không thể chịu đựng một số điều nhất định và tôi có tâm tật đố, oán giận và là một kẻ hợm hĩnh.

Một ngày nọ, sau khi học Pháp xong, ba người chúng tôi đã nhìn thấy những túi củ cải chất lượng tốt với giá tốt. Muốn làm món dưa củ cải cay để ăn, Dĩnh đã mua hai túi, còn tôi và Hoa mỗi người mua một túi. Hoa cần đến nhà mẹ cô ấy nên đã nhờ Dĩnh giúp mang túi củ cải về nhà. Dĩnh nói với Hoa rằng cô ấy không còn tay nào có thể cầm được nữa. Nhưng Hoa cứ nhất định nhờ Dĩnh mang túi củ cải của cô ấy về nhà. Đúng lúc đó thì xe buýt đến. Hoa đã đặt túi củ cải của mình lên xe buýt và rời đi.

Khi tôi và Dĩnh xuống xe, tôi mang theo túi của mình và Hoa. Tôi để túi của mình bên vệ đường và đi đến nhà của Hoa cùng túi của cô ấy. Tôi nói: “Đây là hảo sự.” Dĩnh đồng ý: “Đây đúng là hảo sự. Nó khiến tôi trở thành một người tốt hơn.”

Một ngày khác, Dĩnh nói với tôi: “Hoa sẽ không chỉ trích chị, nhưng cô ấy chỉ trích tôi.” Tôi từng nói với Hoa về điều này trước đây, nhưng lúc đó cô ấy thực sự bị sốc vì cô ấy không nhận ra rằng mình đang làm điều đó. Tôi nói với Dĩnh: “Chị oán hận Hoa và tôi có thể thấy rằng chị đã cố gắng kìm chế. Nếu chị tiếp tục oán trách cô ấy, cô ấy sẽ tiếp tục chỉ trích chị. Chị đã và đang làm tốt nhưng đây là một khảo nghiệm để chị làm tốt hơn nữa.”

Sư phụ giảng:

“Tôi cũng thấy rằng quả thực có những người làm được hết sức tốt; cũng có [người] biểu hiện như [vượt] qua rồi, nhưng trong tâm chưa có qua, trong tâm vẫn đang bứt rứt. (cười) (mọi người cười) Miệng thì không nói nữa, biểu hiện cũng rất thản nhiên, nhưng trong tâm vẫn còn tức; (cười) tuy nhiên, vẫn được tính là có thể trầm tĩnh. Đó đã là bước thứ nhất rồi; vì đối diện với đệ tử Đại Pháp có tầng thứ khác nhau, [thì] yêu cầu đối với người tu luyện khác nhau là cũng khác nhau; Chư vị nào làm được tốt thì yêu cầu cho chư vị là cao hơn một chút, đề cao nhanh hơn một chút. Tu luyện mà; chính là như vậy; quan [ải] nào mà đặt ra nhỏ, chư vị sẽ chỉ có thể đi một bước nhỏ; cái quan ấy mà đặt ra lớn, thì chư vị chính là nhảy vọt.” (“Giảng Pháp tại Manhattan”, Giảng Pháp tại các nơi X)

Tôi đã chia sẻ với Dĩnh thể ngộ của mình về những lời giảng của Sư phụ. Ngay sau đó, Dĩnh đến thăm mẹ cô ấy. Mẹ Dĩnh đã chỉ trích cô và cháu gái với lời lẽ lăng mạ. Dĩnh đã phẫn uất và coi thường mẹ mình. Dĩnh biết rằng đã đến lúc cô ấy phải loại bỏ tâm oán hận của mình. Cô ấy vẫn im lặng khi bị mẹ chỉ trích mà không hề tức giận. Sau khi nói xong, mẹ cô ấy đã mỉm cười. Dĩnh biết rằng cô ấy đã vượt qua khảo nghiệm lần này.

Hoa đã đề cao rất nhiều và kiên định làm ba việc. Cô ấy đã làm tốt việc giảng chân tướng, đồng thời cô ấy cũng ít nói chuyện bằng tâm người thường hơn. Mẹ cô ấy đã phải nhập viện và cần cô ấy chăm sóc. Tuy vậy, cô ấy vẫn cố gắng không để điều đó cản trở và tiếp tục giảng chân tướng mỗi ngày.

Một lần nọ, cô ấy đã thú nhận với tôi rằng cô ấy vẫn không thể kiểm soát được lời nói của mình và vẫn chỉ trích Dĩnh. Sau đó, cô ấy đã xin lỗi Dĩnh. Bây giờ, cô ấy hiếm khi chỉ trích Dĩnh nữa.

Hoa mơ thấy Dĩnh và tôi đang bước xuống một con dốc. Cô ấy nói điều đó nhắc nhở cô ấy rằng chúng tôi cần chú ý đến việc tu luyện của mình. Sau đó, chúng tôi hướng nội tìm chấp trước của mình và đề cao bản thân. Ba người chúng tôi giúp đỡ nhau cùng tiến về phía trước. Chúng tôi trân quý mối duyên tiền định này.

Sư phụ giảng:

“Nhìn bề ngoài thì chúng ta đưa một tờ truyền đơn cho một người thường, nhìn bề ngoài là chúng ta đem chân tướng giảng cho người thường, tôi nói với mọi người, nếu như sau khi sự việc Chính Pháp này kết thúc, về việc nhân loại sẽ tiến nhập vào bước tiếp theo, người nào, sinh mệnh nào mà mang trong đầu não là “Đại Pháp vũ trụ không tốt”, sẽ chính là đối tượng bị đào thải đầu tiên, bởi vì cho dù những sinh mệnh trong vũ trụ xấu đến mức nào, thì họ còn xấu hơn nữa, bởi vì điều họ phản lại là Pháp của vũ trụ. Vậy thì khi chúng ta giảng rõ chân tướng, đã thanh trừ niệm đầu tà ác đối với Đại Pháp của những người này, ít nhất về việc này chẳng phải là đã cứu họ rồi sao? (“Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ”)

Sư phụ dạy chúng ta phải từ bi với mọi người. Tôi đã gặp một người đàn ông nói những lời không hay về Pháp Luân Đại Pháp và từ chối thoái ĐCSTQ. Ông ấy quát lên: “Tôi tin vào ĐCSTQ và Karl Marx. Đừng nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không nghe đâu!” Trong khi Dĩnh phát chính niệm, tôi nói với ông ấy: “Marx bắt đầu tôn thờ quỷ Satan khi ông ấy 18 tuổi và hiện đang ở trong địa ngục. Nếu ông tin ông ta, Ông sẽ phải chịu chung số phận với ông ấy. Người dân Trung Quốc là con cháu của Viêm Hoàng, không phải là con cháu của Marx và Lenin. Nếu ông từ chối thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông sẽ là một phần của nó. Thần muốn diệt Trung Cộng và khi điều đó xảy, ông sẽ phải chịu chung số phận với nó. Nếu ông là một người tốt, điều đó có đáng tiếc không?”

Dĩnh nhanh chóng tiếp tục cuộc nói chuyện: “Tôi biết có hai người bị bỏng. Một người đã liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Người còn lại nói xấu Pháp Luân Đại Pháp và chỉ còn 50% cơ hội sống sót. Bác sỹ đã năm lần ghép da cho anh ta và những cơn đau khiến anh ta thống khổ. Anh ta cũng đã phá sản.” Người đàn ông lập luận rằng ông ta không nói xấu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã khuyên ông từ nay về sau đừng làm như vậy.

Tôi đã từng giúp một phụ nữ thoái ĐCSTQ. Ngay khi tôi bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy đã cau mày: “Đừng nói với tôi điều đó, tôi không tin. Các học viên đã viết các thông điệp lên các tờ tiền. Pháp Luân Đại Pháp chống lại ĐCSTQ.” Tôi nói: “Chị có quyền không tin hoặc không nghe. Nhưng chị có vẻ là một người khôn ngoan và tốt bụng và tôi muốn nói cho chị biết sự thật. Những dòng chữ trên tờ tiền là nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp mà chúng tôi tuân theo trong cuộc sống: Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu một người chống lại những nguyên lý cơ bản này của vũ trụ, họ sẽ gặp nguy hiểm — chị có đồng ý không? Đối với việc ‘Trời diệt Trung Cộng’, chúng tôi tin rằng các vị thần sẽ làm điều này.”

Người phụ nữ im lặng một lúc rồi trả lời: “Tôi không biết chuyện này. Người không biết thì không có tội.” Tôi an ủi cô ấy và nói: “Bây giờ tôi đã nói cho chị biết rồi đó. Xin đừng mạo phạm Pháp Luân Đại Pháp và tôi cầu chúc cho chị một tương lai tươi sáng.”

Sư phụ giảng:

“Nhưng chư vị đã nghĩ tới chưa? Khi chư vị đến thế gian này đã ký [thệ] ước với tôi, chư vị phát thệ cần cứu độ những chúng sinh đó, chư vị mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp, chư vị mới có thể làm việc này, nhưng chư vị không có làm tròn [thệ ước]. Chư vị không có hoàn toàn làm tròn [thệ ước], trên lưng mà chư vị đang gánh vác vô lượng vô số chúng sinh được phân phối cho chư vị, một quần thể sinh mệnh rất lớn ấy, mà chư vị không cứu độ, thế thì sao đây?! Đó chỉ đơn giản là một vấn đề tu luyện không tinh tấn thôi sao? Đó là phạm tội cực đại cực đại! Tội lớn vô tỷ!” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”)

Ba người chúng tôi hiểu tầm quan trọng của việc cứu người. Chúng tôi nhất định sẽ học Pháp và tu luyện bản thân thật tốt để có thể cứu chúng sinh hiệu quả hơn nữa bằng trí huệ của mình. Chúng tôi sẽ tu luyện tinh tấn để hoàn thành thệ ước của mình và báo đáp ân đức của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính. Cảm ơn các đồng tu.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/17/433162.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/19/196648.html

Đăng ngày 14-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share