Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Sơn Đông, Đại lục

[MINH HUỆ 14-11-2021] Tôi là người nông thôn. Mẹ tôi đã bị bệnh từ khi tôi còn nhỏ, nên tôi từ nhỏ phải chăm sóc em trai em gái, bản thân chưa từng đi học một ngày nào.

Sau khi trưởng thành, tôi lấy chồng cách quê nhà rất xa. Kết hôn xong, không có đất cũng không có nhà để ở, còn phải chia nhau khoản nợ 1.200 Nhân dân tệ. Nhà chồng đông anh em, vì tôi là người vùng ngoài nên cha mẹ chồng và các chị em dâu coi thường tôi, hết lần này đến lần khác soi mói để đánh tôi.

Cuộc sống rất gian khổ, áp lực kinh tế khiến tôi lao lực quá thành bệnh, nào là bị viêm phế quản, hen suyễn, dạ dày, gan, lá lách, túi mật, hầu như nội tạng đều không tốt, còn bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, viêm quanh khớp vai, đau dây thần kinh tọa chèn ép chân nên không thể đi lại bình thường, thoái hóa đốt sống cổ ảnh hưởng đến não bộ, cũng như các bệnh phụ khoa. Vì trị bệnh mà tôi đi khám khắp nơi, nghe nói ở đâu có chuyên gia thì liền đến đó xem bệnh.

Về sau, một thanh niên bán thiết bị trị liệu nói với tôi: “Chị này, chị đi luyện Pháp Luân Công nhé, Pháp Luân Công có thể chữa được bệnh của chị”.

Vậy là tôi đến điểm luyện công mà cậu ấy chỉ, cùng học luyện động tác với mọi người. Sau khi luyện được bảy, tám ngày, khi luyện đến động tác “Di Lặc Thân Yêu”, vừa duỗi sau đó thả lỏng theo nhịp, ngay lập tức cảm thấy cột sống thắt lưng của tôi đã trở lại bình thường. Luyện đến động tác “tùy cơ hạ tẩu” (tùy cơ hạ xuống) tôi đã có thể cong lưng hạ xuống. Tôi nghĩ: “Mình có Sư phụ rồi, mình giao phó bản thân cho Sư phụ, điều gì cũng không sợ nữa”.

Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi

Sau khi tu luyện Đại Pháp hơn 20 ngày, Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi: Khi vừa bắt đầu luyện Bão Luân, tôi cảm thấy khó thở, nhưng vẫn kiên trì luyện, và thở hổn hển. Có người hỏi: “Tiếng gì vậy? Như tiếng khó thở vậy?” Tôi cũng không thể trả lời. Sau khi Bão Luân xong, tôi bước không nổi. Nhưng tôi vẫn kiên trì về nhà, khí lạnh toát ra và run cầm cập, tôi lên giường nằm bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại thì mồ hôi đổ ướt đẫm cả chăn gối, nhưng thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Trước đây tôi bị thiếu máu, thường bị ngất đi. Một lần, khi tôi làm việc ngoài đồng, thì đầu cắm thẳng xuống đất. Sau khi tỉnh lại, thấy có một người đang đứng bên cạnh nói: “Chị đừng sợ, tôi biết chồng chị. Tôi đã ở đây trông chừng chị hơn nửa giờ, biết đâu chị cần tôi giúp đỡ”.

Tôi nói: “Tôi bị thiếu máu, chỉ cảm thấy đầu cắm xuống đất, rồi không biết gì nữa”.

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh đều khỏi, hiện tại thân thể khỏe mạnh.

Một lần nọ, tôi đang ở nhà đan giỏ thì cảm thấy lạnh, sau đó đi tiêu ra máu, ói ra máu, và không ăn không uống liên tiếp năm, sáu ngày liền. Đến ngày thứ bảy, người bạn cho tôi một chùm nho, tôi khát nước nên ăn hết một hơi. Ăn xong thì ra đồng thu hoạch ngô. Chồng đang đi làm ở vùng ngoài, không có ở nhà. Một mình tôi thu hoạch ba mẫu ngô trong ba ngày.

Còn có lần khác, tôi bước xuống thang từ mái nhà gỗ, còn hai bước nữa, tôi tưởng hết rồi nên hụt chân ngã từ trên thang xuống đất, cánh tay bị bầm tím. Cô giúp việc làm bánh bao cho nhà tôi nói: “Chị rớt từ trên thang xuống khiến tôi sợ quá đứng yên tại chỗ”.

Hôm sau, cánh tay và bàn tay tôi đều sưng lên. Nhưng 3.000 bánh cưới mà người ta đặt sẽ đến lấy vào ngày mai. Người tu luyện ở đâu cũng nghĩ cho người khác, không thể từ chối đơn đặt hàng vào giờ cuối, cũng không thể làm chậm trễ hỷ sự nhà người ta.

Vào ngày thứ ba, tôi hấp bánh, tôi cắn răng dùng ngón tay cái để ấn bánh, ấn từng cái, ép từng cái, 3.000 chiếc bánh cưới được ép trong một ngày. Sau một ngày bận rộn, tôi mệt lả, đến tối vừa ngã đầu xuống liền ngủ một mạch. Sáng hôm sau thức dậy, ồ, cánh tay của tôi hết sưng, hết bầm tím, cũng không đau nữa.

Sau khi tu luyện, thân thể tôi thay đổi rất lớn, đó là kỳ tích! Điều này truyền rộng trong làng, và dân làng nói: “Trước đây cô ấy bệnh sống không nổi, sau khi học công thì bệnh gì cũng khỏi, thân thể khỏe mạnh”.

Láng giềng được đắc cứu và tu Đại Pháp

Người giúp việc nói với tôi: “Công này tốt quá, chị mau đến dạy mẹ em nhé, bà bị liệt nửa người không bước xuống giường được”.

Tôi đi đến nhà cô ấy và nói với mẹ cô rằng: “Nếu bác muốn học thì đừng bỏ cuộc giữa chừng”. Ban ngày tôi mở băng video dạy công của Sư phụ cho bà xem, và xem một video bài giảng Pháp của Sư phụ, buổi tối tôi dạy bà động tác luyện công.

Sau hơn một tháng, bà nói với tôi rằng: “Đã hơn 20 năm qua tôi không có kinh nguyệt, sao giờ lại có nhỉ?”

Ba hôm sau, ngay khi bước vào nhà tôi, bà ấy liền nói: “Chị dâu này, chị nhìn tôi này, tôi có thể đi lại rồi! Tôi đã đi bộ từ nhà tôi đến dốc Bắc, rồi từ dốc Bắc đi đến nhà chị đấy”. Bà ấy vui sướng như một đứa trẻ.

Tập thêm một tháng nữa, bà ấy có thể xoắn dây thừng, giặt quần áo và có thể làm mọi việc nhà. Cả gia đình đều rất vui mừng, đều chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Người giúp việc thấy mẹ cô luyện tốt như vậy, bản thân cô ấy cũng tu luyện theo. Ba người chúng tôi cộng với dì hàng xóm ở sân Đông, tổng cộng bốn người luyện công cùng nhau.

Thời điểm đó Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Dì hàng xóm ở sân Đông mới vừa luyện được mấy ngày, con trai và cháu của dì lo sợ nên không cho dì luyện nữa. Sau đó, dì bị liệt nửa người, đã tiêu hết 1.200 Nhân dân tệ nhưng vẫn không chữa khỏi.

Tôi nói dì niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Dì ấy nói: “Niệm cũng không tác dụng”.

Tôi thấy ánh mắt dì không tốt, tôi nói, dì cũng không quan tâm. Dì nói: “Chị dâu đừng ở đây làm phiền tôi nữa, bây giờ tôi chỉ muốn chết thôi”. Tôi nghe vậy thì lo lắng dì ấy ở nhà một mình suy nghĩ quẩn nên rủ dì ấy sang nhà tôi.

Dì không đi được nên tôi cõng dì trên lưng. Vừa cõng dì lên, tôi liền phát hiện dì giấu một chai thuốc trừ sâu sau lưng. Dì nói: “Tôi rất khó khăn mới mua được đó”. Rất khó khăn là vì dì phải cố gắng hết sức dựa vào cái ghế bốn chân để đi mua.

Tôi nói: “Dì mua làm gì vậy?”.

Dì nói: “Tôi không muốn sống nữa”.

Tôi cõng dì về nhà tôi, và để dì ngồi trên ghế sofa, không cho dì về nhà. Tôi muốn dì cùng luyện công với tôi, dì nói: “Tôi đứng còn không vững mà chị dâu còn bảo tôi luyện công?”.

Tôi hỏi dì: “Dì có thể ngồi đả tọa không?”

Dì nói: “Có thể”.

Vậy là hai chúng tôi cùng ngồi đả tọa. Sau khi đả tọa xong, tôi để dì ngủ lại nhà tôi. Sáng hôm sau thức dậy, dì ấy nói: “Ồ! Lạ thật, ở nhà chị dâu, cả người tôi không cảm thấy đau”.

Tôi nói: “Dì đừng đi, để cháu nấu cơm dì ăn nhé”.

Hôm sau lại tiếp tục học Pháp, luyện công. Tôi nói: “Hôm nay thức dậy luyện công nhé”.

Dì nói: “Tôi không đứng được thì luyện động công thế nào?”.

Tôi nói: “Đừng lo, dì đứng dựa vào lò sưởi nhà cháu mà luyện”.

Luyện được ba lần xung quán (ghi chú: Bài công pháp thứ ba của Pháp Luân Công là “Quán Thông Lưỡng Cực Pháp”), dì ấy nói: “Luyện lần sau tốt hơn lần trước nhỉ?”.

Tôi nói: “Vậy luyện thêm lần nữa nhé”.

Dì nói: “Vẫn thấy thật là tốt”.

Tôi nói: “Lần này chúng ta bắt đầu luyện lại từ đầu”.

Khi luyện đến Bão Luân, dì nói: “Chị dâu xem, hay là tôi đứng tách khỏi lò sưởi nhỉ?”.

Tôi thấy dì ấy đã có thể đứng vững. Lúc mới đến nhà tôi, dì ấy phải dựa vào chiếc ghế bốn chân để di chuyển, bây giờ không cần nữa. Sau ba ngày thì dì ấy tự đi về nhà.

Hôm mà dì về nhà, con trai tôi cũng về. Dì nghe vậy liền nói: “Để tôi thêm mấy gáo nước, hái bắp nấu cháo ngô cho cậu nhỏ uống”.

Chẳng mấy chốc, dì bưng một nồi cháo đến nhà tôi. Người láng giềng bán bánh bao nhìn thấy dì như vậy thì ngạc nhiên lắm: “Dì ơi, dì khỏe rồi à?!”.

Dì ấy nói: “Tôi chạy cho mọi người xem nhé”.

Lúc đó dì ấy đang ở trong sân nhà có sáu gian phòng của tôi, và chạy từ đầu Đông đến đầu Tây.

Người trong thôn tôi đều nói “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt”

Sau đó, người trong thôn tôi đều nói: Pháp Luân Đại Pháp quá thần kỳ!”. Một số người nói: “Người luyện Pháp Luân Công đều là người tốt. Anh/chị có thấy AA khác với người khác không. Ngay cả mẹ của người giúp việc đi tiểu bất cứ chỗ nào trong nhà chị ấy, chị ấy cũng không ghét bỏ; dì hàng xóm đến nhà chị ấy ở hết mấy hôm; chồng mắng chị ấy nhưng chị ấy cũng không để trong tâm, người bình thường thực sự không thể làm được như vậy”. Qua những điều này, con trai và cháu trai của dì hàng xóm đều đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Cháu của dì ấy nói với người khác rằng: “Ai mà nói Pháp Luân Công không tốt, cháu sẽ không tin. Bệnh của bà cháu đã khỏi sau ba ngày luyện công tại nhà dì hai của cháu”.

Tôi sửa sang nhà cửa, thợ nề làm việc nói: “Chị hai, chỉ cần chị ở đây, chúng tôi làm việc sẽ thuận lợi. Hôm đó chị không đến, một người trong nhóm đập trúng vào tay, và một người khác bị thương. Hôm nay chúng tôi tháo cửa sổ, hơi khó, chị đứng đây đừng đi nhé!”.

Thật vậy, chẳng mấy chốc họ đã làm xong một cách thuận lợi. Khi thanh toán, cai thầu không có tiền thối, tôi nói: “Không cần thối, tính tổng số là được rồi”. Tôi không chi li tính toán với họ.

Bí thư thôn chỗ tôi đã hơn 70 tuổi, bị đau ruột thừa phải vào viện phẫu thuật. Bác sĩ mổ ra mới thấy là ung thư trực tràng! Vội vàng cho ông lão về nhà, rồi bảo gia đình chuẩn bị hậu sự. Sau khi biết chuyện, tôi cầm theo 50 Nhân dân tệ, đến nhà lão bí thư. Con trai lão bí thư hiện là bí thư thôn. Khi tôi đến, gia đình ông ấy ra hiệu cho tôi rằng ông không biết tình trạng bệnh của mình, nên giữ bí mật với ông ấy. Tôi gặp lão bí thư, và nói: “Chú này, chẳng phải chỉ là đau ruột thừa thôi ư, sao lại khổ sở kêu cha gọi mẹ thế này? Chú còn không mau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, gọi mẹ cũng đâu có tác dụng gì?”

Lão bí thư thở dài một hơi, và nói: “Niệm gì cũng không tác dụng”.

Tôi nói: “Chú từng niệm chưa? Chú thấy bố chồng cháu đó, bác sĩ cũng nói chỉ sống được mấy ngày, bố chồng cháu niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, chú thấy ông ấy hiện thế nào!”

Lão bí thư nói: “Thấy ông ấy hoàn toàn khỏe”.

Lão bí thư gọi tên tôi vừa khóc, vừa nói: “Chú không muốn chết, chú muốn sống”.

Con gái ông ở bên cạnh nói: “Ban ngày đau ít, đến đêm thì nói không ra tiếng”.

Tôi nói: “Chú này, muốn sống thì niệm nhé, mau niệm nhé!”.

Ông ấy nói: “Niệm có thể khỏe không?”.

Tôi nói: “Có thể chứ!”.

Con gái lão bí thư nói: “Chị nói lại lần nữa nhé, em lấy bút ghi lại”.

Trước khi rời đi, tôi dặn dò cả nhà ông ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Ba hôm sau, tôi nghe loa của đại đội phát lớn rằng: “Minh Lượng (tên con trai của lão bí thư), nghe được loa này thì về nhà, bố anh gọi!”.

Lão bí thư khỏe lại một cách thần kỳ! Vẫn còn những trường hợp như vậy ở thôn tôi, nhiều lắm!

Hiếu kính bố mẹ chồng, không tính toán được và mất

Sư phụ giảng:

“là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đối với việc nhà và bố mẹ chồng, tôi không tính toán được mất. Gia đình chồng tôi có bốn anh em, chồng tôi là con thứ hai. Theo quy định, mỗi gia đình phải gửi 60 Nhân dân tệ tiền phụng dưỡng cho bố mẹ chồng mỗi năm, nhưng họ không gửi. Sau khi tu luyện, tôi không tức giận bố mẹ chồng, mà còn dẫn đầu về việc gửi tiền phụng dưỡng nhiều hơn. Láng giềng gặp mẹ chồng tôi và nói: “Con dâu chị học Pháp Luân Công, tôi cũng được lợi ích, vì con dâu tôi cùng theo học với con dâu chị, nên cũng hiếu thuận với tôi, xem ra Đại Pháp này thực sự tốt!”

Một lần, mẹ chồng ốm, em chồng nói với chồng tôi: “Anh hai, khi mẹ đi khám bệnh, anh trả tiền trước rồi cuối cùng tính chung”.

Nhưng đến cuối cùng thanh toán thì họ lại không nhận. Chồng tôi cầm hóa đơn đến gặp họ, em trai nói với chồng tôi rằng: “Anh tiêu tiền còn đến tìm tôi đòi à!” Vừa mắng chửi, vừa đánh, chồng tôi tức điên. Tôi khuyên chồng, anh ấy mắng tôi, và nói: “Đây là 1.800 Nhân dân tệ đấy!”.

Tôi nói: “Chúng ta làm việc nửa tháng thì kiếm lại được thôi. Mình lại đến đòi, muốn bị đánh nữa à”.

Tôi âm thầm xé hóa đơn tiền thuốc của mẹ chồng. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tuyệt đối sẽ không thể làm được như vậy. Chúng tôi chi tiền, bỏ công sức, cuối cùng còn bị đánh, chuyện này không dễ mà vượt qua.

Từ đó trở đi, dẫu có dắt bố mẹ chồng đi khám bệnh và lấy thuốc, tôi cũng không nói với chồng và em trai. Láng giềng biết chuyện, nói với tôi rằng: “Anh em bốn người, bản thân chị phụng dưỡng bố mẹ già, cũng phải nói một câu chứ”.

Tôi nói: “Nói làm gì? Tôi tu Đại Pháp, không giống như họ. Lại nói, nếu bố mẹ chồng chỉ có một con trai thì sao?”

Mấy tháng sau, em chồng cảm thấy có lỗi, cũng chủ động đến thăm hỏi bệnh tình mẹ chồng. Từ đó, mỗi gia đình bắt đầu sắp xếp thay phiên chăm sóc bố mẹ già.

Sau này mẹ chồng bị liệt nằm trên giường, không thể cử động. Mọi người đều đi làm, khi đó tôi ở nhà làm bánh bao và kinh doanh bán bánh bao, ở chung phòng trước sau với mẹ chồng. Hễ trong nhà mẹ chồng có chuyện, bà sẽ gọi tên tôi, hàng xóm nghe thấy cũng chạy đến báo với tôi. Bất kể là đến phiên ai chăm sóc, chỉ cần bố mẹ chồng có chuyện thì đều đến tìm tôi bàn bạc cách giải quyết. Láng giềng và người thân nhìn thấy tình huống này thì đều nói: “Người học Đại Pháp khác với người bình thường”.

Mẹ chồng qua đời rồi, ban ngày tôi chăm sóc bố chồng, đêm thì chồng ngủ với bố. Miễn là đến phiên nhà tôi phụng dưỡng, tôi chưa bao giờ để bố bị uất ức. Tôi chi tiền nấu ăn cho ông, chuẩn bị cho ông chăn ấm và giường sưởi. Đến phiên gia đình khác chăm sóc, thường nghe bố chồng la lớn trong nhà: “Đói đến chết mất!”, vậy là tôi âm thầm mang thức ăn đến cho ông.

Em dâu thường nói trước mặt chị dâu tôi rằng: “Bố gặp chị hai liền vui mừng, gặp chúng ta ngay cả một nụ cười cũng không có”.

Bố chồng có 1.500 Nhân dân tệ tiền tiết kiệm, ông nói sẽ cho tôi. Tôi nói: “Con không cần đâu”. Anh em trong nhà vì 1.500 Nhân dân tệ này mà cãi cọ um sùm, tôi đưa số tiền này cho họ chia nhau. Trước khi bố chồng qua đời, ông chia tài sản nhưng không có chia cho tôi, tôi cũng không bận tâm.

Nhà chúng tôi có một bộ ống nước tưới đất, mỗi lần em trai cần tưới thì đến lấy. Tôi sợ ống nước bị trộn lẫn với họ, nên đã đánh dấu nó. Một lần, em trai tức giận bừng bừng đến nhà tôi, bung tất cả ống nước trong nhà tôi ra, chọn cái sử dụng tốt của nhà chúng tôi rồi mang về nhà bên đó. Khi người hàng xóm nhìn thấy, em trai còn bực bội và bảo tôi đến gặp cậu ấy mà nói đúng sai. Tôi nói: “Bỏ đi, tôi sẽ chi thêm 200 Nhân dân tệ để mua một cái mới, không cần tức giận, có tốt hơn không”.

Chính niệm chính hành

Chỉ hơn hai năm sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Giang Trạch Dân và tà đảng Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Nghe đồng tu nói phải đi phản ánh tình hình, tôi cũng mang theo sách Đại Pháp, lên xe buýt đi nói lời công đạo cho Đại Pháp. Đi chưa được bao xa thì bị chặn lại và đưa đến thị trấn.

Sau khi gia đình biết chuyện, đã dẫn một nhóm người đến khuyên tôi. Mẹ chồng dẫn con trai tôi đến nài nỉ nhân viên đại đội đi thị trấn để nói rõ chuyện với tôi, họ nói: “Loại sao Tang Môn này, có về hay không cũng không quan trọng”. (ghi chú: sao Tang Môn ý chỉ sao xấu, mang nhiều ý nghĩa xấu, tang tóc, buồn phiền)

Mẹ chồng nói: “Đừng nói vậy! Đây là con dâu tốt của tôi”. Nói rồi mẹ chồng ngồi lăn ra đất, vừa khóc vừa nói: “Trước đây tôi nói lời không tốt về con dâu, cố ý nói con dâu là Tang Môn, lời nói đó là giả, không tính”. Lời này của mẹ chồng cũng khiến nhân viên đại đội rơi nước mắt.

Tôi nói với mẹ chồng: “Mẹ quên con từng uống thuốc (bã thuốc) dùng cả giỏ trái cây để đổ bã, còn dùng chai lọ để đổ thuốc vào mang đi? Con không thể nói lời giả dối, nếu không tu luyện Đại Pháp, con sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc như hôm nay, cũng không có được thân thể khỏe mạnh như hôm nay”. Tôi dùng hết sức hô lớn trong sân. Cuối cùng họ trị không nổi tôi, nên đành để tôi về nhà.

Sau chuyện này, hễ có chuyện lớn chuyện nhỏ là đại đội liền đến tìm tôi. Một lần, trong làng có một tấm dán chân tướng Pháp Luân Công, đại đội đã hỏi từng người rằng ai đã dán. Tôi là người cuối cùng đi, vừa vào cửa, nhân viên công tác ở thị trấn đứng lên uy hiếp tôi, vỗ bàn nói: “Tôi nói cho chị biết, chỉ cần việc gì mà Đảng Cộng sản không cho làm thì không được làm!”.

Nói xong lại đập xuống bàn ba cái. Anh ta tức giận chỉ vào tôi và nói: “Chị phải nghe lời Đảng”.

Tôi nói: “Tôi không nghe!”.

Một lần nọ trong làng có người phóng hỏa, ai đó vu khống là tôi làm, Ủy ban thôn thông báo tôi đến gặp. Sau khi đến, tôi nhìn thấy trong phòng có hơn 20 người từ thị trấn và phân cục công an. Họ không đề cập đến chuyện phóng hỏa, một người của phân cục nói: “Từ nay về sau chị đừng dán trong thôn chị, chị đi thôn khác mà dán”.

Tôi nói: “Vì sao lại dán ở thôn khác? Không thể chỉ gắp chân gà vào chén mình chứ”.

Khi có người cầm tiền chân tướng Đại Pháp đến mua bánh bao, tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho họ, để họ đọc những chữ viết trên tiền là gì, nói với họ rằng minh bạch chân tướng Đại Pháp sẽ đắc được phúc báo.

Cảm ân sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn được đắm mình trong Pháp Luân Đại Pháp, thật hạnh phúc! Đệ tử cảm tạ hồng ân hạo đãng của Sư phụ!

(Pháp hội chia sẻ tâm đắc tu luyện của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục lần thứ 18 trên Minh Huệ Net)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/14/明慧法会-得修大法-乡邻受益-433255.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/16/196596.html

Đăng ngày 10-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share