Bài viết của một Đệ tử Đại Pháp

[MINH HUỆ 20-11-2021] Kính chào Sư tôn! Kính chào các đồng tu!

Tôi xin chia sẻ quá trình tôi quay trở lại tu luyện trong ba năm qua, sau khi rời xa Đại Pháp dưới áp lực của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Năm 2018 xảy ra một vụ bắt bớ hàng loạt các đồng tu Pháp Luân Đại Pháp trong khu vực của tôi, trong đó có tôi. Vì đắc Pháp muộn, trong tu luyện cũng chưa kinh qua ma nạn nào lớn. Dù vậy, nhiều đồng tu địa phương lại coi tôi là tấm gương mà ca tụng, sùng bái, tôi lại không biết thực tu, chỉ dùng nhân tâm mà nhận thức Đại Pháp và tu luyện… đủ loại nguyên nhân khiến tôi bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Sau mấy tháng bị tra tấn, tẩy não và uy hiếp dữ dội trong trại giam, tôi đã nhượng bộ và buộc phải ký tuyên bố từ bỏ Đại Pháp. Tôi biết mình đã làm điều lẽ ra một đệ tử Đại Pháp không bao giờ nên làm.

Nửa năm sau, khi được thả ra, tôi đã rơi vào tình trạng sức khỏe cực yếu, toàn thân tê dại, tinh thần hoảng hốt, hễ ngửi mùi đồ ăn là buồn nôn. Mẹ tôi bắt tôi phải đi khám sức khỏe. Bác sỹ nói túi mật của tôi mọc đầy polyp và cần phải phẫu thuật. Tôi từ chối, một phần vì tôi vẫn còn chính niệm, hiểu rằng đệ tử có biểu hiện bệnh là do những nguyên nhân sâu xa hơn và không cần đi khám chữa bệnh, một phần vì tôi đã tự xả bỏ sinh tử.

Quay trở lại tu luyện

Tôi từ nhỏ tới lớn vẫn luôn khỏe mạnh, sung sức. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thậm chí còn đi lại nhẹ nhàng, sức khỏe dồi dào, và tư duy mẫn tiệp, hành động nhanh nhẹn, khiến nhiều đồng tu nam cũng phải ngạc nhiên. Nhưng khi được thả ra sau nửa năm bị giam cầm, tôi đi chậm hơn cả bà lão 80 tuổi.

Tôi không dám nghĩ đến việc quay lại tu luyện, cảm thấy mình không xứng đáng tu Đại Pháp nữa. Sáng sớm tỉnh ngủ rồi, cũng không muốn ra khỏi giường.

Một hôm, đúng 4 giờ sáng, tôi bỗng nhiên thức dậy, thấy bóng quạt quay trên tường. Tôi rất ngạc nhiên: quạt nhà ai vậy nhỉ? Tôi nhắm mắt lại, một luồng ánh sáng vàng rực chói sáng trước mắt tôi, âm thanh bánh xe kim loại quay vù vù bên tai tôi. Tôi mở mắt ra, thấy bao nhiêu Pháp Luân màu vàng, trắng và trong suốt, xoay tròn trên tường.
“Sư phụ vẫn quản mình! Sư phụ vẫn còn muốn đệ tử này ư!” Tôi phấn chấn, lập tức ra khỏi giường, bắt đầu luyện công. Từ hôm đó, tôi bắt đầu dậy sớm luyện công, học Pháp.

Trước khi tôi được thả, lính canh của trại tạm giam hỏi tôi có đăng nghiêm chính thanh minh trên Minh Huệ như nhiều đồng tu khác hay không. Họ đe dọa họ theo dõi sát sao Minh Huệ hàng ngày nên sẽ biết ngay nếu tôi công bố.

Sau khi về nhà, vì sợ bị trả thù mà hơn bốn tháng sau khi được trả tự do, tôi vẫn chưa dám công bố..

Một hôm, tôi tình cờ gặp một đồng tu ở chợ gần nhà. Bà ấy bảo tôi: “Chị phải viết Nghiêm chính thanh minh; nếu không, tà ác vẫn có chỗ để hại chị.” Về đến nhà, lòng tôi nặng trĩu như đá, muốn viết mà không dám viết. Đối với tôi, điều này giống như lựa chọn giữa sự sống và cái chết. Nó kéo dài trong vài ngày. Tôi nghĩ Nghiêm chính thanh minh là dùng sinh mệnh để đứng lên lập lại thệ ước, đối với tôi mà nói, cũng như lựa chọn sinh tử vậy… Tôi cứ miên man đắn đo như vậy tới mấy ngày.

Đến ngày 1 tháng 10, tôi lại rơi vào tâm trạng chán nản, đơn độc, cảm thấy mất hy vọng sống tiếp, nhưng cũng có một suy nghĩ rất rõ ràng: “Cho dù hôm nay có phải chết thì mình cũng phải đăng Nghiêm chính thanh minh lên Minh Huệ đã.” Tối hôm ấy, tôi gần như dùng cạn năng lượng mới viết xong Nghiêm chính thanh minh. Kỳ lạ thay, lúc viết xong, tâm đột nhiên bình tĩnh lại, tảng đá đè nặng trong tâm kia đã tiêu đâu mất.

Không lâu sau, tôi tình cờ gặp một đồng tu cao tuổi, nhà ở ngoại thành cách nhà tôi rất xa, trước kia mới chỉ gặp nhau đôi lần, nhưng không có ấn tượng gì mấy. Tôi nghe nói đồng tu này rất giản dị, trình độ văn hóa không cao, chịu khổ rất tốt. Trong khi những đồng tu xung quanh tôi trước đây đều tránh gặp tôi vì sợ tôi bị cảnh sát theo dõi, thì đồng tu này lại rất nhiệt tình. Bà nói chúng tôi là đồng tu, nên cần giúp đỡ nhau. Bà liên tục động viên tôi, lại mời tôi đến nhà bà học Pháp mỗi tuần một lần. Chúng tôi cũng ấn định thời gian phát chính niệm mỗi ngày hai tiếng đồng hồ.

Một tháng sau, trạng thái tu luyện của tôi đã bình thường trở lại. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi và kéo tôi ra khỏi địa ngục một lần nữa.

Bù đắp tổn thất

Tôi chưa viết Nghiêm chính thanh minh bao giờ nên không biết phải viết như thế nào, từ đầu đến cuối chỉ viết những lời sám hối. Khi Ban Biên tập Minh Huệ đăng lên, họ đã thêm một câu rằng “Tôi sẽ bù đắp tổn thất gây ra cho Đại Pháp.” Khi đọc câu này, tôi đã sốc: “Làm thế nào mà bù đắp được đây?”

Mấy hôm sau, tôi gặp lại một đồng tu lớn tuổi cũng bị bắt năm 2018, sau đó bị kết án tù treo. Trong thời gian bị giam giữ phi pháp, bà bị “chuyển hóa”, trạng thái rất không tốt, ma nạn trong gia đình rất lớn. Đồng tu này thường trong trạng thái mơ hồ, không thanh tỉnh, học Pháp, luyện công, phát chính niệm đều ngủ gật. Hồi đó, tôi bị cảnh sát theo dõi một thời gian và phát hiện ra tôi thường xuyên liên lạc với bà, vì thế mà khiến bà bị liên lụy.

Thấy tình trạng của bà như vậy, tôi thấy khó xử trong tâm. Làm sao bây giờ? Hai chữ “bù đắp” bỗng xuất hiện. Đúng rồi, tôi phải bù đắp lại. Bà ấy bị bức hại, dù cho bản thân có lậu, nhưng trong việc này, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi bèn trước tiên khai sáng hoàn cảnh tu luyện bình thường cho bà, cùng bà bàn bạc, lập thành nhóm học Pháp nhỏ giữa hai chúng tôi.

Vừa quyết định học Pháp chung thì đại dịch Trung Cộng bùng phát, toàn bộ khu vực chúng tôi bị phong tỏa. Tôi cùng đồng tu vẫn kiên trì học Pháp. Cơ quan tôi đã đóng cửa 10 tháng nay nên tôi không phải đi làm, mà khu nhà tôi ra vào cũng khá thoải mái, nên đồng tu tới nhà tôi không bị trở ngại gì. Bà lại mang cho tôi giấy đi đường ở xã bà ấy, nên tôi đến nhà bà cũng thông suốt. Gần như ngày nào chúng tôi cũng học Pháp cùng nhau hoặc làm tài liệu giảng chân tướng để phân phát, và tôi đã phát hơn 10.000 bản trong 10 tháng đó.

Quá trình học Pháp, chứng thực Pháp cùng đồng tu này cũng là quá trình ma luyện tâm tính. Chủ ý thức của đồng tu thường không thanh tỉnh, từ nhỏ đến lớn lại không có khái niệm thời gian, tư duy logic thiếu mạch lạc. Bà đọc Pháp hay bị buồn ngủ nên phải mất mấy tiếng, chúng tôi mới đọc xong một bài giảng. Nhưng hễ nói đến chuyện người thường thì bà lại tỉnh như sáo, lại thao thao bất tuyệt. Đồng tu phát chính niệm cũng hầu như ngủ gật. Ra ngoài giảng chân tướng thì bà không giảng, còn nói: “Không cần giảng, giờ nói người ta không nghe đâu”. Giao lưu thì vì không có khái niệm về thời gian nên đồng tu nói lẫn lộn cả lên. Đồng tu đau chân, cùng nhau ra ngoài phát tài liệu thì bà kêu tôi đi nhanh, liền nổi nóng, thậm chí còn la lớn.

Có hai lần ra ngoài phát tài liệu vào buổi tối, lúc đồng tu chủ ý thức không thanh tỉnh, bị tà ác ở không gian khác làm cho ngã. Bà thường tính toán làm sao để đi lại ít hơn, khiến tôi cảm thấy phân phát tài liệu là một gánh nặng cho bà. Bà ấy hễ gặp việc khó nhẫn là bỏ cuộc. Bà ấy còn nói Nghiêm chính thanh minh của bà khác với những người khác, vì lúc viết hối quá thư, bà đã nói với Sư phụ trong tâm rằng bà vẫn là tu chính Pháp, nên hành vi của bà không bị tính là “chuyển hóa”. Tôi rất khổ não, thật sự không kiên trì nổi, thầm nghĩ: “Trạng thái của tôi vốn đã không tốt, bà lại như thế này thì biết làm sao đây?” Có thời gian, tôi còn nghĩ không đến nhà bà ấy nữa.

Sau đó, tôi học Pháp, học thuộc Pháp thật nhiều. Trước khi bị bức hại, tôi đã học thuộc 20 lần “Chuyển Pháp Luân” và không ít bài trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ”. Những điều đó đã khiến tôi quá tự mãn, cao ngạo, giao lưu với đồng tu thì nói toàn Pháp lý, nhưng quên mất rằng thực tu căn bản là đề cao tâm tính. Khi tĩnh tâm đọc lại “Chuyển Pháp Luân” và “Tinh Tấn Yếu Chỉ”, tôi mới giật mình. Tôi nhận thấy những chấp trước khiến mình đi lệch đường; đối chiếu với Pháp mới thấy tôi đã làm rất nhiều việc vi phạm tiêu chuẩn của Đại Pháp mà còn không tự nhận ra. Nào là tự phụ, kiêu ngạo, ích kỷ, cầu danh, tâm hư vinh, an nhàn, v.v.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi biết chỉ có Đại Pháp và Sư phụ mới có thể kéo tôi ra khỏi vực thẳm tăm tối. Tôi tiếp tục học Pháp, học thuộc Pháp, đối chiếu bản thân với Pháp và hướng nội để tìm ra những sai sót của mình. Dần dần, tôi đã thoát khỏi trạng thái đơn độc. Tôi trở nên tràn đầy năng lượng hơn và có có sức chịu đựng lớn hơn.

Tôi cũng nhận ra rằng hoàn cảnh của đồng tu lớn tuổi là một khảo nghiệm tâm tính đối với tôi. Tôi cần phải đối mặt với nó, và không tránh né. Tôi tự hỏi: “Mình có quyết tâm bù đắp tổn thất cho Đại Pháp không?” Những vấn đề của bà ấy, từ khi tôi nhìn thấy, có thể có nghĩa là tôi cũng gặp những vấn đề tương tự. Tôi nên tận dụng cơ hội này để tu luyện bản thân thật tốt.

Tôi đã có một cuộc thảo luận cởi mở với bà ấy. Khi chúng tôi lại xảy ra xung đột, tôi sẽ lập tức suy xét và chia sẻ với bà ấy. Tôi cũng đọc các bài chia sẻ của các đồng tu trên Minh Huệ và tải podcast để nghe khi làm việc nhà hay lái xe. Chia sẻ của các đồng tu cho tôi thấy những thiếu sót của mình. Tôi cảm thấy tâm trí mình được khai phóng trong quá trình này.

Tôi đã chia sẻ các bài chia sẻ ấy với đồng tu cao tuổi. Bà ấy cũng cảm động trước những hành động chân chính của các đồng tu khác. Dần dần, bà ấy đã thay đổi và bắt đầu hướng nội. Bà ấy nói đã nhận ra bà không thực tu bản thân nhiều năm qua. Bà ấy ngại khổ và luôn tránh né khổ nạn, vì thế mà tự gây cho mình rất nhiều khổ nạn. Bà ấy cảm thấy thực sự hối hận và thường nói với tôi: “Tu luyện đúng là vô cùng nghiêm túc!”

Bà ấy bắt đầu chép Pháp để không dễ bị buồn ngủ nữa. Bà cũng kéo dài thời gian đả tọa từ một giờ lên hai giờ. Hễ cảm thấy trạng thái tu luyện của mình còn thiếu sót, bà ấy sẽ phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu. Bà ấy trở nên tỉnh táo hơn nhiều khi học Pháp. Tôi cảm thấy đây là điều tuyệt vời nhất mà tôi được chứng kiến ở bà ấy kể từ khi tôi quen bà cách đây mười năm.

Tôi cũng nhìn thấy những điểm tích cực ở bà: Bà ấy đã sống vất vả, hôn nhân đầy trắc trở; tài chính rất eo hẹp. Sau khi con trai bà ly hôn, con dâu của bà đã giành quyền nuôi con trai và để lại cho gia đình rất nhiều nợ. Với trình độ học vấn thấp, đôi khi đồng tu khó có thể hiểu được ý nghĩa bề mặt của Pháp.

Trong 20 năm tu luyện, đã có vài lần bà ấy phạm sai lầm nghiêm trọng. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, bà vẫn kiên định tu luyện và tin rằng Sư phụ vẫn quản bà.

Giúp bà ấy cũng là giúp tôi nhanh chóng đề cao tâm tính. Khi tôi được thả ra khỏi trại giam, một đồng tu đã chỉ trích tôi thậm tệ trước mặt những người khác. Sau đó, vợ anh, cũng là đồng tu, bị nghiệp bệnh, phải cấp cứu và nhập viện. Anh ấy nhờ tôi giúp phát chính niệm. Tôi bèn điều chỉnh tâm thái của mình và phát chính niệm cho cô, cho đến khi bà ấy qua khỏi cơn nguy kịch. Trong quá trình đó, khi không ngừng oán giận và phàn nàn, tôi được thể hội sự thù thắng, mỹ diệu của sự vô tư vô ngã, vị tha, cũng ý thức ra rằng đó là cảnh giới thần thánh của chính giác chính Pháp của vũ trụ mới, cũng là tiêu chuẩn mà các đệ tử Đại Pháp phải đạt tới. Đến giờ, tôi làm vẫn chưa tới, nhưng tôi sẽ dùng tiêu chuẩn này để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, không ngừng tinh tấn.

Tôi và đồng tu lớn tuổi hết sức trân quý môi trường tu luyện này. Chúng tôi quan tâm đến nhau, thức tỉnh nhau, tỷ học tỷ tu, vững vàng đi trên con đường tu luyện, đắm trong ánh sáng an lành của Đại Pháp.

Cứu người

Sau khi ra khỏi hang ổ tà ác, tôi lại được cơ quan cho đi làm trở lại. Cơ quan tôi vì tôi mà chịu rất nhiều áp lực, nhưng lãnh đạo và đồng nghiệp đều rất tốt với tôi, không gây khó dễ, xa lánh tôi, lại cho tôi tiếp tục công tác ở vị trí cũ. Ở cơ quan, tôi có nhiều thời gian học Pháp. Nhưng vì tôi đã bị bức hại, nên tâm lý lãnh đạo cũng bị áp lực, phải cho người theo dõi tôi. Vì thế, tôi không thể thường xuyên ra ngoài giảng chân tướng như trước nữa, nên cảm thấy phát tài liệu thì phù hợp hơn.

Tôi bèn bàn bạc ý tưởng này với một đồng tu cao tuổi mà học Pháp cùng tôi sau khi tôi được thả. Bà liền làm tài liệu cho tôi. Vì bà ấy phải trông hai cháu gái ở nhà, nên không dễ ra ngoài. Bà ấy muốn làm một ít tài liệu ở nhà, nhưng không thể tìm được đồng tu đi phân phát.

Tôi không có kinh nghiệm làm tài liệu, cũng không biết mua vật tư ở đâu. Tôi liền cầu Sư phụ, và rất nhanh mua một máy in và mực in ở gần nhà, rồi mang đến nhà đồng tu. Đồng tu đã có ít giấy in, nên chúng tôi bắt đầu in. Lúc ấy đang là thời gian dịch bệnh, chúng tôi lên Minh Huệ, tải tài liệu về đại dịch để đồng tu in. Căn phòng nhỏ của bà đầy tài liệu, nên bà phải dọn đồ đạc xung quanh mới có chỗ ngủ, nhưng bà ấy rất thích làm việc này.

Chúng tôi đã phát hơn 10.000 bản trong mùa thu và mùa đông năm ấy. Chúng tôi đã đến mọi quận, huyện trong thành phố. Đôi khi chúng tôi đi xe buýt đến những nơi xa hơn. Những lúc chờ xe buýt vào buổi tối, trời xuống tới gần -30°C, chúng tôi lạnh cóng, nhưng lại thấy vui.

Đến tháng 4 năm nay thì bà chuyển về quê, và đề nghị tôi mang máy in nhà làm tiếp. Tôi có đôi chút lo lắng vì bị cảnh sát theo dõi sát sao, chồng tôi cũng bị áp lực nặng nề, và tôi có rất ít thời gian ở nhà vì còn phải đi làm hàng ngày.

Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình không nên hãm vào tư duy chịu đựng cuộc bức hại một cách thụ động, chỉ cần cơ điểm làm việc của chúng ta phù hợp với Pháp thì sẽ có đường đi. Tôi bèn mang hết máy in về nhà, lại mua thêm một cái mới, thế là có bốn cái. Tôi đặt vào một phòng trống và bắt đầu in tài liệu. Thỉnh thoảng, khi đồng tu trở lại thị trấn, chúng tôi lại cùng nhau đi phát tài liệu như trước đây.

Tôi cũng đã chỉnh máy in để in tài liệu chất lượng cao. Mặc dù in chậm hơn, nhưng chữ lại sắc nét hơn nhiều và màu sắc sống động hơn. Hễ có máy in nào gặp sự cố, tôi lại mang nó ra cửa hàng của người thường để sửa, để không làm phiền đồng tu hỗ trợ kỹ thuật và cũng giảm rủi ro về an toàn.

Năm 2019, cảnh sát đã tiến hành mấy vụ bắt giữ quy mô lớn và tịch thu máy in và vật tư ở nhà của một số đồng tu. Khi một số người không lấy được tài liệu để phân phát, tôi tiếp nhận công việc và bắt đầu in tài liệu cho họ. Tôi đã in kinh văn mới của Sư phụ, Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác. Thời gian của tôi ở nhà rất dày đặc. Mặc dù lúc nào cũng bận rộn nhưng sau khi bỏ được tính nôn nóng, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ và có trật tự.

Chúng tôi sẽ không nhận thêm đề nghị in khi cảm thấy vượt quá khả năng làm việc của chúng tôi. Như vậy để đảm bảo rằng chúng tôi không bị ngập trong công việc đến mức không còn thời gian học Pháp.

Quy chính

Năm 2020, một hôm, một viên chức ở đồn cảnh sát khu vực của tôi đã gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi đến đồn để ký bản cam đoan từ bỏ Đại Pháp. Anh ấy nói đây là một hoạt động của chiến dịch “Xóa sổ”, nếu tôi đến ký thì họ sẽ xóa tên tôi khỏi danh sách của họ. Tôi nói: “Cơ quan tôi bận lắm, không đi được”, rồi tôi cúp điện thoại. Không ngờ, anh ta thông qua những cảnh sát trên cục, tìm đến chỗ làm của tôi đe dọa rằng lần trước tôi không bị kết án vì tôi đã chuyển hóa. Nếu hợp tác với họ lần này, tôi sẽ gặp rắc rối nữa. Đặt điện thoại xuống, tôi bình tĩnh suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào với tư cách là một người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng là chiếc chìa khoá vạn năng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003”, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo Niệm nhất chính — Ác tựu khoa Tu luyện nhân — Trang trước Pháp Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc Thần tại thế — Chứng thực Pháp

(Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch

Chư vị sợ — Nó sẽ bắt
Niệm được chính — Ác sẽ gục
Người tu luyện — Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ nổ
Thần tại thế — Chứng thực Pháp

(Sợ chi, Hồng Ngâm II)

Tôi sáng tỏ rồi, đúng là hảo sự. Đây là cơ hội để tôi bù đắp những sai lầm trước kia. Từ cổ chí kim, đệ tử của bất kể môn tu luyện chính Pháp nào đều phải vượt qua quan sinh tử này. Hôm nay, tôi đi con đường này, cứ nghe Sư phụ mà làm thôi.

Sau một giờ đồng hồ phát chính niệm, tôi gọi lại cho cảnh sát. Trước tiên, tôi xin lỗi đã không lịch sự vì đang bận công việc. Anh ấy cũng lịch sự, nói rằng anh ấy chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Tôi nói: “Tôi không thể ký. Có thể anh cho nó không thành vấn đề gì lớn, nhưng đối với một người tu luyện, điều đó còn tệ hơn cái chết. Tôi đã phải ký cam kết ở trung tâm tẩy não, nhưng họ vẫn không để tôi yên.” Rồi tôi đã giải thích cho anh ấy Pháp Luân Công là gì, cuộc bức hại của ĐCSTQ, hàng triệu gia đình bị chia ly cuộc bức hại và hậu quả tàn khốc của cuộc bức hại đối với giá trị phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi đã nói chuyện tầm nửa tiếng đồng hồ, anh ấy vẫn lắng nghe. Cuối cùng, tôi nói: “Trước đây, chúng ta đã từng gặp qua, anh để lại ấn tượng rất tốt với tôi, anh thực hiện nhiệm vụ quản lý khu vực thì có chức trách bảo đảm an ninh cho khu vực. Nếu như anh tiếp tay cho kẻ ác, khiến một công dân thiện lương, tuân thủ pháp luật bị hại, thậm chí nguy hiểm đến sinh mệnh, thì tôi nghĩ trong tâm anh cũng thấy bất an. Duy hộ chính nghĩa, trừ ác khuyến thiện mới là chức trách của anh. Cho người một con đường cũng chính là cho mình đường lui. Tôi nghĩ, anh giờ đã biết phải làm gì rồi.”

Anh ấy nói: “Đúng vậy, tín ngưỡng là việc của cá nhân, tôi sẽ không can thiệp. Chỉ là cấp trên bảo làm nên tôi không có cách nào. Giờ tôi biết mình phải làm gì rồi.”

Từ đó trở đi, anh ấy không bao giờ làm phiền tôi nữa.

Sự việc này qua đi, tâm tôi vô cùng bình thản. Cũng như học sinh vậy, tôi đã trượt bài thi đầu tiên, nhưng sau khi nỗ lực, tôi đã vượt qua bài thi lần này, không có gì phải tự đắc, hoan hỷ cả.”

Ba năm ma luyện, ma nạn đột nhiên xuất hiện như đứng trước vực sâu vạn trượng; buông nhân tâm xuống, liền bay lên cao, thấy dưới chân là một đóa sen.

Lời kết

Trên đây là tâm đắc thể hội về tu luyện của tôi trong ba năm qua. Ba năm này, đối với tôi là một quá trình thoát thai hoán cốt, tái sinh sinh mênh. Sự từ bi hồng đại của Sư phụ và pháp lý thâm sâu của Pháp Luân Đại Pháp đã làm tan chảy tâm ngạo mạn, hư vinh, tự tư, lòng dạ hẹp hòi của tôi, khiến tôi khắc cốt ghi tâm, từ bỏ nhân tâm, hòa tan trong Pháp, trở thành người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chân chính.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/21/433169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/25/196725.html

Đăng ngày 09-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share