Bài một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-7-2006] Tôi từ nhỏ vốn thích đọc sách. Khi tôi còn trẻ, tôi đọc bất cứ sách gì mà tôi tìm thấy. Khi tôi 15-16 tuổi, tôi còn đọc cả “Tư Trị Thông Giám” (Zizhitongjian), mà tôi chẳng hiểu gì cả. Sau khi tôi được gửi về đồng quê, sức khoẻ của tôi kém dần. Lúc bấy giờ vẫn còn có bảo hiểm sức khoẻ công cộng, vì vậy sau khi trở lại thành phố, tôi đi khắp các nhà thương, thử mọi thứ mà có thể thử, kể cả những phương pháp trị bệnh bí mật trong dân gian bởi những người có thật tài mà đã được truyền thụ từ tổ tiên của họ, v.v. Tôi cũng thử các bác sỹ phù thuỷ. Sau này chính tôi học lấy môn y học Trung Quốc. Tôi đã học “Bản thảo Cương mục” và cả “Hoàng đế nội kinh”. Trong quá trình, tôi đã trị bệnh (allergies) cho con gái tôi, mà tất cả các nhà thương nổi tiếng Tây và Đông trong đô thị tỉnh của chúng tôi đã bó tay. Nhưng, tôi vẫn không thể trị dứt bệnh cho tôi. Sau đó tôi thử Khí công. Tôi tập luyện gần đủ thứ khí công nổi tiếng mà vẫn không kết quả.

Gần như do một sự tình cờ tôi tham gia lớp dạy của Sư phụ tại thành phố của chúng tôi năm 1994. Sau khi nghe ba buổi giảng đầu, tất cả những thắc mắc của tôi trong đời và tất cả những câu hỏi không có lời giải đáp mà đã thu thập trong khi tôi đọc các thứ sách đều được giải đáp. Giống như một cánh cửa trong tâm tôi thình lình được rộng mở. Tôi cảm thấy sáng suốt, và tôi hiểu được nhiều điều. Trong hai buổi học tôi thật ra ngủ mê, nhưng tai tôi không bỏ mất một điều gì. Sau khi Sư phụ xong buổi dạy, tôi thức dậy. Tôi cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng thật vô lễ. Sau này Sư phụ nói về điều đó và tôi hiểu rằng đó là vì Sư phụ đang làm sạch bộ óc của tôi. Sư phụ nói ở cuối buổi dạy thứ năm rằng sau khi chúng tôi rời khỏi giảng đường, chúng tôi sẽ biết thế nào là không còn có bệnh. Trên con đường về nhà, tôi cảm thấy mình tràn đầy sức lực khiến tôi cũng không muốn ngồi lên chiếc xe đạp của tôi. Thay vì vậy, tôi đi bộ và đẩy chiếc xe đạp đi bên cạnh, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng suốt con đường, điều mà tôi chưa từng cảm giác được từ lúc bé thơ. Bước đi của tôi nhẹ nhàng đến độ thật là vui sướng. Tôi đi càng lúc càng mau. Sau đó khi tôi ngồi lên xe đạp, thì giống như tôi không cần đạp nó chút nào. Chiếc xe chỉ là chạy tới tự một mình cả khi tôi đi lên dốc. Tôi rất thích thú. Tôi biết điều gì tôi đã tìm gặp và quí báu nó hết lòng.

Đến cuối năm 1994, tôi nghe nói Sư phụ sẽ tổ chức khoá học cuối của ông tại Quảng Châu. Tôi nghĩ, “Tôi phải đi. Tôi đã đắc được một cái Pháp quí báu như vậy một cách quá dễ dàng là vì Sư phụ đã đến thành phố của chúng tôi. Tôi phải đi Quảng Châu để tỏ rằng chính tôi muốn đi tìm Pháp.” Kỳ thật, tôi thật muốn chứng tỏ tôi quí báu và kính trọng cái Pháp này nhiều như thế nào, và tôi cũng muốn tỏ ra sự cương quyết của tôi để tu luyện. Trên con đường đi Quảng Châu, các bệnh trước đây của tôi giống như tái xuất hiện. Đôi lúc tôi cả cảm thấy mình không thể đứng được vững. Nhưng tôi vừa kêu Sư phụ giúp đỡ, tôi lại có thể đứng lên. Sau khi tôi bước vào trong lớp học, tôi hiểu rằng đó là vì Sư phụ đã bắt đầu điều chỉnh cơ thể của chúng ta cả trước khi chúng ta đến lớp học.

Một ngày trước khi buổi học bắt đầu, Sư phụ đang nói chuyện với một người nhân viên chỉ cách các ghế của chúng tôi khoảng 20 thước. Sau đó Sư phụ bước qua trước mặt chúng tôi. Ông mỉm cười hiền lành và nhìn chúng tôi khi Ông đi ngang qua. Một học viên cũ mà đã tham gia 5-6 khoá học của Sư phụ chào Sư phụ với hai tay chắp lại cung kính. Sư phụ mỉm cười gật đầu với cô ta trong khi tôi nhìn Sư phụ đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì. Sau khi Sư phụ bước qua rồi, tôi thình lình “thức tỉnh” và cảm thấy hối hận: “Tại sao tôi không biết chào Sư phụ?” Tôi tức thời chắp hai tay lại hướng về phía sau lưng Sư phụ, nói trong tâm tôi “Kính chào Sư phụ!” Thình lình Sư phụ quay đầu lại, mỉm cười và gật đầu với tôi. Tôi rất xúc động không biết nói sao cảm giác của mình.

Tôi không bao giờ chờ đợi rằng một cái nhìn của Sư phụ sẽ tạo ra một sự mầu nhiệm cho tôi sáng hôm sau đó. Tôi đã đọc nhiều như vậy từ tuổi thơ ấu khiến cho mắt tôi bị yếu kém từ tiêu chuẩn bình thường là 1.5 chỉ còn lại là 0.5-0.6, thêm vào với bệnh loạn thị. Tôi mang mắt kiếng trước khi tôi tham gia các buổi dạy của Sư phụ, các độ từ 150 và 300 độ sửa và 150 độ mỗi bên cho bệnh loạn thị.

Sáng hôm đó sau khi tôi tỉnh dậy, tôi tìm cặp mắt kiếng của tôi, mà thường được để bên cạnh cái gối của tôi. Tôi thấy rằng cái mắt kiếng bên phải đã bị nứt ở giữa. Trong khi tôi cố tìm hiểu xem tại sao, đứa con gái nhỏ của một bạn đồng tu, mà đã tham gia mười khoá dạy của Sư phụ, nói với tôi, “Sư phụ không muốn cô mang mắt kiếng nữa.” Với lằn nứt ở chính giữa, tôi dĩ nhiên không thể mang chúng.

Nửa tin nửa ngờ điều đứa bé gái nói, tôi để cặp mắt kiếng của tôi vào trong túi áo khoác và đi xuống lầu. Tôi đi đến nơi bàn tiếp tân của khách sạn để hỏi đồ đạc của mình. Trước khi tôi có thể lấy cái giấy nhận từ trong túi áo, tôi cần phải lấy ra cặp mắt kiếng trước. Tôi hết sức ngạc nhiên thấy rằng tròng mắt phải của mắt kiếng tôi cũng bị nứt ở giữa. Chỉ vừa mới năm phút từ khi tôi bước xuống lầu, và tôi không đụng hoặc đè bẹp cặp mắt kiếng của tôi. Tại sao tròng mắt kia cũng bị nứt? Lúc bấy giờ tôi chịu rằng đó là vì Sư phụ không muốn tôi mang mắt kiếng nữa. Nói cách khác, đó là vì mắt tôi đã trở lại bình thường và tôi không còn cần mắt kiếng nữa! Sau này đi khám lại thì thấy rằng mắt tôi quả thật đã trở lại bình thường. Từ đó, tôi bỏ hẳn cặp mắt kiếng mà tôi đã mang từ nhiều năm trước đây.

Trong lớp dạy của Sư phụ, tôi cảm và kinh nghiệm được sự thật của Pháp Luân Đại Pháp; tôi cũng cảm thấy sự vô biên của Phật Pháp. Trong bảy năm bức hại, mỗi khi hồi tưởng lại kinh nghiệm của tôi tham gia khoá dạy của Sư phụ, tôi càng trở nên kiên định hơn. Trong bảy năm bức hại bất hợp pháp, không gì có thể làm lay chuyển đức tin của tôi nơi Sư phụ và Đại Pháp, cho dù đó là tình cảm gia đình, các khó khăn đã mất tất cả, hoặc có thể bị tra tấn đến chết.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/7/3/132068.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/8/19/76931.html

Đăng ngày 8-2-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share