Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Pháp
[MINH HUỆ 22-09-2021]
Kính chào Sư phụ tôn kính.
Xin chào các đồng tu!
Kênh truyền hình Tân Đường Nhân tiếng Pháp đã nhanh chóng được mở rộng từ tháng 3 năm 2020 đến tháng 9 năm 2021. Kênh truyền hình đã phát triển từ việc sản xuất video giảng chân tướng dài 3 phút đến các chương trình phát sóng thường nhật kéo dài một giờ đồng hồ và từ con số 10.000 đến 150.000 đăng ký thuê bao. Nhìn lại việc chúng tôi đã đi được xa như thế trong một năm rưỡi này, tôi cảm thấy như mình đang mơ. Tại từng bước đi tôi đều cảm thấy sự gia trì của Sư phụ và uy lực kinh ngạc của Pháp Luân Đại Pháp.
Vô sở cầu nhi tự đắc
Do đại dịch bùng phát toàn cầu, nước Pháp đã thực hiện phong tỏa vào tháng 3 năm 2020. Các học viên đề xuất nhóm tiếng Trung của NTD tiếng Pháp phối hợp với các học viên nói tiếng Pháp để làm các video ngắn giảng chân tướng. Tôi đã không đi phân tích hay chất vấn việc này – tôi chỉ đơn giản là lập ra một nhóm vào ngay ngày hôm sau. Tất cả chúng tôi đều biết việc này nên được thực thi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên các học viên người Hoa và người Pháp phối hợp với nhau.
Chúng tôi lên kế hoạch sản xuất video trong một tuần. Điều mà chúng tôi chưa từng ngờ tới là mọi thứ đã diễn ra thật suôn sẻ! Tất cả chúng tôi cảm thấy sức mạnh cự đại khi mọi người làm việc cùng nhau. Không đến một tuần – Chúng tôi đã phát hành video vào ngày hôm sau! Cứ như thể mọi thứ đã được sắp đặt sẵn.
Nhóm làm video giảng chân tướng đã thực hiện trong ba tháng. Họ sản xuất 5 video ngắn mỗi tuần, dài từ 3 đến 5 phút, cho đến khi sự quan tâm của mọi người về tình hình dịch bệnh ở Trung Quốc giảm đi. Điều này đã đặt cơ sở cho nhóm NTD tiếng Pháp. Chúng tôi cũng lên kế hoạch cho chương trình tiếng Pháp kéo dài 15 phút.
Kéo dài thời lượng chương trình từ 5 phút lên 15 phút nghĩa là tăng gấp ba khối lượng công việc. Mới chỉ ba tháng trước tôi cảm thấy việc này rất khó khăn, bởi vì tôi cũng có một công việc toàn thời gian. Tôi nghĩ rằng sau một giai đoạn bận rộn tôi có thể nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó thì khối lượng công việc lại tăng lên. Tuy nhiên, tất cả quá trình này thật tự nhiên đến mức tất cả chúng tôi đều cảm thấy Sư phụ đang đẩy chúng tôi về phía trước. Chúng tôi chỉ phải đặt tâm vào đó và mọi thứ tiến triển thuận lợi. Trong một tháng, chương trình “Triển vọng Trung Quốc” của chúng tôi đã chính thức lên sóng. Điều kỳ diệu là chúng tôi không cảm thấy khối lượng công việc nhiều hơn trước.
Sau khi chương trình đầu tiên được phát sóng và chúng tôi nắm bắt được quá trình sản xuất, chúng tôi đã tiến về phía trước với chương trình tiếng Pháp thứ hai: “Chân trời mới”. Lần nữa, chúng tôi không lo lắng hay phân tích. Chúng tôi chỉ cảm thấy đây là lúc để làm vậy vì thế chúng tôi làm mà không trì hoãn. Khi chúng tôi cần thì những người có tài năng và kỹ năng cần thiết xuất hiện. Nhìn lại cả quá trình như một giấc mơ.
Một tháng sau chúng tôi đã phát hành chương trình tiếng Pháp thứ ba: “Các nhà Lãnh đạo tư tưởng nước Pháp” Trong vòng ba tháng, chúng tôi đã lên sóng ba chương trình bằng tiếng Pháp. Các học viên mà tôi không biết trên khắp thế giới đã liên lạc với tôi, đề nghị gia nhập nhóm. Tôi không cần phải tuyển dụng họ. Tôi chỉ muốn tạ ơn Sư phụ vì sự an bài từ bi này.
Có lần, cả ba chương trình của chúng tôi được phát sóng trực tuyến và không có được nhiều lượt xem. Lượng đăng ký của chúng tôi tăng trưởng chậm khi mà chúng tôi chỉ thêm được 100 người xem mỗi ngày. Tôi bắt đầu xin mọi người góp ý để tăng số lượng khán giả. Điều này diễn ra vào thời điểm có cuộc bầu cử sôi động ở Hoa Kỳ. Tổng bộ NTD đã khuyên chúng tôi đưa tin về cuộc bầu cử. Từ cuộc họp thảo luận cho đến khi chính thức lên sóng, chỉ mất hai ngày.
Chúng tôi đã chính thức phát sóng chương trình tin tức về bầu cử Mỹ vào ngày 16 tháng 11 năm 2020, và số lượt người xem và đăng ký kênh đã tăng vọt, tăng hơn hàng chục lần so với trước đây. Sự tăng trưởng thật sự của NTD tiếng Pháp cũng bắt đầu từ khi đó. Người Trung Quốc nói về thiên thời, địa lợi và nhân hòa-chúng tôi chắc chắn đã nắm bắt được cơ hội này. Là học viên, tôi biết rằng đó là vì Chính Pháp đã tấn tới giai đoạn này. Bởi vì chúng tôi làm theo yêu cầu của Sư phụ, mọi thứ đã mở ra một cách tự nhiên.
Trong những tháng đó, chúng tôi liên tục đề cao và điều chỉnh tiến độ công việc của mình, do đó chương trình được lên sóng nhanh hơn và cập nhật hơn. Tất cả các thành viên trong nhóm phối hợp một cách ăn ý.
Sư phụ đã giảng:
“… chư vị không nghĩ việc tốt, thì cũng không thể nghĩ việc xấu; tốt nhất là đừng nghĩ gì hết.” (Bài giảng thứ năm – Chuyển Pháp Luân)
Tôi cảm thấy rằng, là học viên, chúng ta càng có ít những quan niệm cá nhân khi làm các việc, chúng ta càng ít nghĩ về những khó khăn có thể xảy ra, chúng ta càng đặt tâm và vững vàng làm việc, thì càng dễ thành công hơn. Sư phụ và các vị Thần sẽ trợ giúp chúng ta.
Sư phụ đã giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp, chư vị trong khi dựng lập uy đức hiện nay, tôi là không phong đỉnh {bao chặn đỉnh trên} cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Tôi hiểu rằng chúng ta không nên tùy tiện đặt giới hạn cho chính mình, mà hãy nghĩ rằng đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm.
NTD đã bắt đầu với chương trình dài ba phút hàng ngày, sau đó kéo dài thành 15 phút, nửa giờ và bây giờ là một giờ. Mỗi lần tôi đều nghĩ rằng chúng tôi đã chạm tới giới hạn, nhưng nhìn lại tôi biết rằng chúng tôi còn có thể làm được nhiều hơn và tốt hơn. Trong quá trình đó, tôi cũng cảm nhận sâu sắc rằng mỗi bước đi của chúng tôi đã kiến tạo một cơ sở cho tương lai. Mỗi bước đi đều liên quan đến sự an bài cẩn thận của Sư phụ. Mọi thứ đều có liên đới, và chúng ta không nên bỏ qua những chi tiết nhỏ nhất hay những lời khuyên dường như vu vơ từ các đồng tu – mọi thứ đều có thể là điểm hóa của Sư phụ. Bỏ qua những chi tiết nhỏ có thể ảnh hưởng tới cả tiến trình của hạng mục.
“Sự chỉ trích” giúp tôi đề cao
Tôi tham gia phỏng vấn ở một trong ba chương trình mà chúng tôi xây dựng. Tất cả mọi loại bình luận tiêu cực từ các học viên khiến tâm tôi xao động. Tiếng Pháp của tôi không thật tốt – vì vậy tôi không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ làm một chương trình bằng tiếng Pháp. Nhưng trong cuộc bầu cử Hoa Kỳ, tôi đã chuyển hai cuộc phỏng vấn mà mình đã thực hiện trước đó sang chương trình tiếng Pháp. Một số học viên khích lệ tôi làm thêm về nội dung kiểu này, nhưng trong tâm tôi biết rằng đó là một thách thức lớn với bản thân. Ban đầu, vì mọi thứ liên quan đến cuộc bầu cử đều thu hút người xem, dù tiếng Pháp của tôi không tốt, phản hồi tương đối khích lệ và tích cực.
Nhưng khi mối quan tâm đến cuộc bầu cử lắng xuống, mọi lời chỉ trích bắt đầu đến. Chẳng hạn “Câu hỏi thì lặp lại…” Cũng có những bình luận về tiếng Pháp của tôi và tốc độ phỏng vấn chậm chạp. Một số học viên thẳng thừng nói rằng kiểu chương trình như vậy không nên do một người Hoa thực hiện.
Một học viên chuyển lời bình luận từ một người bạn của cô ấy, rằng tại sao NTD lại có một phóng viên tệ như tôi. Tôi đã không thể nói được gì! Tôi cảm thấy như mọi lời lẽ cứa vào tim mình. Tôi là một phóng viên tại NTD đã mười năm. Tôi luôn cảm thấy mình là người tận tâm và chuyên nghiệp, vì vậy làm thế nào tôi có thể tiếp nhận được những bình luận như vậy đây!? Ngoài ra, tôi không chỉ là phóng viên của NTD, tôi là lãnh đạo của NTD, vậy thì tôi có đang hủy hoại hình ảnh của NTD hay không? Mắt đẫm lệ, tôi trả lời đồng tu: “Tôi cảm thấy mình không thể đảm nhận được, có lẽ tôi nên dừng lại.” Học viên đó đáp lại rằng tôi nên hướng nội, xin Sư phụ giúp và rằng cô ấy sẽ phát chính niệm cho tôi và chương trình.
Tôi nghĩ, phát chính niệm sẽ không biến tôi thành một người dẫn chương trình tiếng Pháp. Tôi sẽ vẫn là người Trung Quốc và nâng cao kỹ năng ngôn ngữ thì không thể làm trong nháy mắt. Tôi thực sự cảm thấy mông lung.
Sư phụ đã giảng:
“Làm người tu luyện, thì hết thảy những khổ não gặp ở người thường đều là vượt quan; hết thảy tán dương gặp phải đều là khảo nghiệm.” (Người tu tự ở trong ấy-Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Đối diện với chỉ trích này, tôi biết không điều gì xảy ra là ngẫu nhiên cả, và đó là những khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua. Tại sao tôi lại khó chấp nhận rằng mình là một phóng viên kém chứ? Tại sao việc này lại làm tổn thương tôi nhiều đến vậy? Đó chính xác là vì nó đã chạm đến tự ngã của tôi, thứ chấp trước rất mạnh. Tôi thường kiểm tra cẩn thận xem liệu các cuộc phỏng vấn của tôi có đạt được nhiều lượt xem không. Tôi thậm chí còn so sánh chương trình của mình với các chương trình khác. Nếu tôi có ít lượt xem hơn, tôi cảm thấy thất vọng. Đây chẳng phải là tâm tranh đấu và tật đố rất mạnh sao? Làm sao tôi có thể làm tốt các chương trình với những niệm bất thuần như thế được?
Tôi phải thừa nhận là những cuộc phỏng vấn thành công nhất mà tôi thực hiện là những cuộc phỏng vấn mà tôi không dự định làm, bởi vì tôi không có chấp trước con người đối với những chương trình đó. Sau khi tôi buông bỏ tâm sợ bị chỉ trích thì những bình luận tiêu cực mà khiến tôi động tâm cũng dần biến mất.
Chương trình phỏng vấn đến nay đã hoạt động được 10 tháng. Quá trình đó rất gian khổ và có nhiều thử thách. Thành thực mà nói, tôi là người đã đắc được nhiều nhất từ quá trình đó. Mỗi cuộc phỏng vấn mà tôi chuẩn bị là một cơ hội đề cao bản thân. Tôi đã đọc kỹ cuốn Ma quỷ đang thống trị thế giới chúng ta và Cửu bình, để có thể nhận ra và thanh trừ bất kỳ ý niệm can nhiễu nào. Lĩnh vực chuyên ngành của mỗi người được phỏng vấn cũng mở rộng vốn kiến thức cho tôi. Tôi đang tiến bộ từng chút từng chút một. Như Sư phụ giảng:
“Thực tế tôi nghĩ rằng, chư vị — các đệ tử Đại Pháp — hôm nay làm hết thảy những gì, đều không phải là chư vị đang làm cho Đại Pháp, cũng không phải là đang làm cho tôi, Sư phụ của chư vị; [mà] là chư vị đang làm cho chính bản thân mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003 – Giảng Pháp tại các nơi IV)
Vượt qua khảo nghiệm sinh tử
Trong suốt 10 tháng làm phỏng vấn, tôi thường thức rất khuya. Đôi khi tôi thức đến tận 4 hoặc 5 giờ sáng hoặc muộn hơn. Tôi cảm thấy rằng ảnh hưởng lên thân thể mình là rất lớn. Tôi cũng trải qua một số khảo nghiệm sinh tử và nghiệp bệnh.
Vài tháng trước tôi cần biên tập một video để cho chương trình có thể phát sóng vào buổi trưa vì vậy tôi đã làm việc suốt đêm. Khi biên tập xong, đột nhiên tôi cảm thấy không khỏe. Toàn thân tôi cảm thấy lạnh, nhưng đầu thì nóng và tim đập rộn lên. Tôi rất mệt nhưng lại không thể ngủ được.
Tôi ngồi xuống và bắt đầu đả tọa. Đột nhiên, tôi cảm thấy như nguyên thần của mình rời đi và tôi sợ hãi. Tôi cố nhớ lại hình ảnh của Sư phụ. Khi không nhớ, ra, tôi trở nên sợ hãi hơn. Khi tôi liên tục gọi tên Sư phụ, tôi đã cố nhớ ra khuôn mặt của Ngài.
Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi lơ mơ nhớ lại tất cả những cảnh tượng về mâu thuẫn của tôi với các học viên địa phương, và cả những học viên trong hạng mục truyền thông khác. Tôi cảm thấy hối tiếc vô hạn. Tôi nhận ra là mình đã không tu luyện tốt chút nào, và tôi đã không đạt được tiêu chuẩn của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bỗng nhiên, mọi mâu thuẫn dường như là thật ngớ ngẩn và không đáng gì. Sau khi tôi đả tọa một giờ đồng hồ, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và dần bình phục. Tôi đã trải qua những gì mà Sư phụ giảng:
“…luyện công có thể tiêu trừ mệt mỏi một cách tốt nhất, là biện pháp khiến thân thể khôi phục nhanh chóng nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003 – Giảng Pháp tại các nơi IV)
Khi tôi thầm niệm tên Sư phụ, tôi cảm thấy khỏe và buồn ngủ. Trong những ngày tiếp theo, tôi trân quý từng phút giây. Tôi ngừng chấp trước vào nhiều thứ – dù đó là số lần ấn nút chương trình hay bất cứ cái gì, tôi thực sự không còn động tâm nữa. Tâm tôi tĩnh tại và vô vi. Tôi không còn để cho những thứ tiêu cực lôi mình xuống nữa. Tôi chỉ đơn giản là cố làm tốt nhất mỗi ngày.
Trong khi học Pháp, tôi đã đọc những gì mà Sư phụ giảng về tầm quan trọng của chính niệm.
Sư phụ giảng:
“Tôi nói thế này nhé, đệ tử Đại Pháp tiến về viên mãn cần làm tốt ba việc; phải vậy không? Phát chính niệm là một việc trong đó, trọng yếu như thế thì vì sao thực hiện chưa tốt?! Tại sao coi nó [quá] đơn giản, không coi trọng nó? Đã biết được rằng trọng yếu đến vậy rồi, ngoài ra một trong ba việc ấy chư vị thực hiện không tốt thì làm sao đây?” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi thường thức khuya, nhưng dường như không bao giờ phát chính niệm lúc 6 giờ sáng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nó là quan trọng, điều đó chẳng đáng xấu hổ sao? Nếu tôi bỏ lỡ thời gian phát chính niệm toàn cầu, làm thế nào tôi có thể đạt đến viên mãn được? Tôi ngừng viện cớ, và không còn bỏ lỡ bất kỳ thời điểm phát chính niệm nào trong hai tháng nay.
Tôi cũng trải qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh. Tôi chỉ mới biên tập video xong. Khi tay tôi di chuột, tôi cảm thấy một cơn đau khủng khiếp nơi lòng bàn tay, giống như nha sỹ chạm vào dây thần kinh. Ban đầu tôi nghĩ nó là ngẫu nhiên, nhưng sau đó thì cơn đau lặp lại cứ sau mỗi vài phút. Tôi không có chút chính niệm nào, mà lại nghĩ về việc làm thế nào để cầm cự nếu tôi bị đau như thế trong suốt phần đời còn lại.
Tôi không thể hiểu tại sao điều này xảy ra – mỗi ngày tôi luyện công, học Pháp, ghi nhớ Pháp và phát chính niệm. Đã có điều gì không ổn sao? Tôi gọi cho học viên mà làm việc cùng với tôi nhiều nhất, và hỏi có điều gì mà tôi đã làm không đúng không. Cô ấy nói rằng tôi thiếu Thiện, vì đôi khi nếu mọi thứ không theo ý tôi, tôi trở nên giận giữ, và gay gắt mắng nhiếc người khác. Cô ấy nói điều này đã xảy ra nhiều lần, nhưng tôi đã không nhận ra một chút nào.
Thiếu khoan dung với người khác, không nghĩ tới cảm xúc của người khác – tất cả những điều này liên quan tới tự ngã. Điều này cách xa với sinh mệnh vị tha mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm được. Dù trên bề mặt tôi đã làm đúng các việc, tôi đã không tu tốt bản thân. Trong tâm tôi vẫn có chấp trước muốn đạt được mọi thứ. Tôi nghĩ rằng vì mình đã làm tất cả những việc này, mọi thứ nên suôn sẻ. Trên thực tế tôi vẫn chưa buông bỏ tự ngã hay sự ích kỷ.
Cơn đau tay của tôi dần biến mất chiều hôm đó. Nhưng một tuần sau thì nó đột ngột tái phát. Khi tôi học Pháp, tôi đã đọc đến đoạn Pháp của Sư phụ:
“…chư vị mãi cứ coi bản thân mình là người thường, mãi cứ cho rằng có bệnh, thì hỏi luyện sao đây? Trong luyện công khi chúng ta gặp kiếp nạn, chư vị [nếu] vẫn cứ coi bản thân mình là người thường, tôi nói rằng tâm tính của chư vị lúc ấy đã rớt xuống chỗ của người thường…” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Đột nhiên tôi hiểu ra rằng nếu tôi nghĩ các triệu chứng đó là một loại bệnh và nếu tôi sợ mình có thể bị bệnh thế thì bệnh có thể tiến nhập vào. Người tu luyện là không có bệnh. Mọi thứ chúng ta gặp phải đều là hảo sự. Dù chúng ta cảm thấy không thoải mái thế nào thì cũng không thể can nhiễu chúng ta chứng thực Pháp. Tôi chỉ cần làm những gì cần làm. Sau khi xuất ra niệm này, cơn đau đã biến mất.
Tống khứ tâm ích kỷ
Từ ban đầu, dường như có mâu thuẫn giữa bên truyền hình và bên báo giấy của chúng tôi, đặc biệt khi báo giấy bắt đầu cũng ra video. Gần như là chúng tôi là đối thủ của nhau. Vì chấp trước được phơi bày khi chúng ta tu luyện, mâu thuẫn và căng thẳng đôi khi nổi lên cũng là điều tự nhiên.
Sư phụ giảng:
“[Nếu] mọi người đều hướng nội mà tìm, [thì] rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết, cũng không có nhiều mâu thuẫn như thế, cũng sẽ không có những phản ứng kịch liệt như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ quốc – Giảng Pháp tại các nơi VII)
“[Khi] xuất hiện vấn đề này, mâu thuẫn kia, [nếu] tự mình không hướng vào trong để tìm kiếm, thì mâu thuẫn sẽ nổi rõ lên; đó là chấp trước bản thân tạo thành sự nổi cộm mâu thuẫn. Có [trường hợp] càng ngày càng nổi cộm, trên thực tế là [do] bản thân tu chưa tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ quốc – Giảng Pháp tại các nơi VII)
Tôi bắt đầu nghĩ về chấp trước của bản thân. Tại sao những mâu thuẫn này vẫn còn tồn tại sau ngần ấy năm. Tôi cảm thấy đó là vì tôi đã không hướng nội chút nào. Tôi chỉ nhìn mọi thứ như một người thường, nghĩ rằng vì chúng tôi có nguồn lực hạn chế, chúng tôi không nên có hai kênh video trong cùng nhóm truyền thông.
Cuối cùng đó luôn là tâm ích kỷ này – Tôi không muốn người của nhóm mình bị nhóm khác tuyển mất. Tôi không muốn các hạng mục khác can nhiễu tiến độ hạng mục của mình – tôi đã có rất nhiều quan điểm cá nhân. Tôi chưa từng nghĩ về những gì Sư phụ muốn.
Sư phụ cho phép chúng ta lập ra các hạng mục truyền thông, radio, báo in, truyền hình v.v… khác nhau. Chẳng phải chúng tồn tại để chúng ta có thể cứu người qua các kênh khác nhau sao? Ngày nay, video là một hình thức thu hút sự quan tâm của công chúng, vì vậy các học viên trong hạng mục truyền thông khác tự nhiên sẽ nghĩ đến việc cứu thêm nhiều người qua kênh tương tự này, nhưng họ không có kỹ năng trong lĩnh vực này. Nếu nhóm NTD có thể hỗ trợ họ về mặt kỹ thuật, chúng ta có thể cứu nhiều người hơn.
Tôi thực sự cần phải buông bỏ chấp trước ích kỷ vào được và mất. Tôi cần ngừng suy nghĩ rằng kiểu phối hợp này không có lợi cho NTD nên tôi không muốn giúp đỡ hạng mục truyền thông khác. Bởi vì tôi từ chối hợp tác, sứ mệnh thần thánh chứng thực Pháp và cứu người không thể đạt được kết quả tốt nhất.
Tôi muốn cảm ơn tất cả những đồng tu đã chỉ ra thiếu sót của tôi! Giờ đây tôi thực sự hiểu rằng tất cả những người đã quở trách tôi vì không muốn phối hợp với hạng mục truyền thông khác là đúng. Thực sự tôi đã không có ý muốn phối hợp với họ. Tôi đã không xét bản thân mình cho nên mâu thuẫn càng nghiêm trọng hơn. Tôi cũng vui mừng rằng cuối cùng mình có thể nghĩ về vấn đề này với tâm thái bình tĩnh và không có chấp trước. Tôi hy vọng trong tương lai, tất cả hạng mục truyền thông tuyệt vời của chúng ta sẽ có thể phối hợp để chúng ta có thể cứu nhiều chúng sinh hơn và triển hiện ra sự mỹ diệu của Đại Pháp!
Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ bằng lời ca trong bài hát “Phong vũ đồng thuyền”. Chúng ta hãy hy vọng rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Pháp sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau để trợ Sư chính Pháp!
Thề nguyện lúc xa xưa, kiếp này lại trùng phùng
Sinh mệnh vinh diệu, bước trên đường chính Pháp
Qua năm này năm khác, bước tới hôm nay
Đệ tử Đại Pháp tâm tương liên, khai sáng khung trời mới
Mưa gió vẫn đồng thuyền, trợ Sư chính Pháp hành
Nguyện đem chân tướng truyền nhân gian.
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2021 tại Pháp)
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://ww.minghui.org/mh/articles/2021/9/22/-431330.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/28/195947.html
Đăng ngày 25-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.